Luật sư Trương hé miệng, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy thanh âm cãi vã vô cùng ồn ào.
Nhân viên viện kiểm sát phải can thiệp để dẫn Trương Huệ và Cố Quân Nhi vào trong, đứng trước vành móng ngựa.
Phiên tòa ngày hôm nay, chính thức bắt đầu.
Luật sư Trương bấy giờ mới nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.
“Cô Thời, lát nữa tòa án sẽ hỏi cô về ý kiến cá nhân.
Cô chỉ cần nghĩ gì nói đó là được.”
Thời Ngọc Minh cắn môi, cô không biết những bằng chứng mà tiên sinh thu thập được rốt cuộc bao gồm những thứ gì.
Mấy ngay nay thấy anh bận rộn nên cô vẫn chưa từng chủ động nhắc đến vấn đề này.
Có lần thử hỏi dò, anh chỉ nói với cô hai chữ.
“Yên tâm.”
“Hôm nay Phong Đình Quân có đến không?”
Đến thời điểm này, cô vẫn thoáng chần chừ, bèn hỏi lại.
Luật sư Trương nghe xong liền chỉ về phía bàn hội nghị.
“Có, đến xem như dự thính thôi.
Cô Thời nhìn kìa, ở bên kia.”
Thời Ngọc Minh nhìn theo hướng luật sư Trương chỉ, quả nhiên trông thấy Phong Đình Quân cùng trợ lý của anh ta, Minh Kiệt.
Bàn hội nghị dự thính rất ít người, hơn nữa phiên tòa này ngoại trừ hai người bọn họ cũng chẳng có ai ngồi, vậy nên cô càng dễ dàng bao quát tầm nhìn.
Minh Kiệt cúi đầu thì thầm vào tai Phong Đình Quân điều gì đó.
Bỗng nhiên, anh chợt ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cô.
Thời Ngọc Minh chủ động dời mắt, ánh nhìn rơi xuống người hai bị cáo.
Cách đây vài ngày, Cố Quân Nhi và Trương Huệ trông vẫn xinh đjep và sang trọng biết bao, thế nhưng hiện tại trông chẳng khác gì mấy con cá chạch, chật vật xấu xí.
Tuy rằng quần áo trên người vẫn như cũ nhưng cả hai đều không còn vẻ huênh hoang kiêu ngạo nữa, thậm chí dường như đã chấp nhận thua cuộc.
Rất nhanh, Thời Ngọc Minh sẽ hiểu vì sao bọn họ lại ngoan ngoãn đến bất thường như vậy.
Kiểm sát trưởng sóng lưng thẳng tắp, thanh âm vang dội, nhìn về phía quan tòa, đệ trình toàn bộ thông tin.
“Trong suốt quá trình điều tra, chúng tôi đã thu giữ được video để làm bằng chứng, thời điểm nạn nhân bị xô ngã bên trong khuôn viên chỉ có mỗi bị cáo Cố Quân Nhi.
Lúc này, chủ căn biệt thự, Thời Ngọc Minh đang nghỉ ngơi ở lầu hai.
Video đã ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc má Phúc ngã lầu, Thời Ngọc Minh liền bị đánh thức, vô tình chứng kiến mọi thứ nên mới hoảng hốt chạy xuống lầu.”
“…Hơn nữa, thời điểm pháp y tiến hành kiểm tra đã phát hiện trong lúc má Phúc tử vong, trước đó dường như đàng làm món hoành thánh, trên tay còn dính bột mì.
Sau khi thẩm vấn những người giúp việc thì bọn họ nói khi nấu má Phúc luôn dùng loại bột đặc biệt.
Mà quần áo Cố Quân Nhi mặc ngày hôm đó, trải qua kiểm định liền phát hiện DNA má Phúc lẩn trong trang phục.”
“Chứng cứ tiếp theo có thể khẳng định rõ ràng hơn về việc cái chết của má Phúc liên quan trực tiếp đến Cố Quân Nhi.
