“Thật giống như đúc nhỉ? Một chữ cũng không thiếu à?”
Thẩm Như Ý cắn ống hút trà sữa, khuôn mặt tươi cười hiện lên: “Sinh đôi chẳng lẽ là như vậy sao?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: “Mình cũng không biết.”
“Có điều Ngọc Minh, hình như trước đây mình có xem qua một tin tức, có một đôi song sinh nữ, lúc thi vào trường đại học điểm số là như nhau, còn học cùng một chuyên ngành, có lẽ, giữa các cặp sinh đôi thật sự có tồn tại cái gọi là thần giao cách cảm.”
Cái tin tức này cô cũng có chút ấn tượng, hình như trước đó quả thật đã xem qua.
Thẩm Như Ý nói: “Mẹ kiếp, như vậy há chẳng phải là rất không công bằng sao? Chỉ cần một người đi học cho giỏi thôi, lúc đi thi dùng sóng điện não nói đáp án cho chị em hoặc là anh em song sinh của mình, thế thì có thể tất thắng rồi!”
Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Cũng không có thần kỳ đến mức đấy chứ? Mình đoán đoán chừng là phương thức suy nghĩ tương đối giống nhau, cho nên ý nghĩ giải đề cũng giống vậy, cho nên điểm số cuối cùng cũng giống vậy.” Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho.
com | N hảy hố truyện
Thẩm Như Ý nhai trân châu hút từ trong trà sữa ra, quai hàm chuyển động qua lại: “Ngọc Minh, mình trước còn cố ý điều tra, từ trên lý thuyết mà nói sinh đôi là bởi vì cùng là một tế bào chia ra tới hai cái phôi thai, cho nên hai người bọn họ có ADN giống nhau, mình đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như cậu em thích chị dậu mình thì đến lúc đó, đứa con sinh ra thì giám định người thân có phải cũng không ra được kết quả hay không?”
Thời Ngọc Minh không nhịn được, bật cười: “Não cậu chuyển nhanh thật đấy, không đi viết tiểu thuyết thật đáng tiếc! Nếu sinh đôi cũng có thể dùng sóng điện não vận chuyển kiến thức, thế thì nếu như cậu em có ý đồ bậy bạ thì không phải người anh sẽ phát hiện ngay hay sao?”
“Ừ, đúng ha.” Thẩm Như Ý cẩn thận suy nghĩ một chút, càng phát giác có đạo lý: “Cũng đúng...!Nhưng mà...!Không đúng! Ngọc Minh, nếu như tiên sinh cùng Phong Đình Quân cũng là sinh đôi, vậy chuyện của cậu và tiên sinh, Phong Đình Quân há chẳng phải cũng biết tất cả rồi?”
Những lời này, khiến cho Thời Ngọc Minh cũng không tự chủ được, cắn cắn môi.
“Nhưng mà không có lẽ nào đâu? Chẳng lẽ ngay cả mình có anh trai hay không Phong Đình Quân cũng không biết?”
Thời Ngọc Minh dùng ống hút đâm hạt chanh trong ly nước, ngẫm nghĩ đủ đường nhưng suy nghĩ càng lúc càng loạn.
May thay, suy nghĩ của Thẩm Như Ý nhanh chóng nhảy sang hướng khác, kéo cô sang một chủ đề khác theo.
“Ngọc Minh, tình hình của Tiêu Hào có chút không lạc quan lắm, hôm qua mình có đi đến viện mồ côi một chuyến.
Giáo viên ở đó nói tình hình của Tiêu Hào thật sự không tốt.
Buổi tối thường xuyên quay mặt về phía vách tường lẩm bà lẩm bẩm, dọa cả những bạn nhỏ khác.”
Thời Ngọc Minh nhìn đồng hồ, bây giờ là buổi chiều hai giờ.
Tiên sinh tối hôm qua đau đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Sau khi uống mấy viên thuốc giảm đau đến sáng mới ngủ được một chút, lúc này chắc vẫn còn đang ngủ say.
