Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 48




Dưới ánh nến mờ nhạt, khắp nơi đều là các tượng điêu khắc gỗ nho nhỏ.

Tượng khắc gỗ được một tầng khăn lụa mỏng trùm kín.

Thức Tranh chậm rãi vén lên. Mỗi tượng gỗ được điêu khắc sống động như thật, đều là mang dáng vẻ tốt đẹp nhất của Đổng Nhập Khanh.

Có cái mang bộ dáng hài đồng, cũng có cái mang bộ dáng thiếu phụ.

Lộ ra vẻ mặt tươi cười, mị hoặc quyến rũ, hoạt bát ngang bướng kiêu ngạo, hay phiền muộn cau mày.

Là một chấp niệm như thế nào, mà có thể khiến một người lúc nào cũng mang dáng vẻ biếng nhác kiệm lời, hơn chục năm trời, cố chấp điêu khắc theo thời gian.

Hóa ra đây chính là bí mật không thể nói của Chu Nghiệp Quyết.

Một bí mật chìm trong bóng tối vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời.

Chu Nghiệp Quyết ái Đổng Nhập Khanh.

Tình yêu này giống như tình yêu của một kẻ điên cuổng, thuần túy nhưng cũng nặng nề.

Có lẽ Đổng Nhập Khanh bị thứ tình yêu say đắm bất kham này bó buộc đến không thể thở nổi, nên chỉ còn cách rời đi.

Thức Tranh nhìn những bức tượng gỗ, ầm thầm suy nghĩ.

Vậy tại sao Chu Nghiệp Quyết lại muốn giữ nàng lại bên cạnh hắn?

Bất luận thế nào Thức Tranh cũng muốn biết nguyên do. Chỉ có điều nàng biết rất rõ, tuyệt đối việc này không phải là một chuyện tốt. Cho nên khi Chu Nghiệp Tu từ núi Chung Nam trở về Chu gia, nàng đã lén lấy một bức tượng gỗ, kín đáo đưa cho y.

Có lẽ, Chu Nghiệp Tu có thể biết rõ đệ đệ của mình đang tính toán điều gì.

Trước khi rời đi, Chu Nghiệp Tu có đến gặp Thức Tranh.

Hai người ở trong lương đình, trò chuyện giống như huynh trưởng đệ muội bình thường.

Trước khi đi, Thức Tranh có hỏi Chu Nghiệp Tu có biết mục đích Chu Nghiệp Quyết lưu nàng ở lại.

Chu Nghiệp Tu không trả lời, chỉ khẽ nói nàng hãy coi như chưa có chuyện gì phát sinh, bất động quan sát mọi việc.

Kỳ thực, Chu Nghiệp Tu hoài nghi mục đích của Chu Nghiệp Quyết là trả thù Hoắc Khứ Bệnh.

Sinh thời, Đổng Nhập Khanh ái Hoắc Khứ Bệnh, hơn nữa Đổng Nhập Khanh cũng ra đi ở trong lòng Hoắc Khứ Bệnh, nếu Chu Nghiệp Quyết thực sự ái Đổng Nhập Khanh một cách điên cuồng, hắn sẽ vô cùng căm hận Hoắc Khứ Bệnh.

Thế nhưng, y không biết Chu Nghiệp Quyết mượn Thức Tranh để trả thù Hoắc Khứ Bệnh như thế nào.

Chu Nghiệp Tu cũng không định nói ý nghĩ này cho Thức Tranh, bởi vì lo sợ Thức Tranh nghe được cái này sẽ làm ra chuyện gì đó.

Bây giờ, Thức Tranh mang thai đã sắp tám tháng, hơn nữa nghe bọn hạ nhân nói, thai tượng của Thức Tranh cũng không thực sự ổn định, vạn nhất có điều gì ngoài ý muốn, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên Chu Nghiệp Tu trực tiếp đến Trường An tìm Hoắc Khứ Bệnh.

Dù sao, cảm tình là việc của hai người họ, người khác không tiện nhúng tay vào.

