“…Bố?”
Thời Dương có chút chần chờ, lại đi về phía trước mấy bước, tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt.
Bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi vỡ oà: “Bố, sao bây giờ bố mới trở về? Con nhớ bố lắm, huhuhu!”
Thời Dương liền một mạch sà đến nhảy lên người Phong Đình Quân, đem cả hai tay hai chân ôm chặt lấy bố, dáng vẻ cậu như một con gấu koala treo trên eo Phong Đình Quân, rồi cậu bé khóc lên nghẹn ngào.
Minh Nguyệt đứng nhìn, cũng muốn bắt chước, có điều cô bé còn nhỏ, bước đi còn có chút không vững vàng ổn định, con đường trong nghĩa trang lại có dạng bậc thang, bậc thang có từng bậc từng bậc tương đối bằng phẳng.
Trông thấy Minh Nguyệt bước hụt một bước sắp ngã xuống, Thời Ngọc Minh muốn chạy tới đỡ nhưng không lại không kịp.
May mắn thay Phong Đình Quân nhanh tay nhanh mắt, một tay ôm lấy con trai ở trên thân mình, tay kia nhanh chóng đỡ lấy cơ thể con gái sắp ngã xuống.
Minh Nguyệt cũng giật mình sợ hãi, muốn nức nở khóc lên, thế nhưng là trước mặt người đàn ông này…cô bé vẫn còn có chút xa lạ.
Anh trai nói, khi cô bé còn rất nhỏ, bố đã phải đi đánh người xấu, cô bé còn chưa từng nhìn qua dáng vẻ của bố mình như thế nào.
Lúc này, Phong Đình Quân cũng cảm thấy tim mình đập từng nhịp nhanh, mạnh.
Chỉ mới ba năm không gặp, Dương đã từ một cậu bé đã trở thành một thiếu niên nhỏ, hai hàng lông mày của cậu cũng giống anh, điều khiến cho anh kinh ngạc hơn nữa là Minh Nguyệt.
Cô bé mặc váy bông màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ xinh mũm mĩm, tóc buộc thành hai túm nhỏ, còn cột hai chiếc nơ hình bươm bướm dễ thương, cô bé đang nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ôm con trai từ từ ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt Thời Dương đứng vững trên mặt đất.
Khi anh ngồi xổm xuống còn cao hơn Minh Nguyệt một chút, vì vậy anh cố gắng để mình thấp hơn nữa: “Nào, Minh Nguyệt.”
Con trai càng không kiêng kị gì cả, hơn nữa Thời Dương cũng không phải một cậu bé rụt rè trong việc bày tỏ tình cảm của một đứa nhỏ, cả người cậu bé đều nằm trên lưng Phong Đình Quân, còn đang nhỏ giọng nức nở.
“Bố…”
“Ơi?”
“Người xấu đều bị bố đánh bại rồi đúng không? Bố đã thắng rồi, đúng không?”
Phong Đình Quân có chút không hiểu, hơi hơi nhíu mày: “Đánh bại người xấu?”
Thời Ngọc Minh ở bên cạnh nói khẽ: “Dương, bố đã rất mệt mỏi rồi, trước tiên để cho bố nghỉ ngơi một chút có được không?”
“Dạ, được ạ.”
Thời Dương định đứng dậy khỏi lưng anh, nhưng phong Đình Quân lại đưa tay kéo con trai lại, để cậu bé tựa trên vai mình một lần nữa, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, bố không mệt.”
Thời Dương lại bắt đầu leo lên leng anh như đang leo núi: “Bố, bố thật lợi hại!” “Lợi hại sao?”
“Đương nhiên là rất lợi hại! Mẹ nói, lần này bố phải đi đánh người xấu rất tàn bạo hung ác, đặc biệt khó đối phó, cho nên cần thời gian rất lâu.
Nhưng mà bố con là một siêu anh hùng, con biết ngay là bố sẽ chiến thắng mà!”
