Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 56




Năm sau, cũng là năm 117 TCN, thành Trường An tiến vào một thời kỳ yên bình hiếm có.

Từ sau trận quyết chiến của Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh, quân Hung Nô bị tổn hại nghiêm trọng, biên cảnh Đại Hán rốt cuộc cũng hòa bình được hòa bình một thời gian dài.

Biên cảnh được hòa bình, thì đương nhiên đến lượt bên trong Đại Hán ai cũng sợ các thủ đoạn cứng rắn của Lưu Triệt, nên không một kẻ nào dám sinh sự trong thời gian này. Cho nên, cả thành Trường An luôn đắm chìm trong cảnh ca vũ thăng bình.

Nhưng chỉ có riêng mình Lý Cảm lại không có tâm trạng đắm chìm trong đó. Trải qua một năm tìm kiếm chứng cứ, rốt cuộc y có thể kết luận được kẻ mưu hại Lý gia chính là Vệ đại tướng quân Vệ Thanh.

Chứng cứ thu thập được không uổng công y vất vả bấy lâu nay. Trước môn hạ của thừa tướng Lý Thái có một môn khách, thường được Lý Thái chiếu cố. Hắn nói cho Lý Cảm, việc Lý thừa tướng chiếm dụng đường đến hoàng lăng của Cảnh đế hoàn toàn do Vệ Thanh bày mưu tính kế, giật dây kẻ khác. Mục đích của Vệ Thanh chính là diệt trừ Lý gia.

Cuộc quyết chiến ở Mạc Bắc, Vệ Thanh vì muốn tranh công cho lão hữu Công Tôn Ngao, mà cố tình tước đi vị trí tiên phong có Lý Quảng, khiến cho Lý Quảng tự sát. Vệ Thanh sợ người của người của Lý gia trả thù, cho nên đã xuống tay trước, diệt trừ Lý gia để giải trừ nỗi lo lắng về sau của ông ta.

Việc này, khi đó các huynh đệ ở trong quân đều có thể làm chứng, chỉ ngại uy quyền của Vệ Thanh ở trong quân, nên không có cách nào giành công đạo cho Lý Quảng.

Môn hạ này thậm trí còn lấy ra một bức cẩm thư Lý Thái viết trước lúc tự sát để chứng thực lời nói của hắn.

Những lời này đánh trúng vào nỗi lòng của Lý Cảm. Y vốn chỉ đang hoài nghi cái chết của phụ thân và thúc phụ có liên quan đến Vệ Thanh, nhưng hiện tại y đã hoàn toàn tin tưởng những nghi hoặc này.

Vì thế, trong cơn tức giận, Lý Cảm đã trực tiếp cầm đao xông vào phủ Đại tướng quân.

Ngầy ấy, Bình Dương công chúa đang cùng Uyển Nhược tán gẫu những câu chuyện bình thường, còn Vệ Thanh bởi vì có chút việc nên đã đi ra ngoài trong chốc lát. Đợi Vệ Thanh quay trở lại, đã thấy Bình Dương công chúa mắt mày tái mét ngồi dưới đất, còn Lý Cảm đang cầm đao kè trên cổ của Uyển Nhược.

“Lý Cảm, ngươi đang muốn tạo phản sao?” Vệ Thanh lớn tiếng nói.

“Tạo phản? Vệ Thanh, ngươi cũng không phải là hoàng đế, lấy đâu ra chuyện tạo phản?” Lý Cảm cười gằn, bỗng nhiên thả Uyển Nhược ra, trực tiếp cầm đao lao về phía Vệ Thanh.

Bởi vì, trong tay chưa kịp cầm binh khí, nên tạm thời Vệ Thanh chỉ có thể né thế tấn công của Lý Cảm, nhưng vai trái vẫn chịu một vết chém.

Bình Dương công chúa vừa thấy vai trái của Vệ Thanh thấm đẫm máu, vội vã bò từ dưới đất dậy, xông lại liều mạng với Lý Cảm.

“Nàng qua đây xem náo nhiệt làm cái gì. Còn không mau đi xem Uyển Nhược thế nào rồi.” Vệ Thanh che chắn trước người Bình Dương công chúa, lạnh lùng hét lên.

Bị Vệ Thanh nghiêm nghị nói như vậy, rốt cuộc Bình Dương công chúa cũng hồi phục tinh thần, vừa hô gọi vệ binh trong phủ, vừa vội vàng chạy đến bên Uyển Nhược xem xét tình hình.

Uyển Nhược vốn là một cô nương yếu đuối, nơi nào đã từng thấy qua tình cảnh này. Lúc trước bị Lý Cảm khống chế, sau lại bị hắn đẩy ngã xuống đất, cả người sớm đã bị dọa sợ hãi run lẩy bẩy. Nhưng có lẽ xuất phát từ thiên tính của một vị mẫu thân, mặc dù mặt mày tái xanh, nhưng vẫn liều mạng bảo hộ bản thân cùng hài tử ở trong bụng.

