Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 297






Quên đi, tôi sẽ vẽ cho cổ xem.

Tôi có thể mượn máy tính của cô được không?” Nữ bác sĩ ngập ngừng rồi gật đầu, đây máy tính xách tay đến trước mặt anh Phương Đình Quận tải phần mềm vẽ về một cách thành thạo, trước kia Thời Ngọc Minh vẫn luôn không thích dùng máy tính để vẽ thiết kế, mà luôn thích vẽ bằng tay.

Tuy nhiên bài tập về nhà mà giáo sư giao về, đều là giao bản thảo điện tử, anh luôn là “chân chạy vặt” giúp cô phác thảo bản thảo vẽ tay ra thành bản thảo điện tử.

Sau một thời gian, anh còn thành thạo phần mềm vẽ hơn cả cô.

Anh chỉ cần mất vài phút, để vẽ được một bức tranh trên bảng vẽ điện tử.

Trên đỉnh núi cao chót vót, quả thật không có địa điểm tham quan nào cả, chỉ toàn đất đá và sỏi, còn có một cái cây đa to không ai biết là cái cây đa đó bao nhiêu tuổi đời rồi.


Nhưng mà nhìn về phía đằng xa, có thể thấy rõ ràng ranh giới giữa biển và đất, còn có một nửa đầu ông mặt trời chiếu rọi ánh sáng.”
Được rồi, chính là như thế này” Anh đưa lại máy tính xách tay cho nữ bác sĩ:
“Đêm hôm qua tôi nằm mơ thấy đỉnh núi Vân Đài, chính là như thế này.

Tôi muốn làm phiền cô giúp tôi xem xem, rốt cuộc có phải như thế này không” Anh nhìn đồng hồ:
“Người lái xe mà tôi gọi có lẽ là đang ở dưới nhà rồi, bây giờ là năm giờ, tôi đã kiểm tra qua là mặt trời mọc lúc năm rưỡi, bây giờ qua đó thì trùng hợp xem được.”
Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên màn hình máy tính, chợt nhớ ra một điều gì đó:
“Anh Phong, lần trước anh có nói với tôi rằng, anh mơ thấy một cây hải đường rất to lớn”
“Chính xác.”
“Đã tìm ra chưa?”
“Chưa.

“Vậy đỉnh núi lần này, e rằng chỉ là cảnh trong mơ của anh mà thôi.

Tôi có thể giúp anh đi để nhìn thấy, nhưng mà hi vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn, tôi hy vọng anh đừng có quá ôm nhiều hy vọng, cho dù ngay cả khi tôi lên xem nó, dáng vẻ nơi đó có khác với giấc mơ của anh, thì tôi cũng hy vọng anh có thể chấp nhận một cách bình tĩnh, tôi sợ rằng nếu như kết quả cuối cùng không như anh mong muốn, thì sẽ càng làm xấu thêm tình trạng bệnh của anh”
“.

Được” Phong Đình Quân nhắm mắt lại, thở ra một hơi:
“Tôi hiểu ý của cô”
“Vậy thì tốt rồi” Nữ bác sĩ nhanh chóng thu dọn đồ vào túi xách:
“Thời gian không còn nhiều, tôi đi trước đây, anh chờ tin tức của tôi”
Trời mưa suốt cả một đêm.


Khi Thời Ngọc Minh tỉnh dậy, trong không khí có một mùi hương của đất và cỏ thoang thoảng.

Nhiệt độ hôm nay hơi thấp, đặc biệt là khi không có ai ở bên cạnh.

Trên chiếc giường lớn, chỉ còn lại một mình cô, nhưng mà may mắn thay là hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời to và chói chang, từ cửa sổ tràn vào trong, che phủ cả tấm khăn trải giường.

Thời Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy như cách xa thế giới, trong khoảng thời gian đã từng đó, cô đều một mình thức dậy trên chiếc giường lớn như thế này, cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu vào cơ thể mình, khăn trải giường xung quanh cũng hơi có dấu vết trũng xuống, điều này chứng tỏ đêm hôm qua anh thực sự đến, nhưng mà đã lại rời đi từ sớm.

Thẩm Như Ý gọi điện thoại:
“Ngọc Minh, làm sao mà cậu có thể ngủ như chết như vậy? Tớ đã bấm chuông cửa lâu lắm rồi đấy mà không có người ra mở.”
Thời Ngọc Minh xoa xoa mái tóc của mình:
“Tớ đến ngay đây… Như Ý, bây giờ cậu đang ở đâu? Khách sạn Dung Thành sao?”
“Đúng vậy, số phòng không tám hai sáu, sinh nhật của cậu, tớ chắc chăn đến không sai.

Tớ gõ cửa lâu lắm rồi đi “Tớ không ở trong khách sạn.


“Không phải ở khách sạn? Ồ, tớ biết rồi, cậu đưa bọn trẻ và dì Tôn ra ngoài ăn sáng có đúng không? Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ qua đó tụ hội với mọi người, tớ có một tin rất vui muốn nói với cậu!”
“Tin tức gì?”
“Cậu nói cho tớ biết trước cậu đang ở đâu đã!” Thẩm Như Ý vô cùng phấn chấn:
“Nếu như tớ nói với cậu, thì cậu sẽ vui đến chết mất!”
“Tớ đang ở… nhà cũ của nhà họ Phong” Thẩm Như Ý đột nhiên dừng lại:
“Nhà họ Phong? Nhà của tên họ Phong cặn bã?”
“.

Ữm”
“Còn những đứa trẻ thì sao? Cũng ở đó sao?”.