Chốt xoay cửa bị mở, thanh âm vang vọng khiến Thời Ngọc Minh hoảng sợ, theo bản năng dùng thân thể che cho hai đứa nhỏ, cuống quýt kêu lên.
“Ai vậy?”
Bên ngoài cửa là bóng người cao ngất.
“…Anh?”
Bóng người lù lù ngoài kia dường như cũng bất ngờ không kém, thanh âm dịu dàng vang lên, khiến lòng người an ổn.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Bố ơi, con nhớ bố lắm!”
Thời Dương nghe thanh âm quen thuộc liền nhảy xuống, đôi chân trần nhỏ nhắn chạy nhanh thoăn thoắt, nhào vào lồng ngực đối phương.
Phong Đình Quân hoàn toàn có thể một tay ôm trọn con trai nhưng đứa nhỏ đột nhiên xông đến như vậy vẫn khiến anh loạng choạng, phải lui về sau vài bước.
“Bố, sao người bố ướt quá vậy? Bố mắc mưa hả? Bố đừng lo, con đi lấy khăn cho bố lau người nha!”
Vừa dứt lời, Thời Dương liền nhảy xuống, bóng dáng nho nhỏ chạy vào nhà tắm.
Bấy giờ, Thời Nguyệt cũng đã nín khóc, vung vẩy đôi tay múp míp như muốn nói chuyện.
Thời Ngọc Minh ôm đứa nhỏ vào lòng, tay còn lại chạm nhẹ lên bộ quần áo của Phong Đình Quân, khẽ chau mày.
“Anh mau thay quần áo đi.
Vết thương trên cánh tay còn chưa lành, sao lại để nước mưa thấm vào thế này? Chu Dương đâu, sao không đến đón anh? Mưa lớn thế này anh đi đâu vậy hả? Anh có biết em lo lắng tới mức nào không? Anh…”
Bả vai đột nhiên nặng trịch, lúc này Thời Ngọc Minh mới phát hiện đầu Phong Đình Quân đang gục lên vai mình, toàn bộ lo lắng trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Người đàn ông dáng dấp cao lớn, luôn mang khí thế bức người hiện trông nhỏ bé xiết bao.
Trong nháy mắt, những lời trách cứ đều bị cô nuốt ngược vào lòng, thanh âm bất giác liền nhỏ nhẹ hơn rất nhiều.
“Có người gây khó dễ cho anh à?”
“Ngọc Minh, anh nhớ em, muốn ôm em.”
“Được mà, em ở đây chứ có chạy mất đâu.”
“Không được, người anh ướt hết rồi, sẽ dây vào quần áo em mất.
Cả Thời Nguyệt nữa…”
Nhắc đến con gái, rốt cuộc Phong Đình Quân cũng chịu đứng thẳng lên.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, bấy giờ cô mới nhìn rõ gương mặt anh.
Đây là dáng vẻ mà Thời Ngọc Minh chưa từng thấy qua.
Giống như loài thú hoang vừa trải qua trận chiến vô cùng kịch liệt nhưng cuối cùng lại phải chấp nhận sự thất bại.
Đôi mắt anh ngập tràn xúc cảm bất lực, tự trách cùng xấu hổ.
Nhưng Phong Đình Quân lại lộ ra nụ cười thỏa mãn, cúi xuống hôn lên gò má núng nính của Thời Nguyệt.
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đứa nhỏ liền nhoẻn miệng cười, bàn tay vỗ vào nhau lộp bộp, thanh âm i a vang lên.
“Bố ơi, khăn tới rồi nè! Bố mau lau người đi, con không muốn thấy bố bị bệnh đâu!”
Thời Dương từ bên trong chạy ra, cầm khăn tăm giơ cao lên trước mặt Phong Đình Quân.
Anh cảm thấy đáy lòng mình thoáng chốc liền trở nên mềm mại, cả giác cho dù bên ngoài phải chịu đựng biết bao điều khổ cực đi chăng nữa thì chỉ cần quay về nhà, nhìn thấy vợ đẹp con ngoan, cuộc đời thế là đủ.
“Cảm ơn con trai.”
Anh ngồi xổm xuống, nhận lấy khăn tắm, không quên hôn lên gò má cậu bé.
Thời Dương xấu hổ, cố tình nói lảng sang chuyện khác.
“Bố ơi, hôm nay người xấu lợi hại lắm đúng không ạ? Cho nên bố mới về trễ như vậy.”
“…Khá mạnh.”
“Thế bố thắng chứ ạ?”
“Bố…”
Vẻ mặt Phong Đình Quân thoáng trở nên cứng ngắc.
Thời Dương nhìn thấy liền nắm lấy bàn tay anh, thấp giọng an ủi.
“Bố đừng quan trọng việc thắng thua.
Trong lòng con, bố lúc nào cũng là người giỏi nhất hết.”
“Nhưng ngày hôm nay, bố đã thua một cách cực kì thảm hại…”
Vành mắt Phong Đình Quân đỏ hoe, Thời Dương ôm hai bên má anh nâng lên, nhìn chằm chằm.
“Bố bị thương nên đau sao?”
“Thời Dương, con có thất vọng về bố không?”
