Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 39: Nhập Khanh chi tử




Hoắc Khứ Bệnh trong cơn hốt hoảng chưa kịp lấy ngựa, chàng chỉ đi đi lại lại trên con đường nhỏ vùng ngoại ô xa lạ tràn ngập bóng tối, nhưng hiện tại chàng không để ý đến màn đêm mà chỉ lo lắng cho thương thế của Đổng Nhập Khanh.

Vừa rồi chàng nhìn thấy dấu chân của Đổng Nhập Khanh có vết máu nhàn nhạt, chắc là do lúc nãy chạm phải các mảnh vỡ.

Thân thể của Đổng Nhập Khanh còn chưa khôi phục, ngay cả thuốc còn chưa uống, bây giờ chân còn bị thương, rốt cuộc Đổng Nhập Khanh có thể chạy đi đâu?

Hoắc Khứ Bệnh nghĩ tới đây, bước chân càng tăng thêm nôn nóng.

"Đổng Nhập Khanh!, Đổng Nhập Khanh!,..." Hoắc Khứ Bệnh vừa đi vừa gọi Đổng Nhập Khanh.

Cho tới bây giờ không một ai có thể khiến cho chàng lo lắng tim kiếm như vậy.

Đời này, bản lĩnh mà Hoắc Khứ Bệnh tự hào nhất là truy kích con mồi.

Bất luận con mồi trốn ở đâu, chàng đều có thể thành công tìm ra, sau đó tiêu diệt.

Duy chỉ có một lần thất bại duy nhất là cái lần nghìn dặm đuổi theo Thức Tranh.

Nhưng kể cả lần đó, chàng cũng không hề lo lắng như vậy. Cũng có thể bởi vì do ngay từ đầu chàng đã biết đó là một lần truy tìm tốn công vô ích.

Có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại biết được, vừa rồi Đổng Nhập Khanh cố ý đỡ lấy Triệu Minh Hột là bởi vì nàng không muốn lưu lại hài tử trong bụng. Đổng Nhập Khanh muốn mượn cái cớ "Ngoài ý muốn" này, quang minh chính đại khiến cho hài tử trong bụng chết yểu.

Rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà lại khiến Đổng Nhập Khanh quyết tuyệt như vậy, tình nguyện mạo hiểm cả tính mạng cũng quyết không bỏ qua cho hài tử này?

Nghĩ tới đây, Hoắc Khứ Bệnh lại bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng sợ hãi.

Trong lòng chàng mơ hồ cảm thấy, ngộ nhỡ lần này không tìm được Đổng Nhập Khanh, thì từ nay về sau, chàng sẽ không thể tìm được Đổng Nhập Khanh.

Trước đây, chàng luôn cảm thấy hành động hoảng loạn đi tìm người là một hành động vô cùng ngu xuẩn vì chàng cho rằng cứ hoảng loạn thì người đó sẽ tự động xuất hiện trước mặt mình hay sao?

Nhưng bây giờ chàng lại không tự chủ thực hiện cái hành vi ngu xuẩn đó.

Quả nhiên, quan tâm thì tất loạn.

Trong bóng tối, Đổng Nhập Khanh thất thiểu đi lại ở cái chốn hoang vắng này.

Tiếng gọi của Hoắc Khứ Bệnh lúc gần lúc xa thỉnh thoảng truyền vào tai nàng. Đổng Nhập Khanh sờ gương mặt của mình, phát hiện lệ đã rơi đầy mặt. 

Nàng không nhớ rốt cuộc đã bao lâu trước kia, nàng cũng đã từng hoảng loạn tìm kiếm Hoắc Khứ Bệnh như vậy.

Lần đấy là lần đầu tiên Hoắc Khứ Bệnh đưa nàng đến Thượng Lâm uyển săn thú. Lúc đó, chàng đã kiêu ngạo nói với nàng: "Hoàng di phu đặc biệt cho phép ta đưa muội đến đây chơi đùa. Ta nghe nói chỉ có hoàng di phu mới được vào đây săn thú."

Chẳng qua là khi bọn họ vui vẻ chạy vào sâu Thượng Lâm uyển, bỗng nhiên sắc mặt của Hoắc Khứ Bệnh đổi sắc.

"Bệnh nhi, huynh làm sao vậy?" Đổng Nhập Khanh kéo kéo đôi tay đang bắt đầu run rẩy của Hoắc Khứ Bệnh, vội hỏi.

"Dường như ta đã tới nơi này rồi." Hoắc Khứ Bệnh tự lẩm bẩm.

Sau đó, dường như Hoắc Khứ Bệnh nhớ ra cái gì đó, rút tay của mình về, sau đó vẻ mặt sợ hãi tái nhợt, nhảy lên ngựa phóng đi. 

