Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 258: Chương 252




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Các Người Làm Gì Vậy
,Phong Đình Quân nhanh như chớp đã có mặt tại cục cảnh sát nhưng tin tức nhận được khiến anh cả người ớn lạnh.

“Cô ấy đã đi rồi chồng cô ấy tới đón.”
“Chồng của cô ấy?”
“Đúng vậy chính là chồng cô ấy.”
“Phiền anh một chút anh cảnh sát tôi có thể xem chữ ký của chồng cô ấy không?”
“Điều này không được.

Theo quy định không được phép cho người khác xem.”
Chồng?
Trong lòng cô vẫn luôn cất giấu hình bóng của kẻ đã chết đi chồng cô từ đâu xuất hiện chứ?
Phong Đình Quân nhíu mày thật chặt: “Vậy anh biết bọn họ đã đi đâu không?”
“Chuyện này thì sao tôi biết được? Vợ chồng trẻ bọn họ muốn tới chỗ nào thì đi chúng tôi làm sao quản được.”
“… Được rồi cảm ơn anh.”
“Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là … người thân của cô ấy.”
“Người thân sao?”
“Vâng.”
“Cũng phải nửa đêm mưa to gió lớn thế này còn tới đây anh vất vả rồi.

Anh đừng lo cô ấy được chồng đưa đi rồi hai người ngồi xe máy rời khỏi đây.

Trai tài gái sắc nhìn rất xứng đôi …”
Xe máy.


Lục Danh.

Phong Đình Quân cảm ơn cảnh sát sau khi trở lại trong xe liền lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Nửa đêm điện thoại kêu mấy hồi chuông mới có người bắt máy hơn nữa còn là giọng của một người phụ nữ.

“Alo?”
Giọng nói mơ màng và ngái ngủ.

“Thẩm Như Ý?” Phong Đình Quân nhìn lại điện thoại một chút muốn xác nhận đây thực sự là số của Lục Hào chứ không hề có sự nhầm lẫn nào.

“A chuyện gì? Anh là ai?”
“Phong Đình Quân.


“Ai kia?”
“…”
“Chết tiệt!” Thẩm Như Ý lúc này mới phản ứng lại vất vả bật dậy: “Anh còn mặt mũi gọi điện thoại cho tôi ư? Đồ đàn ông xấu xa!”
Nói xong cô đang định dập máy lập tức.

Phong Đình Quân vội vàng ngăn cô lại: “Đừng dập máy chuyển máy cho Lục Hào tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ấy.”
“Tôi không đưa đấy.

Dựa vào cái gì mà anh nói là tôi phải nghe chứ? Tôi mất thể diện tới vậy sao?”
“Chuyện về Ngọc Minh”
“Mặc kệ anh … Khoan đã anh vừa nhắc tới ai kia?”
Phong Đình Quân nặng nề thở dài một hơi vội vàng nói: “Ngọc Minh hôm nay không về nhà hẳn là bị Lục Danh đưa đi rồi.

Tôi gọi cho Lục Hào chỉ muốn biết hôm nay Lục Danh đang định đi đâu.”
Ở đầu dây bên kia Thẩm Như Ý thấp giọng mắng một câu có điều Lục Hào đã rất nhanh bắt máy.

“Đình Quân?”
“Em trai anh đi đâu vậy?”
Vốn đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị tra hỏi Lục Hào không khỏi nhíu mày: “Thằng nhỏ đó ngày nào cũng trốn đi đủ nơi.

Mẹ tôi muốn bắt nó đến mấy cuộc hẹn giấu mặt nhưng nó lẩn như chạch không ai tìm được.

Cũng không ai biết nó đã đi đâu.”
“…”
“… Lục Danh thằng nhóc đó lại chọc vào anh sao?”
“Anh ta đưa Ngọc Minh đi rồi hai người bọn họ cả đêm chưa về.”
Lục Hào dừng một chút hỏi một câu thăm dò: “Anh là đang lo lắng cô Thời ở cùng Lục Danh ư? … Đình Quân anh thực sự vẫn không buông bỏ được cô Thời sao?”
miễn phí
“Cũng nên buông rồi.” Phong Đình Quân cáu kỉnh không thôi: “Anh thật sự không biết Lục Danh đi đâu sao?”
“Tôi thật sự không biết.” Lục Hào trả lời rất nhanh nhưng ngay sau đó dường như nghĩ tới cái gì đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy anh có thể thử tới núi Thanh Vân xem sao.”
Phong Đình Quân nhíu chặt đôi lông mày: “Núi Thanh Vân ư? Mưa lớn như vậy bọn họ tới núi Thanh Vân làm gì?”
“Tôi cũng chỉ đoán vậy …”

Phong Đình Quân nhanh chóng điều khiển xe hướng về phía núi Thanh Vân.

