Thời Ngọc Minh khẽ bĩu môi: “Tiên sinh, em luôn cảm thấy gần đây dường như cả hai chúng ta đều trở nên có chút hơi ngây tho.”
“Ngây thơ một chút…Cũng tốt.
Ngọc Minh, thời gian đẹp nhất trong đời người chính là khi còn ngây thơ.
Khi chúng ta đã trưởng thành, phiền toái và đau khổ từng cái từng cái sẽ theo nhau tới, sự ngây thơ lại trở thành điều quý giá nhất”
Tiên sinh từ tốn nói chuyện, gió đêm hơi lạnh, lời nói của anh luôn có khả năng khiến cô thấy an lòng.
“Vậy thì em sẽ ở đây với anh” Thời Ngọc Minh nói, “Em không thể nhìn anh ở đây chịu đựng một mình”
Tiên sinh kéo tay cô vào lòng, vươn tay sờ lên đỉnh đầu cô: “Lên xe đi.”
“…Anh muốn đi ra ngoài sao?”
“Anh định đi đâu?”
“Em đi rồi sẽ biết.” Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o.
com | N h ả y*hố
Thời Ngọc Minh quay đầu nhìn lại, dưới màn đêm, căn biệt thự tĩnh lặng, mẹ hẳn đã đi ngủ từ sớm.
Cơ thể cô đột nhiên nhẹ đi một chút, tiên sinh một tay ôm lấy eo cô rồi vòng tay ra trước, nhẹ nhàng dùng sức cả người cô bị giữ chặt ngồi nghiêng trước mặt anh.
Tiên sinh người cao chân dài, nhanh nhẹn ngồi lên xe, hai tay nắm lấy tay lái, cả người cô ôm trọn trong lòng anh.
Anh mở áo khoác xoẹt một cái, kéo tay cô ôm lấy eo mình, Thời Ngọc Minh buộc phải nhoài người vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi: “Ôm chặt lấy anh.”
Một tiếng động cơ nổ lớn, chiếc xe máy màu đen lao về phía trước như một con báo đen nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
Thời Ngọc Minh tóc xõa bị gió thổi tung lên, từng sợi quẹt vào cằm anh, trong lòng anh có chút ngứa ngáy.
Chiếc váy của cô ấy tung bay trong không trung cùng với làn tóc buông dài.
Tông nền trắng điểm xuyết những bông hoa tím nhạt, vẻ ngoài và khí chất của Thời Ngọc Minh thích hợp nhất với những bông hoa điểm xuyết.
Bộ đồ ngủ này ban đầu cũng do chính tay anh chọn, nhưng khi đó công chúa nhỏ nhà họ Thời chê cái váy này quá rộng nên không hợp với dáng người, cho nên cô nhất quyết vứt vào xó.
Không nghĩ tới bây giờ được cô mang ra mặc như một chiếc váy ngủ.
“Ngọc Minh”
Gió thổi vi vu bên tai, Thời Ngọc Minh cả người vùi trong vòng tay của anh, chỉ loáng thoáng nghe được giọng anh: “Anh gọi em sao?”
“ỪNgọc Minh, anh muốn nói với em một chuyện”:
Gió quá lớn khiến cô không thể nghe rõ anh đang nói gì.
“Tiên sinh, em không nghe thấy gì.”
Hôm nay tiên sinh rất khác.
Trước kia chỉ làm những chuyện khác chứ không để ý tới chạy xe, trước sau đều dịu dàng và đáng tin cậy, không chút nào tưởng tượng ra anh lại biết chạy loại xe mô tô mạo hiếm này.
Ban đêm trên đường căn bản không có xe, đường hết sức vắng, xe máy tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng gió cũng càng lúc càng lớn, vù vù ở bên tai.
Cô muốn nói chuyện với tiên sinh để anh chạy chậm hơn một chút, nhưng vừa mở miệng ra tóc tai liền bay hết vào.
Cô chỉ có thể ngậm miệng lại, cuối cùng gió lớn quá đến mắt cô cũng không mở ra được.
Chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy eo anh, cô sợ mình mà buông lỏng tay ra, cô sẽ bị gió lớn thổi bay khỏi chiếc xe máy mà ngã xuống.
Cô có thể cảm nhận được, lồng ngực anh đang khẽ rung lên, dường như anh đang muốn nói gì đó.
Thời Ngọc Minh cố gắng lắng nghe, nhưng một chữ cũng không nghe rõ.
Tốc độ quá nhanh, thật giốn như người đã bay đi rất xa, nhưng linh hồn vẫn lơ lửng bay sau lưng.
Dần dần, xung quanh gió bắt đầu lạnh đi, đường xá cũng bắt đầu trở nên không tốt lắm, có chút lắc lư.
Cũng may, đường xá không được tốt nên tốc độ chạy xe của anh cuối cùng cũng chậm lại.
Thời Ngọc Minh từ từ mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hết hồn – từ phía cô nhìn sang, cách họ chưa đầy một mét là vực sâu vạn trượng.
Cô sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng nhắm mắt lại, tay nắm chặt quần áo của anh.
Cảm nhận được cô gái nhỏ bé trong lòng mình khẽ run lên, Phong Đình Quân một tay giữ tay lái, tay khác ôm lấy cô: “Em vẫn sợ độ cao sao?”
Thời Ngọc Minh gật đầu lia lịa trong vòng tay anh.
Cô bị mắc chứng sợ độ cao.
Hơn nữa, mỗi khi đến chỗ cao, rất dễ bị tụt huyết áp.
“Em bị choáng sao?”