“Vậy được, mình đến tìm cậu cũng là có ý này.
Cậu tỉ mỉ, hơn nữa Tiêu Hào rõ ràng cũng có thân thiết với cậu.
Nói không chừng cậu đi có thể khiến bệnh tình của cậu bé tốt lên được chút đỉnh.”
Viện mồ côi cũng không gần thành phố cho lắm, đi trên đường còn bị kẹt xe một xíu, ước chừng lát hơn một giờ mới đến nơi.
Nhưng mà viện mồ côi hôm nay lại yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Thẩm Như Ý nghi ngờ nói: “Bình thường mọi ngày bây giờ là lúc giáo viên dẫn tụi nhỏ ra bày trò chơi mà? Sao hôm nay lại không thấy ai thế này? Ngọc Minh, chúng ta đi tìm viện trưởng xem sao?”
Mới vừa đi không được mấy bước đã đụng phải viện trưởng đang hớt ha hớt hải.
Viện trưởng gấp đến mức sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng không thôi.
Thẩm Như Ý ngăn viện trưởng lại: “Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Viện trưởng phải mất một lúc lâu mới có thể phản ứng được: “… Cô Thẩm, cô Thời, là hai người à?”
“Đúng vậy, viện mồ côi xảy ra chuyện gì sao?”
“… Tiêu Hào…” Viện trưởng nói: “Tiêu Hào không thấy đâu hết! Cả viện mồ côi tất thảy đều ra ngoài tìm rồi, ngay cả dân cư xung quanh cũng ra tìm giúp! Nhưng vẫn không thấy tung tích đâu!”
Tim của Thời Ngọc Minh chùng xuống: “Không thấy từ lúc nào?”
“Theo những đứa trẻ khác nói, thời điểm ngủ trưa vẫn còn thấy, lúc tỉnh lại thì cậu bé đã không thấy tăm hơi! Gần đây tình trạng của Tiêu Hào rất không ổn định, nhưng mà cậu bé cự tuyệt tiếp nhận chữa trị.
Bất kể có nói thế nào cũng không chịu uống thuốc.
Bác sĩ nói hình như là trầm cảm, là vì rối loạn lưỡng cực, để lâu dài rất có thể sẽ tự sát…”
Rối loạn lưỡng cực!
Thời Ngọc Minh cảm giác sống lưng phát lạnh.
Tiên sinh ngày hôm qua nói với cô, cái bệnh này đến thời điểm nghiêm trọng nhất, rất có thể sẽ khiến hình thành tính cách khác biệt, hoặc là tự sát.
Anh ta cũng không chịu được bệnh này.
Tiêu Hào chỉ là một đứa bé năm tuổi thì làm sao mà chịu cho nổi?
“Ngọc Minh, Ngọc Minh chúng ta nên làm gì bây giờ đây?” Thẩm Như Ý lo lắng: “Hay là chúng ta cũng đi ra ngoài tìm đi?”
Thời Ngọc Minh cưỡng ép mình tỉnh táo lại: “Tìm nhất định là phải tìm, viện trưởng, báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng chúng ta nơi này xa xôi, cảnh sát chạy tới cũng cần thời gian.”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, báo cảnh sát rồi là tốt, ít nhất cảnh sát có thể kiểm tra camera an ninh, có thể có chút đầu mối tìm được cậu bé.
Bây giờ là ba giờ chiều, cách lúc Tiêu Hào mất tích khoảng ba giờ.
Cậu bé chỉ là một đứa trẻ con, đi không xa.
Ting ting ting…
Tin nhắn được gửi đến.
“Một nửa là đoán, một nửa là dựa vào Chu Dương.” Anh ta nói: “Dựa vào hiểu biết của anh về em, thì anh có thể đại khái đoán ra được.
Chu Dương luôn ở bên cạnh em, thay anh trông nom cho em.”
Thời Ngọc Minh đã không kịp bàn luận những thứ này, cô khẩn cấp hỏi: “Tiên sinh, em có thể hỏi anh một câu không?”