Núi Thanh Vân.

Trong miệng anh lẩm bẩm cái tên này không biết vì lý do gì mà trong lòng không ngừng nảy lên những cảm giác kỳ quái.

Rất kỳ lạ anh biết ở ngoại thành thành phố Hòa Vân cũng có một ngọn núi như vậy nhưng bởi vì quá héo lánh nên rất ít người lui tới anh cũng rất hiếm khi ghé qua.

Có điều đột nhiên trong trí nhớ anh lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ khi nghĩ tới địa danh này không hiểu sao anh lại có chút quen thuộc hơn nữa còn có chút sợ hãi.

Trong đầu anh như đang hiện lên cảnh tượng ấy Thời Ngọc Minh cả người đầy máu ôm đứa nhỏ trong tay vừa đi vừa khóc dưới cơn mưa.

Cô khổ sở khóc lóc van xin anh hãy cứu lấy đứa con cô đang ôm trong lồng ngực.

Anh nhấn mạng chân ga chiếc Maybach đen giống như mũi tên rời dây cung lao nhanh trên đường nước bắn tung tóe.

Đã quá nửa đêm mưa trút ầm ầm sét đánh ngang dọc cô cùng Lục Danh tới núi Thanh Vân làm gì?

Thời Ngọc Minh cầm cốc nước một hồi lâu mới cảm thấy cơ thể ấm áp hơn một chút.

Cơn mưa lớn giống như trời đang trút nước xuống không có dấu hiệu dừng lại.

Cách đó không xa Lục Danh cởi áo trần trụi đứng bên cạnh lều vắt kiệt nước trên áo.

“… Xe máy không tốt ở điểm này.

Bình thường nhìn rất ngầu ngay cả khi những xe khác bị tắc đường tới vài giờ thì xe máy vẫn có thể đi qua được qua khe hở.

Chỉ có điều mỗi khi trời mưa thì lái ô tô cảm thấy sẽ thoải mái hơn nhiều không cần bị mưa khiến cho thảm hại như vậy.”
“Tổng giám đốc Lục tại sao anh lại thích đi mô tô?”
Lục Danh phục hồi tinh thần lại ngồi xổm trên mặt đất cởi giày đổ ra rất nhiều nước mưa: “Còn có thể vì sao chứ? Chỉ vì trông rất ngầu.”
“Chỉ vì ngầu thôi sao?”
“Nếu không thì còn có thể vì cái gì đây?” Lục Danh khó chịu: “Nhưng mà hiện tại mới phát hiện ngầu thì có ích lợi gì gặp phải mưa lớn thì có khác gì một con gà rù không? Mưa thế này xem ra không thể sớm tạnh được chờ trời sáng tôi sẽ kêu người lái xe tới đây đón chúng ta.”

Nói xong anh chậm rãi đi tới trước mặt cô đứng yên hỏi: “Cô sợ sấm sét tới vậy sao?”
“… Ừm!”
“Không sao đâu sét đánh thì có gì đáng sợ chỉ là một hiện tượng thời tiết bình thường thôi.

Này cái này cho cô …”
Thời Ngọc Minh nhìn đồ vật trên tay Lục Danh có chút do dự: “Đây là …”
“Cô yên tâm tôi vừa mới vắt khô rồi mặc thêm vào tốt xấu gì cũng cản được gió.

Nơi này là ngoại ô nhiệt độ thấp hơn vài độ so với nội thành đừng để bị cảm nếu không thì khác nào tôi phạm tội tày trời.”
Thời Ngọc Minh lắc đầu liên quyết từ chối: “Không cần.”
“Không thích của tôi ư?”
“Không phải tôi chỉ cảm thấy … làm vậy không hay lắm.”
Hai người một nam một nữ ở đây vào nửa đêm hơn nữa cô còn mặc áo của anh tuy chỉ là áo khoác nhưng cũng giống như có chút không đàng hoàng.

Cô luôn là một người thích mọi chuyện rõ ràng Lục Danh có ý gì với cô cô biết.

Vì vậy cô muốn từ chối hoàn toàn không để lại dù chỉ một chút mập mờ như vậy sẽ tốt cho tất cả.



Mắt anh nhìn thẳng phía trước giọng nói khó chịu: “Anh ta là chồng em sao?”
Thời Ngọc Minh ấp úng không thể giải thích: “Không phải…”
“Không phải thì đừng quan tâm.

Anh ta là người lớn rồi đợi tạnh mưa có thể tự về được.”.