Nếu Yêu Anh Là Sai Em Nguyện Vì Anh Sai Cả Đời

Chương 104: Trời Còn Sáng Mà Anh Ta Đã Tới Rồi






Dương không hiểu lắm.

Cậu bé chỉ quan tâm một vấn đề: "Thế người bố này đối với mẹ tốt không ạ?"
Thẩm Như Ý gật đầu một cái: "Rất tốt."
Dương liền cười lên: "Chỉ cần mẹ vui vẻ, Dương sẽ vui vẻ!
Thẩm Như Ý ôm Dương, không ngừng hâm mộ: "Ngọc Minh, con trai cậu thật hiểu chuyện quá đi hu hu hu hu.

Sau này nếu như mình có đứa con trai như vậy, mình nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh."
"Dị Như Ý, dì có thể thường thường đến thăm mẹ, như vậy thì có thể gặp con"
Thầm Như Ý bặm môi thơm một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Được, sau này dì Như Ý chính là mẹ nuôi của con.

Con thích Ironman đúng không? Mẹ nuôi mua cho con! Con muốn cái gì mẹ nuôi mua cho con cái nấy!"
Hai người kia tình thương mến thương, Thời Ngọc Minh nhìn mà trong lòng cũng ấm áp, vui vẻ từ trong đáy lòng.

Phong Đình Quân cho cô tổn thương trước giờ chưa từng có, nhưng ít nhất anh còn cho cô hai đứa bé đáng yêu lại ngoan ngoãn.

Từ góc độ nào đó mà nói, cô còn phải cảm ơn anh.


Từ nay về sau, có Dương cùng Minh Nguyệt ở bên cạnh cô, còn có tiên sinh, có lẽ, nếu như trời cao cho phép, cô cùng tiên sinh còn có thể có một đứa bé.

Đến lúc đó một nhà năm người ở chung một chỗ, thật là là tốt bao nhiêu.

Reng reng reng...!
Điện thoại reo.

Là Lục Hào.

"Ngọc Minh, nhà có thích không? Còn cần gì thì nói cho tôi hay"
Thanh âm của Thời Ngọc Minh cũng dịu dàng đi một ít: "Không có, anh...!Tôi nói là tiên sinh, tiên sinh chuẩn bị rất kỹ càng chu đáo rồi, cái gì cũng không thiếu."
Lục Hào cười khẽ: "Vậy thì tốt"
"Tổng Giám đốc Lục, cảm ơn."
"Không cần cảm ơn tôi." Lục Hào nói: "Có một số việc tôi không thể nói cho cô, nhưng có một số việc thì có thể.

Tất cả những thứ này cũng không phải là tôi sắp xếp, cho nên tôi không thể giành hết công lao về mình được."
Thời Ngọc Minh có chút ngây ngẩn: "...!Không phải anh? Vậy là ai?"
"Là.." Anh ta bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Là chủ nhà.

Chủ nhà hỗ trợ lo liệu, là người rất tốt.

Chủ nhà nghe nói là cô dẫn theo con vào ở, thì giúp một tay chuẩn bị rất nhiều đồ dùng trẻ em".

"...!Như vậy à"
"Còn Ironman thì sao?"
Lục Hào có chút bất ngờ: "Ironman gì?"
"Anh không biết sao?" "Ngọc Minh, tôi không hiểu lắm.

Cô đang muốn nói cái gì?"
"Ý tôi là, trong phòng có rất nhiều đồ chơi Ironman cùng đồ dùng học tập.


Là anh nhờ chủ nhà đi chuẩn bị sao?"
"Tôi...!À Ngọc Minh, tôi bên này đột nhiên có chút việc, trước không thể nói cùng cô nữa.

Cô có cần gì thì cứ gọi cho tôi." "Ừ, được".