“Uyển Nhược, con không sao chứ? Con còn có thể đứng dậy được không?” Bình Dương công chúa đi đến bên cạnh Uyển Nhược, nhìn thấy tình trạng của nàng cũng không quá lạc quan, nên không dám tùy tiện đụng vào nàng.

Uyển Nhược không trả lời Bình Dương công chúa, chỉ gắng sức lắc đầu.

Bình Dương công chúa không hiểu câu trả lời của Uyển Nhược, nhưng chắc chắn tình trạng cũng không quá tốt, hơn nữa bản thân bà cũng đang vô cùng hoảng loạn nên không thể làm gì khác ngoài việc cho người đi gọi Hoắc Khứ Bệnh qua đây.

“Đừng.. đừng nói cho công tử.” Trước mặt người ngoài, Uyển Nhược vẫn giống như trước khi thành thân, xưng hô Hoắc Khứ Bệnh là công tử.

“Nhưng.” Bình Dương công chúa thấy Uyển Nhược nắm chặt hai tay của mình mà cầu khẩn, trong chốc lát không biết phải làm sao.

Cũng may, rốt cuộc bên kia Vệ Thanh đã chế phục được Lý Cảm. Bình Dương công chúa lập tức hỏi Vệ Thanh phải xử lý việc này ra sao.

“Chuyện này không một ai được phép để lộ ra ngoài. Nếu không đừng trách Vệ Thanh ta không nhắc nhở các ngươi.” Vệ Thanh nhìn toàn bộ người đang có mặt, nghiêm túc nói.

Bình Dương công chúa sửng sốt, ngần ấy năm, bà lần đầu tiên nghe được Vệ Thanh dùng khẩu khí nghiêm khắc mà lạnh lùng như vậy.

“Lý Cảm, về sau người đừng bao giờ làm chuyện điên rồ nữa.” Vệ Thanh vỗ vỗ vai của Lý Cảm, có định thả y đi.

“Vệ Thanh, chúng ta cứ chờ xem.” Lý Cảm hất bỏ tay của Vệ Thanh, hung hãn nói.

Thấy Lý Cảm vẫn ngông ngênh bước ra khỏi phủ Đại tướng quân, Bình Dương công chúa vô cùng khó hiểu.

“Chàng cứ để cho hắn đi như vậy? Vệ Thanh, vậy mà chàng lại có thể thả hắn ra? Ám sát quan viên đứng đầu quân sự của Đại Hán, phải chịu trọng tội diệt tộc. Sao chàng có thể giống như Hoắc Khứ Bệnh, thích bao che cho kẻ ám sát bản thân.” Bình Dương công chúa vừa tức giận nói, vừa ôm lấy Vệ Thanh đau lòng khóc nức nở.

Vệ Thanh bị Lý Cảm chém trúng hai nhát, một nhát ở vai trái, nhát còn lại ở trước ngực, toàn bộ nửa người hắn thấm đẫm máu tươi. Lúc rong ruổi sa trường, Vệ Thanh còn chưa từng bị thương như vậy, mà hiện tại lại có thể ở ngay trong phủ Đại tướng quân, bị thuộc hạ dưới trướng quang minh chính chém bị thương. Điều này làm cho Bình Dương công chúa vô cùng tức giận cũng như đau lòng.

“Được rồi, có việc gì chúng ta nói chuyện sau. Nàng mau cho gọi đại phu. Ta thấy tình trạng của Uyển Nhược có vẻ không ổn.” Vệ Thanh đẩy Bỉnh Dương công chúa ra, đi đến bên cạnh Uyển Nhược, vẻ mặt lo lắng nói.

“Bản thân bị thương thành ra như vậy, mà vẫn còn nhớ tới người khác.” Bình Dương công chúa thở dài, nhanh truyền lệnh cho gọi đại phu tốt nhất trong phủ qua đây.

Vì đề phòng ngừa vạn nhất, lúc đầu Bình Dương công chúa còn định cho người đi Vị Ương cung mời mấy ngự y qua đây, nhưng lại bị Vệ Thanh cản lại.

“Ta đã nói rồi, việc này không một ai được phép để lộ ra ngoài. Nàng cho người đi mời ngự y, là muốn toàn bộ thành Trường An đều biết chuyện này sao?”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Thanh, Bình Dương công chúa chỉ đành phải coi như không có việc gì.

“Thế còn bên phía Bệnh nhi? Chàng cũng không định nói cho nó biết? Dù sao Uyển Nhược.” Bình Dương công chúa thấp giọng hỏi Vệ Thanh.

“Chuyện này vạn lần không thể để cho Bệnh nhi biết. Ta sợ nó hành sự lỗ mãng.” Vệ Thanh có chút suy yếu nói, bất quá khẩu ngữ cũng không để lộ ra ngoài.

Bình Dương công chúa thấy sắc mặt của Vệ Thanh đã tới nhợt như tuyết, vội vàng không trì hoãn, cho gọi đại phu đến trị liệu cho Vệ Thanh.