Thức Tranh sửa sang trang điểm xong, lúc ra gặp khách đã cách lúc hạ nhận thông báo hơn một canh giờ.

Nàng mặc một bộ thâm y màu lục nhạt. Nàng cầm một hộp phấn, bôi lên gương mặt để che đi sự mập mạp, mệt mỏi trên gương mặt. Nàng phải dùng tư thái sinh đẹp nhất, một lần nữa gặp lại chàng.

Nồng đậm mà tươi đẹp, hoàn toàn giống như trước đây.

Một khi đã thâm ái một người, sẽ luôn muốn xuất hiện trước mặt người ấy một cách tốt nhất.

Thức Tranh ngắm bản thân qua gương đồng, nhìn hai gò má ửng hồng không cách nào che giấu được sự hài lòng, âm thầm cảm thán.

Trong tay nàng là hộp phấn dùng phẩm màu do chính Chu gia làm ra.

Trước đây, Chu Nghiệp Quyết có dẫn nàng đi kiểm tra một trang viên thuốc nhuộm của Chu gia.

Kỹ thuật nhuộm của Hung Nô thực ra cao hơn Đại Hán. Nữ tử Hung nô từ nhỏ đã thích trang điểm diễm lệ, khiến cho mỗi người đều rực rỡ tỏa sáng. Bọn họ thu thập hồng lam hoa, điều chế yên chi (son phấn) cho bản thân.

Ở Hung Nô. hồng lam hoa, yên chi tượng trưng cho nữ nhân, tượng trưng cho sự mỹ lệ. Hoàng hậu của Hung Nô tôn xưng là đại yên thị, có nghĩa là nữ nhân đẹp nhất.

Mà ở Đại Hán, thuốc nhuộm đa số từ cây sơn chi và cỏ xuyến. Màu sắc lấy thanh tân nhã nhặn làm chủ đạo.

Sau khi Trương Khiên từ Tây Vực trở về, mang theo một ít yên chi. Hoàng thân quốc thích Hán triều mới có hứng thú với kiểu trang điểm mới mẻ này, mà thịnh hành nhất đối với nữ tử hoàng tộc là trang điểm gương mặt. Hai năm qua, sau khi Hoắc Khứ Bệnh mã đạp Kỳ Liên, một lượng lớn hồng lam hoa chảy vào vùng trung nguyên, lối trang điểm này mới dần lan truyền ra dân gian, bá tánh bình thường đổ xô noi theo cách trang điểm của giới quý tộc.

Chu Nghiệp Quyết nắm bắt được cơ hội làm ăn, dùng mấy mẫu ruộng tốt trồng lam hồng hoa, từ đó thu được nguồn lợi lớn.

Thức Tranh khi còn bé thường nhiều lần đến núi Yên Chi thuộc dãy núi Kỳ Liên du ngoạn. Bộ lạc của mẫu thân nàng cũng ở dưới chân núi này. Bởi vì đa số yên thị của Hung Nô đều xuất phát từ bộ lạc này, cho nên bộ lạc này được xưng là bộ lạc Yên Chi. Bộ lạc Yên Chi trở thành bộ lạc bên ngoại tôn quý nhất của các thiền vu.

Khi đó, hồng lam hoa nở rộ khắp nơi. Thức Tranh thường chạy theo đàn dê vui đùa xung quanh các khóm hồng lam hoa.

Đóa hồng lam hoa rất to, nhưng lại có rất nhiều gai. Mỗi lần nàng ngắt hoa, tay luôn bị hoa đâm cho sưng đỏ. Nhưng nàng không bận tâm, mỗi khi nhìn thấy hồng lam hoa, đều phấn chấn hái hoa, dù bị gai đâm bị thương.

Nàng bị như thế nhiều lần, khiến cho mẫu thân đau lòng, cấm nàng hái hoa. Mỗi khi đến mùa hồng lam hoa nở rộ, lại phân phó người đi hái, mang về cho nàng, gai cũng bị nhổ sạch.