Thẩm Như Ý sát lại: "Điện thoại của Lục Hào à?"
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: "Ừ, anh ta nói những thứ đồ dùng này trong nhà đều là nhờ chủ nhà đi làm.”
Thẩm Như Ý nói: "Nhưng là thứ gì cần phải mua anh ta chẳng lẽ cũng giao hết cho chủ nhà sao? Nói thí dụ như Ironman, và mấy siêu anh hùng khác nữa! Sao mà có thể mua cùng lúc nhiều Ironman được như vậy? Cũng không thể nói là chủ nhà vừa hay cũng thích Ironman được? Đây cũng quá trùng hợp đi chứ?"
Thời Ngọc Minh thở hắt ra một hơi: "...Có lẽ, chính là trùng hợp như vậy."
Xem nhà xong, buổi chiều Thẩm Như Ý đưa cô trở về bệnh viện làm kiểm tra một lần cuối cùng.

Bác sĩ nhìn phim chụp CT trong tay, trên mặt cũng hiện lên nét vui vẻ như trút được gánh nặng: "Cô Thời, xem trước mắt thì không phát hiện tế bào ung thư di căn, cũng không có phát hiện những chỗ bị bệnh nào khác.

Có điều, tốt nhất là ba tháng sau cô lại tới làm kiểm tra thêm một lần, như vậy thì tốt hơn."
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: "Được, tôi nhớ rồi."
"Đúng rồi, còn nữa, kết quả kiểm tra của cô biểu hiện, các chỉ số sinh học của cơ thể cô vẫn có chút thấp, nhất là đường huyết và huyết áp.

Mặc dù không phải là vấn đề gì lớn lao, nhưng mà sau này tốt nhất cũng nên chú ý nhiều một chút, ăn cho có dinh dưỡng vào.

Nếu nhà có giúp việc thì ăn ở nhà, đừng ăn bên ngoài nữa"
"...!Tôi có thể tự làm"
"Căn nhà này...!Em rất thích, Dương cũng rất thích.


Nhóc ấy thích nhất chính là Ironman, chủ nhà mua cho nhóc rất nhiều đồ choi Ironman."
Tiện sinh thở dài một cái: "Ừ, anh biết"
Thời Ngọc Minh chợt cảm thấy có chút không đúng: "Anh biết Dương thích Ironman sao? Nhưng mà hôm nay ở trong điện thoại, hình như anh có vẻ như là không biết."
Người tiên sinh cũng cứng đờ, có điều anh ta điều chỉnh rất nhanh: "...!Trước đó không biết, mới vừa nãy không phải em nói cho anh hay sao?"
"Là như vậy sao?"
"Cho nên chủ nhà hỗ trợ chuẩn bị nhiều đồ chơi Ironman như vậy, thật chỉ là trùng hợp sao?"
"...!Có thể nhà của chủ nhà cũng có con thích Ironman, cho nên cảm thấy mấy bé trai cũng hắn thích cái này thì giúp một tay chuẩn bị như vậy thôi" Nụ hôn của tiên sinh êm ái rơi vào đỉnh đầu cô, hài lòng thở ra một hơi: "Ngọc Minh, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của chúng ta rồi"
Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu một cái: "So sánh với căn nhà trước kia anh ở thì có chút nhỏ"
"Mặc dù nhỏ, nhưng ấm áp.

Nhà lớn hơn nữa thì thế nào? Chỉ lạnh như băng.

Còn không bằng phòng khách sạn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái."
Thời Ngọc Minh nhớ tới suy đoán của Thẩm Như Ý hôm nay, cô thận trọng hỏi: "Tiên sinh, anh...!Đêm nào cũng rời phòng khách sạn đi rất sớm, lúc ở bệnh viện cũng vậy, thời gian ngủ có đủ chưa?"
"Có chút không đủy Tiên sinh cười khổ, càng ôm cô chặt hơn: "Cho nên Ngọc Minh, anh có chút mệt mỏi, chúng ta...!Đi vào giường được không?"
- --------------------.