“Dĩ nhiên, em hỏi đi.”
“Tiêu Hào cũng bị rối loạn lưỡng cực, giống y như đúc với căn bệnh ban đầu của anh.
Thế nên em muốn hỏi một chút.
Nếu như anh hoàn toàn tuyệt vọng, mất đi trụ cột tinh thần duy nhất, dưới tình huống đó, anh… Sẽ đi đâu?”
“…”
Tiên sinh trầm mặc.
“Tiên sinh?”
“Sẽ nghĩ hết cách để đi chết.” Anh ta nói: “Uống thuốc ngủ, hoặc là đi ra giữa đường, hay hoặc là bất kỳ phương thức nào khác để nhanh chóng kết thúc nỗi đau khổ này.”
Thời Ngọc Minh tỉnh táo phân tích: “Tiêu Hào vẫn luôn ở trong viện mồ côi, không thể nào lấy được thuốc ngủ, nơi này hẻo lánh, trên đường xe cũng không nhiều, cho nên cũng không có khả năng lắm… Còn có cái gì khác không?”
“Anh suy nghĩ một chút…”
Trong điện thoại chỉ còn truyền tới tiếng hít thở càng lúc càng kích động của anh ta.
“Tiên sinh…”
“Ừ, anh đây.”
“Thanh âm của anh là sao thế?”
“Không sao, chỉ là mới vừa thử bắt chước một chút, nếu như em rời khỏi anh, anh sẽ nghĩ làm thế nào, cho nên… Có chút không khống chế được tâm trạng.” Tiên sinh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Ngọc Minh, gần viện mồ côi có sông ngòi gì không?”
Sông?
Viện trưởng lập tức đáp một tiếng: “Có! Đi về phía đông, cách đó không xa có một con sông nhỏ!”
Tiên sinh dường như nghe được lời viện trưởng, trong giọng nói lại hơi thổn thức: “Đi đến đó tìm đi, nhanh lên!”
Thẩm Như Ý dường như là nhấc chân chạy, viện trưởng cùng Thời Ngọc Minh theo sát phía sau.
Viện trưởng lớn tuổi hơn, không chạy nhanh được, trên người Thời Ngọc Minh còn có thương tích, hơn nữa phổi của cô đã cắt bỏ một phần, không thể vận động mạnh quá, nếu không hô hấp sẽ không theo kịp.
“Tiêu Hào! Tiêu Hào!”
Xa xa truyền tới tiếng Thẩm Như Ý kích động sợ hãi kêu lên.
Thời Ngọc Minh cùng viện trưởng nhìn nhau một cái, một khắc cũng không dám trễ nải, mau chạy qua đó.
Cách đó không xa, Thẩm Như Ý cả người ướt nhẹp quỳ dưới đất, Tiêu Hào nằm ở trên cỏ bên cạnh cô ấy, không nhúc nhích.
Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho.
com | N h ảy hố truyện
Thẩm Như Ý hoảng loạn không biết làm thế nào mới phải: “Ngọc Minh… Tiêu Hào hình như… Không cử động nữa…”
Thời Ngọc Minh ngồi xuống ở bên người Tiêu Hào, lấy tay dò xét dò hơi thở của cậu bé, vẫn còn có chút hô hấp yếu ớt.
“Như Ý, đặt cậu bé xuống.”
“Ừ, ừ!”
“Gọi cấp cứu, ngay lập tức!”
“Được được được, mình gọi ngay đây!”
Cô đem hai tay đặt chung lại một chỗ, để lên trên ngực Tiêu Hào, ấn một cái lại một cái.
Viện trưởng ở bên cạnh rơi nước mắt: “Ông trời ơi, đứa bé này lại thật… Cậu bé mới năm tuổi thôi mà!”
“Hộc… Khụ, khụ, khụ…” Tiêu Hào đột nhiên nôn ra một búng nước, bắt đầu ho kịch liệt.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”.