“…Có, một chút.” Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | Nhảy hố*truyện hay
“Ôm chặt lấy anh” Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, từ trong túi áo khoác lấy ra một vật đưa tới trước mặt cô.
Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, đưa tay nắm lấy, nhưng là…Cảm thấy vật này có chút quen thuộc.
“Đây là… Kẹo ngôi sao phải không?” “Đúng rồi.”
“Sao anh biết…” Cô nói nửa chừng thì ngừng lại.
Cô lại phạm phải chuyện ngu xuẩn.
Tiên sinh biết tất cả mọi thứ về cô, làm sao lại không biết tới kẹo ngôi sao.
“Nhanh ăn đi.”
Cô mở giấy gói kẹo ra, cho viên kẹo ngôi sao vào miệng ngậm, một chút ngọt ngào từ từ tan ra trong miệng.
Không lâu sau, rốt cuộc chiếc xe máy cũng dừng lại.
Phong Đình Quân kéo cô ra khỏi vòng tay anh, ôm cô vào lòng và cúi đầu xem tình trạng của cô.
Cô ấy dường như thực sự có chút sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, môi bị răng cắn mất đi chút máu, khóe mắt cũng có chút long lanh, chỉ có đôi má phồng lên do đang ngậm kẹo ngôi sao, giống như một chú chuột nhỏ giấu thức ăn trong nhà, khiến cô trông thật đáng yêu.
“Ngọc Minh, em ổn chứ?”
Thời Ngọc Minh gật đầu chắc chắn: “Ừ.”
“Nói dối, em rõ ràng rất sợ, tại sao lại nói không?”
Thời Ngọc Minh miệng hơi mếu máo: “Em không muốn sợ nữa.
Tiên sinh, em nghĩ đổi lại thành Thời Ngọc Minh trước kia, đối với độ cao… có lẽ không đáng sợ như vậy, em đều có thể vượt qua.”
Phong Đình Quân đưa tay kéo ra lớp tay áo mềm mại bên trong giúp cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đau lòng hôn một cái lên mi mắt cô: “Ở trước mặt anh, không sao đâu.”
“Trước đây rất lâu, có một người đàn ông dáng vẻ vô cùng giống anh đã nói những lời này với em” “Anh ấy từng nói sẽ che chở cho em, bảo vệ em cả đời, nhưng cuối cùng anh ấy lại quên mất”.
“Có thể anh ấy cũng không phải đã quên hoàn toàn, anh ấy hắn vẫn còn nhớ một phần.
Anh ấy nhớ là phải bảo vệ, nhưng lại bảo vệ sai đối tượng” Thời Ngọc Minh cười nhẹ nhõm: “Nhưng anh xem, hiện tại em không cần bất kỳ người nào bảo vệ, em cũng có thể sống thật tốt.
Vì vậy.
Cho nên em không muốn lại tiếp tục luẩn quẩn như vậy nữa.”
Phong Nghiêu liếm liếm môi: “Ngọc Minh, Em còn tin tưởng anh sao?”
“Em tin tưởng vào anh” Thời Ngọc Minh gật đầu, “Nhưng em muốn mình trở nên kiên cường hơn, điều này cũng không quá mâu thuẫn”
Phong Đình Quân cười gượng: “Xem ra người đàn ông dáng dấp giống anh đó đã khiến cho em có cảm giác không an toàn, khiến em không dám hoàn toàn tin tưởng một người nào đó”
Về điểm này, Thời Ngọc Minh không phủ nhận.
Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Dù sáu năm qua em đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ và bị lừa dối, em thật sự cũng đã nghĩ mọi chuyện như thế là xong, nhưng Thời Dương vẫn cần em, em không thể gục ngã.
Bây giờ mọi chuyện cũng đã qua, Thời Dương thì hoạt bát đáng yêu, em còn có Viên Nguyệt, mẹ em cũng cần có em chăm sóc, còn có anh… Có nhiều người yêu thương và quan tâm đến em như vậy, cảm giác an toàn của em cũng không ít, ngược lại còn nhiều hơn so với trước kia”
“Nhưng em vẫn không muốn trước mặt anh lộ ra vẻ yếu đuối, không phải sao?”
“Đó là bởi vì em không muốn có bất kỳ sự yếu đuối nào.
Em muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu”
Phong Đình Quân khẽ cười, anh vẫn giữ tư thế ngồi vắt ngang chiếc mô-tô, hai tay ôm eo cô, nghiêng đầu nhìn cô thật kỹ.
Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ anh một cái: “Anh nhìn em làm gì.”
“Anh chỉ đang nghĩ, một Ngọc Minh xinh đẹp như vậy, ban đầu sao anh lại vô lại như vậy, lại đánh mất em?”
“Anh không đánh mất, cùng lắm chỉ là khoanh tay đứng nhìn thôi.”
Phong Đình Quân cười vẻ chế nhạo và không nói gì.
@
“Có nghiêm trọng không?” “Bác sĩ tâm lý của anh nói rằng nó không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là nhẹ.”
Thời Ngọc Minh có chút lo lắng:
“Em còn nhớ Tiêu Hào không? Anh ấy và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ anh ấy đã qua đời.
Lúc nhỏ anh ấy cũng được bác sĩ tâm lý chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, cũng coi như mắc bệnh giống anh… May mắn thay, anh đã khỏe mạnh hơn, có thể giải quyết công chuyện và có thể cùng chơi đùa với bọn trẻ.
Coi như đã bình phục hoàn toàn, phải không?”
“Cái này… Anh cũng không biết”.