Lúc trở lại khách sạn Dung Thành, trời đã gần sẩm tối.
Tôn Uyển Hà sốt ruột như sắp điên lên, nhìn thấy cô toàn thân ướt sũng trở về, giật mình kêu lên: “Minh, con đã đi đâu vậy? Làm sao mà bị mưa ướt đến thế này? Nhỡ bị cảm thì phải làm sao?”
Rõ ràng đã đến tháng mười hai, lúc này ở Châu Âu luôn có một lò sưởi lớn sát tường đặt trong nhà, dù bên ngoài tuyết rơi phủ trắng xóa, trong phòng vẫn luôn luôn ấm áp.
Thành phố Hoà Vân được coi là một thành phố cận nhiệt đới, trước đây vào tháng mười vẫn còn rất nắng nóng nhưng hôm nay có chút khác thường, gió thổi lạnh buốt thấu xương.
“Gặp được rồi? Chẳng lẽ tiên sinh còn sống?” Tôn Uyển Hà kinh ngạc một hồi: “Không phải con nói cậu ấy…”
Tôn Uyển Hà ý thức được mấy đứa nhỏ còn trong phòng ngủ, vội vàng hạ giọng: “Minh, có phải vì con vừa trở về thành phố Hoà Vân đã gặp cảnh thương tình, cho nên sinh ra ảo giác?”
Thời Ngọc Minh khẽ cười khổ: “Có lẽ vậy.
Mẹ, con đi ngủ trước đây.”
Tôn Uyển Hà nhìn thấy tâm tình của cô không tốt, cũng chỉ có thể gật đầu: “Vậy con mau đi ngủ đi, bọn nhỏ có mẹ chăm sóc, con cứ yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Còn về Tiên Thuý…Minh, mẹ nói một câu này có chút ích kỉ, đứa bé này…nếu nó không còn nữa, đối với con và con bé mà nói, cũng là một sự giải thoát.”
“Không.” Thời Ngọc Minh trong nháy mắt gạt bỏ: “Mẹ, con nhất định phải cứu con bé.”
“Thế nhưng là đứa bé…”
“Mẹ,” Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, lắc đầu: “Lần này con trở về chính là vì con bé, mẹ…con không thể không có con bé.”
Tôn Uyển Hà đau lòng ôm lấy cô: “Được được được, mẹ biết trong lòng con đang suy nghĩ gì, chúng ta phải cứu lấy đứa bé! Táng gia bại sản cũng phải cứu,xem như là con lưu lại một nỗi nhớ nhung…”
Thật may, khách sạn Dung Thành đủ yên tĩnh, bên ngoài dù ầm ầm sét đánh sấm rền cùng mưa lớn, tất cả tạp âm đều được ngăn cách.
Trận mưa của ba năm trước, so với trận mưa ngày hôm nay còn to hơn nhiều.
Cô liều mạng muốn nghe rõ tiên sinh nói cái gì, nhưng Quách Khánh An dùng quải trượng ghì cô xuống mặt đất, cây quải trượng kia giáng mạnh xuống, cô không thể thoát ra, giãy dụa cũng không có tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nạng của anh ta ghì trên thái dương của tiên sinh.
Ông cụ Hình vẫn giữ ngữ khí hiền lành mà bình thản: “Cô Thời, nghĩ kĩ chưa? Nếu như cô cứ tiếp tục kéo dài như thế, e rằng ngay cả tôi cũng không có biện pháp để cứu cậu ấy.”
Nói đoạn, Quách Khánh An dùng sức ghì chiếc nạng xuống, tiên sinh lập tức thét lên một tiếng thống khổ.
“Đừng mà!” Cô dường như quỳ một chân trên mặt đất, khẩn cầu ông ta: “Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi đi.”
“Được, hy vọng cô nói lời giữ lời.”
“…Nếu như tôi đi, ông có thể bảo đảm nhất định sẽ cứu sống anh ấy hay không?”
Ông cụ Hình vẫn lăn quả hạch đào trong tay, một người mặc áo đen đứng sau lưng che dù giúp ông ta, xung quanh những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống mặt đất, tạo nên những bọt nước vỡ vụn, chỉ có mảnh đất nhỏ dưới chiếc dù là vẫn còn khô ráo sạch sẽ.
“Không thể.” Ông cụ Hình cười khẽ: “Nếu như sau khi cậu ta tỉnh lại vẫn đối với cô nhớ mãi không quên, muốn từ bỏ hết thảy đi tìm cô, vậy thì tại sao tôi còn phải cứu cậu ta làm gì?”
“Vậy ông…”
“Từ hôm nay trở đi, cô không được trở lại thành phố Hoà Vân, không có liên quan gì tới chuyện của cậu ta, không được phép xuất hiện trong cuộc sống của cậu ta.
Chỉ cần cô có thể làm được, tất cả nợ nần của tập đoàn Thời thị liền xóa bỏ, tôi còn có thể đưa cho cô thêm một khoản tiền để gây quỹ ngân sách, khôi phục lại cục diện rối rắm mà chú của cô đã gây ra, đương nhiên cô có thể làm được đến như thế nào là còn tùy thuộc vào bản lĩnh của cô, cô không có con đường thứ hai để chọn.”
Thời Ngọc Minh cắn môi, suy tư một hồi rồi gật đầu: “Được, tôi đồng ý, ông mau cứu anh ấy đi!”
“Không vội” Ông cụ Hình nói: “Để bảo đảm không có sơ hở nào, hãy để lại cho cậu ta một phong thư đi.
Thời tiểu thư, cô là người thông minh, hẳn phải biết trong thư nên viết những gì?”