Phong Đình Quân ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thời Ngọc Minh, khuôn mặt cô hiện ra nét đau thương, sắc mặt cũng rất khó coi.
Nhưng anh thấy rất bất ngờ, Thời Ngọc Minh thế nào mà lại dùng phương thức này để giải thích cho bọn nhỏ về sự chia cách.
“Em đến thăm chú à?”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Lần này tôi cũng trở về để thăm bố, còn anh thì sao? Đến thăm bác trai Phong và bác gái Phong à?”
Ba người bọn họ cùng qua đời vào một ngày, vậy mà cô không nghĩ tới, hôm nay cũng là ngày dỗ của bác trai Phong và bác gái Phong, Phong Đình Quân cũng sẽ tới tảo mộ.
Thật trùng hợp, cũng không phải trùng hợp.
Cô cười khổ một tiếng: “Tôi đi thăm bác Phong và bác gái một chút.”
“Không cần đâu.” Phong Đình Quân ngăn cô lại.
Thời Ngọc Minh hồ nghi nhíu mày: “Vẫn cảm thấy tôi không đủ tư cách để thắp nén hương cho hai người họ hay sao?”
Phong Đình Quân lắc đầu: “…chân tướng của vụ tai nan kia, tôi đã biết hết rồi.
Minh, tôi vẫn luôn nợ em một lời xin lỗi chân thành.”
“Lời xin lỗi này không cần nữa, đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi, trước đây tôi luôn cảm thấy nếu rời xa anh tôi không sống nổi, thế nhưng anh nhìn xem, không phải bây giờ tôi đang sống rất tốt hay sao? Căn bệnh ung thư phổi lâu như vậy cũng không còn tái phát, tôi còn sinh ra Minh Nguyệt, bây giờ tôi sống rất tốt.”
“Thật sự…rất tốt sao?”
Thời Ngọc Minh quay mặt qua chỗ khác, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt: “Cứ như vậy đi, mỗi ngày, chính là như vậy, gặp bao nhiêu khổ sở rồi cũng vượt qua, bao nhiêu ngày khổ sở như vậy tôi đều vượt qua rồi, về sau chắc chắn tôi cũng có thể vượt qua được.”
Có một giọt mưa nhỏ xuống trán của Minh Nguyệt.
Cô bé khe khẽ kêu một tiếng: “Mẹ, trời mưa rồi!”
Thời Ngọc Minh ngửa đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn âm u mịt mờ, thở dài một cái: “Tháng mười hai đã đến rồi, theo lý mà nói đã qua mùa mưa, làm sao còn mưa nhiều như vậy?”
Minh Nguyệt ngược lại rất thích trời mưa, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé khẽ vỗ vào cánh tay bố: “Bố, bố nhìn này, trời mưa rồi!”
Các bắp thịt trên người Phong Đình Quân căng lên, lông mày nhíu chặt lại, khẽ kêu lên một tiếng.
Thời Ngọc Minh chú ý tới sự dị thường của anh, hỏi một câu: “Anh làm sao thế?” “Không sao.” Phong Đình Quân dùng cánh tay phải ôm lấy con gái, nói: “Trước tiên đưa bọn nhỏ lên xe đã.”
“Ây, chờ đã…”
Không đợi Thời Ngọc Minh nói xong, Phong Đình Quân đã bế con gái và dắt tay con trai đi xa, cô đành phải xách váy chạy đuổi theo.
Xe của Phong Đình Quân dừng ngay ở bên ngoài nghĩa trang, cũng không tính xa.
Thế nhưng vì mưa rơi nhanh, bọn họ trên người đều dính ít nước mưa.
Phong Đình Quân tăng nhiệt độ của điều hoà trong xe, cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Thời Ngọc Minh đang ngồi ở ghế sau: “Mặc vào trước đi.”
“Đưa cho con mặc đi, tôi không sao.”