Dựa theo dấu giày, chúng tôi tiến hành mô phỏng toàn bộ hiện trường, cuối cùng đưa đến kết luận, má Phúc không phải trượt chân té mà bị đẩy ngã.
Bởi vì chỉ khi bị đẩy thì tốc độ mới nhanh đến như vậy, hơn nữa lăn càng nhanh vết thương càng nặng.
Mà xung quanh khu vực chỉ có mỗi dấu chân của Cố Quân Nhi, có vết sâu cũng có vết nông, đồng thời đan xen với dấu giày thuộc về má phúc.
Mà dấu chân cô Thời ở nơi đó, quả thật đã rất lâu rồi, vậy nên loại trừ.
Tổng kết toàn bộ chứng cứ, tôi cho rằng cái chết của má Phúc chính là một vụ mưu sát.”
Thẩm phán liếc mắt nhìn loạt chứng cứ được bày ra trước mặt.
Cùng lúc đó, kiểm sát trưởng đưa toàn bộ tệp hồ sơ cho luật sư Trương xem qua, anh liền cầm lấy chuyền sang phía Thời Ngọc Minh.
Bên trong không chỉ có hình ảnh đầy đủ mà còn bao quát cả dấu giày cùng vết bột mình.
Hơn nữa, hai trang phía sau còn giải thích tỉ mỉ về dữ liệu khi từ trên cao ngã xuống, lực cản trở cùng thời gian, tiến hành mô phòng toàn bộ, cực kì chi tiết, hoàn toàn không có kẽ hở.
Những văn kiện này giống như chiếc búa, trực tiếp nện vào con đường sống của Cố Quân Nhi.
Để thu được lượng lớn tin tức như thế này, rốt cuộc là nhân vật thần bí nào.
Trong thoáng chốc, nước mắt Thời Ngọc Minh khẽ rơi.
“Cảm ơn anh…”
“Đây là việc chúng tôi nên làm mà.
Cô Thời, cô còn chuyện gì muốn nói sao?”
“Còn! Sáu năm trước, bố tôi ra đi trong một vụ tai nạn giao thông.
Tai nạn ấy đã khiến tổng cộng ba người thiệt mạng.
Theo kết luận, bố tôi trong lúc lái xe đã bất cẩn mắc phải sai lầm, cho nên bị nhận định thành hung thủ! Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy, bởi vì cả hai chiếc xe đều từng bị động chạm qua.
Chính Cố Quân Nhi thừa nhận trước mặt tôi toàn bộ đều do cô ta làm, ở cửa hàng 4S!”
“Thời Ngọc Minh, cô đừng có ngậm máu phun người! Cô có chứng cứ không?”
Nghe xong những lời này, bố Cố Quân Nhi liền sửng cồ, lớn tiếng la lối.
“Tôi…”
“Đương nhiên là có! Tôi đã tìm ra được hai chiếc xe bị hỏng hóc nặng kia, thông qua giám định liền phát hiện phanh xe bị lệch một cách kì lạ.
Hơn nữa, tôi còn tìm được video chứng mình thời điểm hai chiếc xe được gửi ở cửa hàng 4S để tiến hành bảo dưỡng cùng sửa chữa, Cố Quân Nhi cũng có mặt!”
Bấy giờ, luật sư Trương chậm rãi đứng dậy, giao toàn bộ thông tin còn lại cho kiểm sát trưởng.
Cố Quân Nhi trừng mắt kinh ngạc.
“Luật sư Trương! Anh…anh…là Phong Đình Quân nhờ anh giúp Thời Ngọc Minh sao?”
Cố Quân Nhi quay đầu, nhìn chằm chằm Phong Đình Quân, trong mắt ngập tràn oán hận.
“Đình Quân, là anh? Là anh vẫn luôn âm thầm tính toán giăng bẫy tôi?”
“Không phải tổng giám đốc Phong, là người khác.”
Luật sư Trương nhanh chóng trả lời.
Cố Quân Nhi vẫn cố chấp, nhất quyết phải tìm bằng được câu trả lời.