Uyển Nhược vì bị đẩy ngã xuống đất nên có chút kinh sợ, động thai khí. Dù sao nàng cũng đã mang thai bước vào tháng thứ bảy, vào lúc này, nếu động thai khí sẽ rất dễ sinh non. Cũng may, lần này cũng chỉ có xuất chút huyết, nhưng Uyển Nhược hiểu chỉ cần động thai khí lần nữa, hài tử này sẽ không đợi đủ tháng mà ra đời.

Lúc Hoắc Khứ Bệnh đến phủ Đại tướng quân, đã là tối muộn.

Bình Dương công chúa nói cho chàng biết buổi sáng, đột nhiên thân thể của Uyển Nhược có chút không khỏe, cho nên phải nghỉ ngơi ở phủ Đại tướng quân. Nhưng hiện tại đã không có vấn đề gì.

“Còn cữu cữu con đâu?” Hoắc Khứ Bệnh thấy trong phủ không có bóng dáng của cữu cữu, thuận miệng hỏi.

“Chàng… chàng đi Vị Ương cung có chút việc, vẫn chưa về phủ.” Bình Dương công chúa nở nụ cười, qua loa lấy lý do.

“Vị Ương cung? Con vừa mới từ đó về, đâu có thấy cữu cữu.” Hoắc Khứ Bệnh kỳ quái hỏi.

“Cũng có thể là bỏ lỡ. Mà cũng có thể cữu cữu con không muốn giáp mặt con, tránh để con làm cho sinh khí.” Bình Dương tiếp tục biện lý do lung tung.

“Lời này của hoàng cữu mẫu càng không đúng rồi, dạo này con và cữu cữu ở chung vô cùng hòa thuận.” Hoắc Khứ Bệnh dường như không quá tin việc Vệ Thanh tránh mặt mình, cho nên tiếp tục truy hỏi Bình Dương công chúa.

“Được rồi, con nhanh đi thăm phu nhân của con đi.” Bình Dương công chúa không muốn tiếp tục dây dưa với Hoắc Khứ Bệnh, vội vàng giục chàng đi thăm Uyển Nhược.

Lúc Hoắc Khứ Bệnh bước vào phòng, Uyển Nhược đã đi ngủ.

Thấy sắc mặt tái nhợt cùng vệt nước chưa khô ở khóe mắt của Uyển Nhược, Hoắc Khứ Bệnh không khỏi có chút không lo lắng.

Uyển Nhược nhíu mày thật chặt, trong miệng lẩm bẩm chuyện gì đó.

Là bị chuyện gì quấy nhiễu mà có thể ngay cả trong mộng cũng không được an ổn như vậy.

“Đừng. Đừng giết ta. Đừng hại hài tử của ta.” Uyển Nhược hét lên, bừng tỉnh từ trong mộng.

Vừa nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, tâm tình vốn đang căng như dây đàn của Uyển Nhược trong nháy mắt hỏng mất. Nàng ôm chặt Hoắc Khứ Bệnh, lại kìm không được khóc nức nở.

“Hoắc thiếu gia.”

Nàng lặp đi lặp lại rất nhiều lần mấy chữ này. Dường như chỉ có như vậy, nàng mới có thể an tâm.

“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì cả. Nếu không… hài tử của chúng ta không phải sẽ cười nhạo nàng là quá đa sầu đa cảm sao.” Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy Uyển Nhược, vừa cười vừa nói.

“Sáng nay đã xảy ra chuyện gì, sao thân thể lại tự nhiên không thoải mái?” Hoắc Khứ Bệnh vừa an ủi Uyển Nhược, vừa thuận miệng hỏi. Nhưng chàng lại cảm giác được cơ thể của Uyển Nhược run rẩy rất nhẹ, song, Uyển Nhược chỉ cố gắng mỉm cười với chàng, sau đó thản nhiên nói “Có thể mấy hôm nay khí trời lúc nóng lúc lạnh, nên thân thể có chút không thích ứng. Tháng hai ở nước Lỗ, khí trời cũng không có biến hóa lớn như vậy.

“Đúng là chỉ có nước Lỗ của nàng mới là tốt nhất. Thành Trường An sao có thể sánh với nước Lỗ.” Hoắc Khứ Bệnh đùa giỡn nói.

“Công tử hiểu lầm. Uyển Nhược không phải là có ý này.” Nghe được lời nói của Hoắc Khứ Bệnh, Uyển Nhược vội vàng giải thích.

“Ta đùa nàng thôi.” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, không nói chuyện nữa.

Nữ tử này, luôn ôn nhu, nhún nhường như vậy, cũng không bao giờ chống đối chàng bất cứ chuyện gì.

Đã quen với một Đổng Nhập Khanh suốt ngày lên mặt bắt nạt người khác, cùng với một Thức Tranh quật cường thanh lãnh, nên khi đối mặt với một người lúc nào thuận theo mọi việc như Uyển Nhược, Hoắc Khứ Bệnh cũng không thể nói rõ rốt cuộc là thích hay chán ghét.