Phong Đình Quân nhìn cô trong gương chiếu hậu, hơi hơi nhíu mày: “Phổi của em không tốt, không thể cảm mạo, các con để tôi nghĩ cách khác, em nhanh mặc lên đi.”
Thời Dương đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng choàng âu phục lên trên vai Thời Ngọc Minh: “Mẹ, mẹ mau chóng mặc vào đi, mẹ nhớ bố nhiều như vậy, có phải vui vẻ quên mất bị lạnh rồi không?”
Thời Ngọc Minh có chút lúng túng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay con trai: “Không có chuyện đó.”
“Mẹ, gạt người không phải là đứa trẻ ngoan, mỗi tối con đều nghe thấy tiếng mẹ khóc trộm.”
Bị con trai nói lên chuyện riêng tư của mình, nhất là còn ở ngay trước mặt Phong Đình Quân, Thời Ngọc Minh có chút luống cuống: “…Mẹ không khóc.”
“Mẹ, hôm nay chúng ta vẫn còn ở khách sạn ạ?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta không thể về nhà ở sao?”
“Chúng ta…”
Phong Đình Quân: “Trở về chứ, một lát nữa chúng ta liền quay trở về rồi.”
“Âu yê!”
Thời Dương không kìm được vui mừng, sôi nổi hoạt bát trên xe, một lúc nói muốn đi thăm những người bạn tốt nhất của mình, một lát nữa lại nói muốn đi tới bệnh viện thăm chị y tá đã chăm sóc cho cậu bé.
Cũng may mà có cậu bé ở đó mới khiến cho bầu không khí trong xe trở nên bớt lúng túng.
Nhưng bọn trẻ sức lực có hạn, lại cộng thêm gió ấm thỏi trong xe, không lâu sau mí mắt đã mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng cuốn vào vòng tay Thời Ngọc Minh ngủ thiếp đi.
Minh Nguyệt nằm trong ngực bố đã sớm chìm vào giấc mơ đẹp, miệng nhỏ vô thức hé ra trong khi ngủ.
Trong xe an tĩnh lại, chỉ có tiếng gió thổi âm ấm và tiếng thở trầm thấp nặng nề của anh.
“Anh không thoải mái à?” Cô hạ thấp giọng, cố gắng không đánh thức hai đứa bé.
“…có đau một chút.” Phong Đình Quân cười khổ, nhìn thấy con gái nhỏ bé nũng nịu như vậy, trên thực tế được mẹ chăm sóc tốt nên có chút mũm mĩm, tựa trên cánh tay trái của anh nặng trĩu.
Cứ mỗi khi đến ngày mưa dầm, cánh tay trái của anh đau buốt, bây giờ còn phải “mang nặng”, chưa được bao lâu trên trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Anh giương mắt, từ trong kính chiếu hậu quan sán cô.
Cô với cô của ba năm trước dường như không có thay đổi gì, muốn nói là thay đổi, đại khái chính là sau khi làm mẹ đã trở nên trầm tĩnh hơn, trước đây nhìn cô vẫn là một thiếu nữ trẻ trung, bây giờ nhìn cô, trên người vẫn còn khí chất của thời thiếu nữ, hơn nữa có nhiều hơn một chút ấm áp cùng với ôn nhu hoà nhã.
“…em nói với bọn nhỏ, tôi đi đánh nhau với người xấu sao?”
Thời Ngọc Minh nhất thời sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
“Không cần gạt tôi, con trai vừa mới nói, em đã nói với thằng bé như thế, em còn nói cho bọn nhỏ biết, bố của hai đứa rất lợi hại, còn có, con trai còn nói, em…rất nhớ tôi, nhớ đến nỗi mỗi đêm đều trộm khóc một mình…”
Càng nói, độ cong khoé môi của anh càng lớn: “Minh, thật ra tôi cũng…”
Thời Ngọc Minh ngắt lời anh: “Tôi nói với bọn nhỏ, là tiên sinh, không phải anh.”.