“Là ai? Hai chiếc xe kia vốn dĩ nát bét cả rồi, hơn nữa đã qua sáu năm! Trừ anh ta, làm gì còn ai có khả năng đào đống sắt vụn, bới lại chuyện xưa cơ chứ?”
“Thưa thẩm phán, những điều mà bị cáo hỏi nằm ngoại phạm vi vấn đề.”
“Cậu không cần phải trả lời.”
“Cảm ơn thẩm phán.”
“Hay là Lục Danh? Ngoại trừ Đình Quân cũn gchir còn mỗi cậu ta mà thôi…Hahaha! Tên Lục Danh này vậy mà lại thích Thời Ngọc Minh cơ đấy? Cậu ta có biết suýt nữa thì mình phải nuôi con kẻ khác rồi hay không vậy?”
Cố Quân Nhi suy nghĩ hồi lâu liền cười khùng khục, tự mình lẩm bẩm.
Thẩm phán gõ mạnh xuống bàn, nghiêm giọng.
“Yên lặng! Bị cáo, đây là phiên tòa xét xử, xin hãy chú ý đến lời ăn tiếng nói.”
“Những chứng cứ này hiện tại đã đủ để chứng minh rằng tai nạn giao thông xảy ra vào sáu năm về trước hoàn toàn không phải vô tình mà là chuyện đã được sắp xếp từ trước.”
Kiểm sát trưởng nhìn luật sư Trương rút ra hồ sơ ghi lại chi tiết vụ việc, sau đó đệ trình về phía thẩm phán.
Mọi người nhanh chóng chuyền tay nhau đọc, bởi vì chứng cứ liên tục chất chồng lên nhau nên bọn họ mất đến một tiếng mới có thể thu thập đầy đủ thông tin, sau hơn ba mươi phút họp bàn mới đi đến kết quả cuối cùng.
Mà luật sư Trương hoàn toàn không có ý định ngừng lại, anh liên tục đưa chứng cứ đệ trình lên tòa án.
Đầu tiên là chuyện Thời Nguyên suýt nữa thì rơi xuống hầm ủ rượu.
Tiếp theo là việc khi Thừa Dương vừa ra đời liền bị động tay động chân, mắc phải căn bệnh nhiễm trùng máu.
Nếu như nói những chứng cứ ban đầu chỉ là thứ vụn vặt thì những thứ tiếp theo quả thật giống như búa tạ nện xuống đầu.
Trương Huệ chiếm dụng cổ phận tập đoàn một cách phi pháp, bị chính đổng sự trưởng Tổn Báo đâm đơn kiện.
Ngoài ra, bà còn liên quan đến nhiều bản hợp đồng ảo, lừa gạt cùng cướp đoạt tài sản khách hàng, con số đã vượt quá mức tưởng tượng của mọi người.
Bấy giờ, ngay cả Thời Ngọc Minh cũng cảm thấy khó tin.
“Luật sư Trương, anh tìm ra những thứ này từ phía cậu tôi à?”
“Tôi chỉ là chân chạy vặt thôi.
Những chứng cứ này sớm đã có người phía sau thu xếp chu toàn, gần đây mới gửi cho tôi.”
“…Người đó là ai?”
“Không thấy ghi tên tuổi gì cả.
Đầu tiên tôi còn tưởng là tổng giám đốc Phong, tuy nhiên tôi và anh ấy đã mấy tháng rồi không liên lạc.
Tôi đoán có thể trước đây Trương Huệ đắc tội quá nhiều người, cho nên bọn họ quyết định muốn để pháp luật trừng trị bà ta.”
Thời Ngọc Minh bất chợt nhớ đến chuyện những tấm ảnh kai của Cố Quân Nhi bị tiên sinh phát tán đi khắp nơi, không chút nương tay.
Những chuyện cô ta làm trong bóng tôi, tiên sinh đều biết.
Hơn nữa, nếu là việc liên quan đến Trương Huệ, cô đoán tiên sinh cũng đã tường tận phần nào..