Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi trở về từ cô nhi viện, khi Thời Ngọc Minh đang làm việc trong công ty thì nhận được tin nhắn từ tiên sinh.
Minh Ngọc, mẹ của Tiêu Hào đi rồi
Cây bút chì trên tay Thời Ngọc Minh ngay lập tức rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
Giám đốc Tần hỏi cô: "Nhà thiết kế Tần có chuyện gì vậy?".
Thời Ngọc Minh vội vàng cúi xuống nhặt cây bút chì lên: "...Không có gì, do tay run thôi."
Giám đốc Tần hơi lo lắng: "Cô bị hạ đường huyết sao? Hay là nghỉ ngơi trước đi?"
Thời Ngọc Minh xin anh ta: "Giám đốc Tần, tôi muốn xin nghỉ một ngày."
"Cũng được, mấy ngày nay Tổng giám đốc Lục có thể thoải mái một chút, nhưng những món trang sức mà Katrina muốn cô phải chú ý kỹ"
"Tôi sẽ để ý, anh yên tâm đi."
Thời Ngọc Minh vội vàng thu dọn đồ đạc của mình xong liền vội vàng ra khỏi Trang sức Duy Nhất.
Ở ven đường cách đó không xa, có một chiếc Maybach màu đen quen thuộc đang đậu, bên.
trong chiếc Maybach là anh tài xế thân quen.
Tài xế nói: "Ngài ấy biết cô không yên tâm, nên để tôi trực tiếp đưa cô qua đó." "Đến nhà mẹ của Tiêu hào sao?"
"Không, là nhà tang lễ".
Lời này khiến trái tim của Thời Ngọc Minh run lên.
Nhà tang lễ...!
Trong vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước, bố cô, bác trai Phong và bác gái Phong đã được đưa đến nhà tang lễ vào cùng một ngày.
Cả cô và Phong Đình Quân đều mặc áo tang đứng ở bên ngoài đợi tro cốt, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Đối với cô, nơi này là nơi mà cô không muốn nhìn lại nhất.
Chiếc xe di chuyển chậm rãi, hòa vào dòng xe.
"Cô Thời, ngài ấy bảo tôi hỏi cô một câu nếu là nhà tang lễ, cô còn muốn đi không?"
"...Tiên sinh có ở đó không?"
"Có"
"Vậy thì tôi sẽ đi." Thời Ngọc Minh nói: "Nếu tiên sinh ở đó, tôi sẽ không sợ"
"Nhưng bây giờ là ban ngày, ngài ấy không thể gặp cô được."
"Cô còn muốn đi không?"
"Cô Thời?"
"...Không đi nữa"
“Được, vậy tôi đưa cô về” Người lái xe dường như đã biết trước cái kết quả này, có lẽ ngài ấy đã nói trước với anh ta.
Trong đầu Thời Ngọc Minh giờ đây đều là hình ảnh đứa trẻ sôi nổi từng hát "Little Star" cho mình nghe, còn có người mẹ cố gắng làm nhân viên vệ sinh để chữa bệnh cho con mình.
Mẹ đi rồi, trên đời này chỉ còn lại một mình Tiêu Hào.
Trong thế giới của Tiêu Hào, từ nay chỉ còn lại một mình cậu bé.
Khi trở về nhà, má Phúc đang bận rộn trong bếp, thấy cô quay lại, bà ấy mỉm cười chào: "Cô Thời, tối nay hầm canh được không?"
Thời Ngọc Minh nở nụ cười cứng nhắc: "Được, cô cứ quyết định là được."
"Cô Thời, sắc mặt cô trông rất khó coi, có chỗ nào khó chịu sao?"
"Không sao, cháu chỉ là mệt mỏi thôi, cháu đi nghỉ ngơi một chút."
Má Phúc vội vàng gật đầu: "Được, vậy cháu đi đi, cơm nước xong tôi sẽ gọi cháu."
Thời Ngọc Minh quay trở lại phòng ngủ chính, thả mình xuống chiếc nệm êm ái.
Thế nhưng, hình như đầu bị thứ gì đó dưới nệm làm cho cộm cộm.
Cô với tay lấy nó ra, nhưng lấy được giữa chừng thì động tác chợt dừng lại.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là một chiếc cà vạt nam.
Màu xám nhạt, đơn sắc.
Thời Ngọc Minh phải mất năm phút để kéo chiếc cà vạt đó ra khỏi khe hở trên nệm.
Hóa ra ngày hôm đó ngài ấy đeo cà vạt màu xám.
Anh quả thực rất thích những gam màu đơn điệu, kiểu dáng đơn điệu.
Lúc trước nhìn thấy anh trong bóng tối, cô thậm chí còn không biết anh đang mặc màu gì, lần này coi như là có được một phát hiện nhỏ.
Cô gấp cà vạt, cất nó vào túi theo thói quen.
Thế nhưng, cô lại phát hiện trong túi đã có một chiếc cà vạt khác.
Là của Phong Đình Quân.
Một năm trước, vào đêm mang thai Thời Nguyệt đó, Phong Đình Quân đã rời đi từ rất sớm, chỉ để lại chiếc cà vạt này.
Lúc đó, cô nâng niu chiếc cà vạt cất đi, nghĩ đến việc sẽ trả lại cho anh trong thời gian tới.
Nhưng không nghĩ tới thứ cô chờ đợi được là tin tức anh cùng Cố Quân Nhi đi du lịch vòng quanh thế giới.
Mà bây giờ?
Cô lấy ra chiếc cà vạt đã gấp lại phẳng phiu nhiều năm, tùy tiện ném vào thùng rác rồi lại đặt chiếc của tiên sinh vào.
Cũng không biết từ khi nào, cô đã ôm lấy túi của mình ngủ thiếp đi.
"Từ đầu đến cuối, em là người duy nhất trong lòng anh.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh sợ rằng nếu như nói ra ý đồ của mình sẽ hù dọa em, cho nên mới nói như vậy."
Không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao cũng chỉ là một phỏng đoán trong đầu đã được xác minh.
Thời Ngọc Minh gật đầu: "Được, câu hỏi của em hỏi xong rồi, đến lượt anh, anh muốn hỏi cái gi?"
"Điều anh muốn hỏi rất đơn giản...!Em có yêu anh không?"
"Yêu"
"Được."
"Chỉ có vậy, không còn nữa?"
"Ừm, không còn nữa, có thể từ miệng em biết được câu trả lời này.
Cho dù anh là ai, bất kể lúc gặp anh em lựa chọn như thế nào, anh đã mãn nguyện rồi."
Thời Ngọc Minh quàng tay qua cổ anh ấy, trịnh trọng nói: "Tiên sinh, em yêu anh"
"Được."
"Bất kể anh là ai, bất kể anh dùng thân phận gì đến gặp em, em đều sẽ...!yêu anh, ưm.."
Môi cô bị chặn lại một cách thô bạo.
Tiên sinh vô cùng kích động, hôn cô mãnh liệt.
Anh đột nhiên bật cười, rất vui vẻ, sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm: "Minh Ngọc, tối nay, anh là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới"
- --------------------.