“Tôi…”
Thấy cô còn đang chần chừ, quải trượng đang ghì trên huyệt thái dương lập tức vung lên rồi giáng xuống bàn tay trái của tiên sinh.
“Đừng mà…”
Một tiếng thét kinh hãi tột độ đưa cô tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Thời Ngọc Minh thoát khỏi cơn ác mộng, lúc lấy lại nhận thức toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.
Đầu đau như muốn nứt ra.
Mê man.
Cô lại vẫn luôn nhớ kĩ, mở đầu của bức thư ấy, cô run rẩy cầm bút viết từng dòng từ mở đầu đến kết thúc.
Mở đầu là: Thương yêu, Vân Hồi.
Phần cuối, là tên của cô, Thời Ngọc Minh.
Cô rút ra một tờ giấy, vừa lau đi mồ hôi trên trán vừa suy nghĩ, không biết trước khi anh ấy rời khỏi thế giới này, liệu có đọc được bức thư ngập tràn những lời gây tổn thương như kiếm sắc ấy?
Anh ấy là vì tuyệt vọng nên mới từ bỏ cô, hay bởi vì vết thương quá nặng nên chưa từng tỉnh lại?
Cô nguyện ý tin tưởng vào khả năng phía sau.
Lá thư đó, cô mong rằng tiên sinh chưa từng mở nó ra.
“Minh?” Tôn Uyển Hà thận trọng đẩy cửa đi vào: “Con tỉnh rồi?”
“Mẹ.”
“Trời ạ, sao giọng của con lại thành thế này? Con xem, bảo con tắm nước nóng con không tắm, chắc chắn là cảm mạo rồi!”
“Con không sao.”
“Ở trước mặt mẹ, không cần cố gắng gượng.” Tôn Uyển Hà nói: “Mẹ đi xuống mua thuốc cho con, à đúng rồi, Như Ý đến đây, hình như là có việc tìm con.”
“Vâng.”
Cô chậm rãi bước xuống giường, thay một bộ quần áo, lại sửa sang lại đầu tóc, sau đó mới kéo cửa đi ra ngoài.
Thẩm Như Ý sợ hết hồn khi nhìn thấy cô: “Ngọc Minh, mình không gặp cậu mới một ngày, làm sao mà thành dạng này rồi?”
Thời Ngọc Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, hoá ra cô đã ngủ hơn người hai tiếng, bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau.
“…Cảm vặt mà thôi, có thể là ở châu Âu lâu quá, vẫn chưa thích ứng được với khí hậu ở thành phố Hoà Vân.”
Thẩm Như Ý gật đầu một cái, khuyên nhủ: “Nếu không thì…cậu đưa Tiên Thuý cho mình đi, cậu đừng lo lắng chuyện này.
Nói cho cùng, cậu…cũng là vì mình.”
“Không liên quan gì tới cậu.” Thời Ngọc Minh nói: “Như ý, Tiên Thuý là con gái ruột của tớ.”
Nửa câu nói sau, cô dùng ngữ khí rất nặng nhấn mạnh.
Thẩm Như Ý cảm thấy khó chịu: “Ngọc Minh, 3 năm rồi, chẳng lẽ cậu muốn một mực kẹt ở bên trong đoạn hồi ức này hay sao? Cậu và tiên sinh, nhiều nhất cũng chỉ ở bên nhau vài tháng, mình biết giữa các cậu là tình cảm khắc cốt ghi tâm, nhưng mà con người lúc nào cũng phải hướng về tương lai phía trước, Tiên Thuý ở bên cạnh cậu, chỉ cần mỗi lần cậu nhìn thấy con bé, cậu cũng sẽ lại nhớ tới những chuyện trong khoảng thời gian đau thương kia, mình thật sự không muốn nhìn thấy cậu tiếp tục như vậy.”
Thời Ngọc Minh đáp: “Như Ý, nếu cậu thật sự muốn giúp mình, từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
Thẩm Như Ý bực bội gãi gãi đầu, lấy ra một tấm vé vào cửa concert ca nhạc từ trong túi xách, đưa cho cô: “Hoắc Tuân sẽ có một buổi hoà nhạc vào cuối tháng này, trạm thứ nhất chính là thành phố Hoà Vân, nói là muốn cùng với fan hâm mộ đón giao thừa.
Cậu…”
“Đưa cho tớ đi.”
“…Hoắc Tuân bây giờ không giống ngày xưa, danh tiếng nổi như cồn, vé của buổi concert này rất khó mua, mình phải tốn cả đống tiền mới mua được vé ở chợ đen đấy, hơn nữa chỉ có một tấm này thôi.”
Thời Ngọc Minh nhận tấm vé từ tay Thẩm Như Ý, ngữ khí nhàn nhạt: “Mình tự đi.”
“Mình đã lưu ý với mấy tên ở chợ đen rồi, nếu như còn có vé mình sẽ mua với giá cao, mình đi với cậu.”
Thời Ngọc Minh cười khổ: “Lục Hào có thể đồng ý sao?”
Nói đến đây, Thẩm Như Ý nhất thời không nói lên lời.
“Không sao, không phải là một minh tinh nữa anh ấy còn có thể không ăn được mình ư?”
Thời Ngọc Minh nói: “Hơn nữa bây giờ chỉ còn cách cuối tháng hơn mười ngày, để mình suy nghĩ xem có cách nào khác, ngày 31 tháng 12 mình có hẹn rồi.”
Thẩm Như Ý hơi ngạc nhiên: “Với ai?”
“Tiên sinh.”
“…Hả?”
“Chúng mình đã hẹn, bốn năm sau, cùng đi ngắm bình minh đầu tiên của năm mới.
Mình không thể thất hứa được…”.