“Dạ không! Thắng thua là chuyện bình thường, chỉ cần bản thân cố gắng hết sức là được.
Bố chính là người bố tuyệt vời nhất trên đời.”
Thời Dương dứt khoát lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Phong Đình Quân, từng lời nói ra chắc như đinh đóng cột.
Anh rốt cuộc chẳng thể nào nhịn được nữa, nước mắt khẽ rơi, thanh âm nghẹn ngào.
“Không phải, bố hoàn toàn không đáng làm bố của con.
Thời điểm con ở nước ngoài chữa bệnh, bố đã vắng mặt.
Thậm chí lúc mẹ con trở bệnh nặng, sau đó sinh Thời Nguyệt, bố đều không xuất hiện.
Trước đây bố chính là người đàn ông nhẫn tâm, tệ hại nhất trên đời.”
“Nói dối! Bố không phải người xấu, bố là người tốt nhất trên thế giới!”
Thời Dương bị những lời này chọc cho khóc ầm lên, thanh âm nức nở, vươn hai cánh tay nhỏ xíu ra ôm chặt lấy Phong Đình Quân.
Anh dùng mu bàn tay chùi đi nước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, hé miệng cam đoan.
“Trước đây bố đã làm ra nhiều chuyện khốn khiếp…Nhưng bố xin thề, quãng đời còn lại, bố sẽ toàn tâm toàn lực bảo vệ các con cùng mẹ.
Hôm nay chính là lần thua cuộc duy nhất và cuối cùng.
Từ nay về sau, bố tuyệt đối sẽ không thau nữa.”
“Bố ơi, bố khóc hả?”
Thời Dương sụt sịt, ngẩng đầu nhìn Phong Đình Quân.
Anh khịt mũi, hít một hơi thật sâu, cố gắng để thanh âm trong trẻo hơn.
“Không có.
Bố chẳng bao giờ khóc cả.”
“Vậy cái này là gì?”
Thời Dương vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm lên khóe mắt Phong Đình Quân, cảm giác ấm nóng khiến đứa nhỏ nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
“Là nước mưa mà thôi.”
“Có thật không ạ?”
“Thật chứ.”
“Bố đừng gạt con nha.
Bởi vì chỉ cần là lời bố nói, con chắc chắn sẽ tin tưởng.
Vậy cho nên bố tuyệt đối không được gạt con.
Bố có dám hứa với con không?”
Thời Dương vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm Phong Đình Quân.
Anh khẽ bật cười.
“Bố hứa.”
“Con cho bố nói lại, rốt cuộc bố có khóc không?”
“…Một chút.
Bố chỉ khóc một chút thôi.”
“Bố đừng khóc, để con thổi cho bố nè.”
Thời Dương ôm chầm lấy Phong Đình Quân, cảnh tượng dịu dàng như vậy khiến Thời Ngọc Minh cảm thấy đầu mũi chua xót, cô nhẹ nhàng xoa đầu con trai.
“Thời Dương ngoan, để bố đi tắm rồi thay quần áo nào.”
“Vâng ạ.”
Thời Dương buông tay, cười hì hì nhìn Thời Ngọc Minh.
“Mẹ, để con canh em gái ngủ cho.
Mẹ giúp bố tắm đi.”
“Sao cơ?”
“Cô Như Ý nói nếu như con muốn có em trai thì phải để cho bố mẹ tắm chung với nhau! Mẹ, con muốn có thêm em trai.
Nếu vật thì trong nhà con sẽ là anh lớn nhất rồi!”
Thời Ngọc Minh cắn môi, rốt cuộc Thẩm Như Ý đã dạy đứa nhỏ nhà mình điều xấu xa gì vậy chứ.
Mà Phong Đình Quân chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, trong tay cầm khăn tắm, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ngọc Minh?”
“Chuyện này…”
“Đi thôi, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Thời Ngọc Minh xấu hổ, nhanh chóng đem Thời Nguyệt bế về phòng nhỏ, sau đó được Phong Đình Quân nửa ôm nửa nắm tay kéo vào phòng tắm.
Khu nhà Hoa Tường Vi đã nhuốm màu năm tháng, đồ vật bày biện bên trong đều thuộc về thế hệ trước.
Nhà tắm không quá rộng, chỉ có mỗi vòi hoa sen, hai người chen chúc vẫn khá chật.
Phong Đình Quân chẳng rõ bản thân vì bị thương nên trướng đau hay do quá nóng, hô hấp như bị siết lại, mỗi lần thở ra đều vừa vặn phả lên chóp mũi Thời Ngọc Minh, khiến cô càng thêm lúng túng.
Hiện tại, cô quả thật chẳng còn đường thoái lui.
Trước đây, bởi vì thủ tục ly hôn chưa xử lý thỏa đáng nên cô từng vài lần từ chối anh nhưng bây giờ hoàn toàn không có lý do gì nữa cả.
Từ trên đỉnh đầu, truyền đến thanh âm gấp gáp của Phong Đình Quân.
“Ngọc Minh?”
“Anh…Cánh tay anh còn bị thương đấy.”
“Bị thương thì cũng phải tắm chứ, em xấu hổ cái gì?”.