Nhìn thấy hồng lam hoa đã bị nhổ sạch gai, nàng cũng không còn hứng thú nữa. Nàng không hề lưu luyến ném bỏ thì bị thúc gia gia Y Trĩ Tà nhìn thấy. Y Trĩ Tà cười nghiêng mình bế nàng lên, cưỡi ngựa mang nàng đến núi Yên Chi.

Bọn họ dạo quanh khắp núi, tiếng cười của nàng vang vọng khắp nơi.

Y Trĩ Tà nghiêng người cúi xuống, chỉ nàng cách hái hồng lam thảo mà không bị gai đâm. Khi nàng học được cách hái hồng lam hoa mà không bị đâm, Y Trĩ Tà dường như còn vui vẻ hơn cả nàng. Ông nhấc nàng cao qua đỉnh đầu, sau đó xoay vòng giữa những đám hồng lam hoa.

“Y Y, loài hoa không có gai đều là loại ngu xuẩn không thú vị. Chỉ có loài hoa có gai mới đáng để chúng ta thưởng thức. Chúng đều là có trí thông minh, vì vậy ta cần phải thông minh hơn để có thể hái chúng. Sau này, Y Y chắc chắn sẽ là nữ nhân xinh đẹp nhất Hung Nô, là đóa lam hồng hoa thông minh nhất. Nếu kẻ không có ý tốt muốn ngắt đóa Y Y của chúng ta, Y Y phải dùng gai nhọn đâm hắn, để hắn không dám vô lễ với Y Y, được không?”

Lúc Y Trĩ Tà nói những lời này với Thức Tranh, gương mặt cưng chiều nở nụ cười.

Thức Tranh ngồi trong lòng ông, cái hiểu cái không gật đầu.

Hiện tại, trước mặt từng khóm hồng lam hoa nở rộ.

Chỉ là, nó không còn mọc trên những dãy núi nguy nga đồ sộ nữa, mà trải bạt ngạn ở đồng ruộng chốn quan nội.

Nếu không phải Hoắc Khứ Bệnh mã đạp Kỳ Liên, thì Y Y sẽ không có cơ hội ngắm hồng lam hoa ngay ở trên lãnh thổ Đại Hán.” Tiếng cười của Chu Nghiệp Quyết vang lên trong hồi ức của Thức Tranh.

“Ngài nói rất đúng. Chắc hẳn nữ tử Đại Hán sẽ vô cùng biết ơn Hoắc Khứ Bệnh, Thức Tranh nhìn Chu Nghiệp Quyết, bình tĩnh nói.

Chu Nghiệp Quyết sửng sốt, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục cười.

“Chờ yên chi được điều chế từ hồng lam hoa hoàn thành, Nghiệp Quyết nhất định sẽ dành hộp yên chi tốt nhất cho nàng. Nói cho cùng, hiện tại nàng cũng được tính là nữ tử Đại Hán.”

Hừ, không hổ là nữ nhân Hung Nô. Cho dù đối mặt với kẻ thù diệt tộc mà vẫn có thể thản nhiên, không hề có một chút hận ý.

Phiêu Kỵ hướng về biên cương;

Đao nhiễm yên chi quay trở về.

Thức Tranh lau bỏ lớp yên chi đẹp nhất Hung Nô, cuối cùng khăng khăng một mực, không oán không hối nắm lấy tay của Hoắc Khứ Bệnh. Dù bàn tay của chàng nhiễm đầy máu và nỗi oán hận tộc nhân của nàng.

Lúc Thức Tranh bình ổn mọi cảm xúc, rảo bước tới phòng khách, nhưng lại chỉ nhìn thấy Chu Nghiệp Quyết.

Nàng không kìm được quan sát bốn phía, cuối cùng cũng không nhìn được bóng dáng mà nàng luôn tâm niệm.

“Khách nhân đang ở đâu?”

Thức Tranh cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.

“À, khách nhân nói muốn đi bái tế cố nhân, nên vừa mới đến phần mộ tổ của Chu gia.” Chu Nghiệp Quyết nở nụ cười nhạt nói.

“Mà Y Y cũng nên đến phần mộ tổ Chu gia một chuyến?” Chu Nghiệp Quyết vừa chậm rãi uống trà, vừa cười hỏi Thức Tranh.

Thấy nụ cười của Chu Nghiệp Quyết, trong lòng của Thức Tranh bỗng nhiên rét lạnh.

“Ta rất mệt. Không muốn đi.” Tay trái của Thức Tranh đỡ lấy eo, tay phải phủ lên bụng, chật vật đứng lên nói với Chu Nghiệp Quyết.”

“Thực sự không sao?” Chu Nghiệp Quyết thích thú nhìn chằm chằm Thức Tranh.

Thức Tranh không trả lời, chỉ tiếp tục quay về.

“Tuy vị khách này không có đến đúng giờ như trong kế hoạch, nhưng tiền tài quả thực là một thứ tốt. Nhóm Cửu Hoàng Ám Bộ vừa mới đến phần mộ của Chu gia rồi. Trong đó hình như còn có cả Tống Canh. À, còn có, Tống Canh không yên tâm để kẻ khác chuẩn bị vũ khí, nên đã tự tay chuẩn bị mọi thứ.” Đằng sau lưng Thức Tranh, Chu Nghiệp Quyết chậm rãi nói.

Tống Canh, thủ lĩnh của Cửu Hoàng Ám Bộ. Hắn là đệ nhất sát thủ, tàn nhẫn ác độc, am hiểu dùng độc.

Trước đây, Chu Nghiệp Quyết có vô tình đề cập với nàng về nhóm sát thủ này. Khi đó, nàng còn băn khoăn không hiểu tại sao Chu Nghiệp Quyết lại nói với nàng, còn bây giờ nàng đã hoàn toàn minh bạch.

Hóa ra, Chu Nghiệp Quyết đã sớm thiết kế hồng môn yến, chỉ đợi Hoắc Khứ Bệnh đến dự.

Rốt cuộc là nỗi hận thế nào lại khiến cho Chu Nghiệp Quyết trăm phương nghìn kế đẩy Hoắc Khứ Bệnh vào con đường chết?

Thức Tranh nghĩ đến đây, cơ thể run rẩy.

“Ngươi nói cho ta biết, là muốn ta đi cứu vị khách kia hay sao?” Thức Tranh quay đầu lạnh lùng nói.

Có lẽ nàng không nên quay đầu.

Cho dù, nàng giả bộ bình tĩnh, nhưng những dao động trong đôi mắt đã bán đứng nàng.

“Nói thế nào, thì hắn cũng là phụ thân của hài tử trong bụng nàng, không phải sao?” Chu Nghiệp Quyết lạnh lùng nói.

Vừa nói, hắn vừa lấy trong tay áo một bức tượng gỗ. Đó chính là bức tượng Thức Tranh đưa cho Chu Nghiệp Tu. Hoắc Khứ Bệnh đưa bức tượng cho Chu Nghiệp Quyết, rồi sau đó không có mang nó rời đi.

Nhìn thấy bức tượng này, những bất an trong lòng của Thức Tranh đã hoàn toàn chuyển sang sợ hãi. Tay chân của nàng bắt đầu run rẩy.

Xem ra, Chu Nghiệp Quyết đã biết nàng lấy đi bức tượng gỗ.

Bất giác, bàn tay đặt lên bụng càng đè nặng, hơi thở của nàng cũng bắt đầu có chút dồn dập.

Thức Tranh có chút đứng không vững, vội vàng dựa lấy vách tường.

Hiện tại, thân thể này đã thành thật đến mức không thể ngụy trang được nữa.

Chu Nghiệp Quyết nhìn Thức Tranh, chậm rãi đến gần nàng.

“Y Y, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến thần sắc sợ hãi của nàng. Làm sao nàng lại sợ như vậy?”

“Do ta cảm thấy mệt.” Thức Tranh chật vật chống đỡ thân thể, vội vàng quay về phòng mình.

Nhìn cơ thể nặng nề của Thức Tranh, Chu Nghiệp Quyết cười lạnh.

Hoắc Khứ Bệnh, ngươi hãy đợi Hoắc Y Y cùng tham dự yến tiệc này đi thôi.