"Bệnh nhi, Bệnh nhi!" Đổng Nhập Khanh lớn tiếng hét gọi tên của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại như bị câm điếc, liều mạng rời khỏi Thượng Lâm uyển.

Khi đó, Đổng Nhập Khanh còn chưa biết cưỡi ngựa, nên nàng và Hoắc Khứ Bệnh ngồi chung một con ngựa cùng tiến vào Thượng Lâm uyển. Hiện tại, Hoắc Khứ Bệnh đã một mình phóng ngựa đi mất vì thế Đổng Nhập Khanh chỉ có thể mò mẫm tìm kiếm tung tích của Hoắc Khứ Bệnh ở nơi rộng bao la như Thượng Lâm uyển.

Cũng không biết bao lâu, rốt cuộc nàng cũng nghe được tiếng ngựa huyên náo, nàng vội vàng chạy đến thì thấy Vệ Thanh ôm lấy Hoắc Khứ Bệnh đang run lẩy bẩy, nhẹ nhàng an ủi Hoắc Khứ Bệnh.

Thấy Hoắc Khứ Bệnh an toàn, rốt cuộc Đổng Nhập Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, nàng mới phát hiện tay và chân của mình không biết từ khi nào đã bị vật nào đó rạch rách. Nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay chân của mình, lúc này Đổng Nhập Khanh mới cảm thấy đau, tủi thân khóc lớn lên.

"Hoắc Khứ Bệnh, huynh bỏ lại ta một mình, hại một mình ta phải đi tìm huynh trong cái chốn rộng lớn này. Huynh xem, vì đi tìm huynh, tay chân của ta đều bị thương rồi." Đổng Nhập Khanh vừa khóc, vừa ủy khuất dùng tay đánh Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh nghe được tiếng khóc của Đổng Nhập Khanh, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần.

Chàng vội vàng chỉnh đốn lại vẻ mặt, từ trong lòng cữu cữu bật dậy, nắm lấy tay của Đổng Nhập Khanh, "Bệnh nhi sai rồi. Về sau bất luận xảy ra chuyện gì, ta sẽ không bao giờ bỏ muội lại một mình."

"Huynh đã nói rồi đấy nhé. Chúng ta ngoéo tay ước định." Đổng Nhập Khanh chìa bàn tay rớm máu ngoéo tay với Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh sợ làm nàng đau, khăng khăng bảo phải đợi nàng khỏi hẳn rồi mới ngoéo tay.

Nhưng sau khi vết thương của Đổng Nhập Khanh lành hẳn, ước định chưa hoàn thành kia sớm đã bị hai người họ lãng quên trong những năm tháng còn trẻ. 

"Ước định?!" Đổng Nhập Khanh cười thảm, thứ này vốn là thứ có cũng được, không có cũng được.

Nếu lòng người không thay đổi, dù không có ước định vẫn có thể chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Nhưng một khi lòng người thay đổi, dù thề non hẹn biển thì có ích gì đâu.

Đổng Nhập Khanh trèo lên một sườn núi cao. Bây giờ đêm đã khuya, sương rơi dày, vầng trăng lưỡi liềm xinh đẹp trên bầu trời đêm đã bắt đầu lặn về phía tây.

Đổng Nhập Khanh tự lẩm bẩm nhiều lần hai chữ "ước định", sau đó nàng đột nhiên nhớ tới một lời ước định giống như vậy cũng sớm bị nàng lãng quên.

Thỉnh thoảng có tuyết cuối xuân rơi cùng thoảng đưa hương hoa từ trên cây xuống.

Hai hài tử ở đầu đường nước Lỗ, ngoéo tay ước định.

Mười năm sau, hai hài tử đó gặp lại ở Trường An.

Trong tay nam hài nắm chặt một nhẫn bạch ngọc. Chiếc nhẫn đó chính là quà nữ hài tặng cho nam hài khi chia tay.

Đổng Nhập Khanh ngẩng đầu lên, hướng về phía ánh trăng khuyết trên bầu trời cười lớn.

Nước mắt nàng từ trong khóe mắt của nàng không cầm được trào ra.

Tình sâu duyện thiển.

Tạo hóa trêu người.

Dù có làm gì đi nữa, cuối cùng chúng ta cũng không thể thoát khỏi bị vận mệnh thao túng.

Chu Nghiệp Quyết, ta hận ngươi.

Ta hận ngươi vì đã khiến cho đời này của ta phải gánh vác khuất nhục như vậy.

Nhưng kiếp sau ngươi hãy tới tìm ta sớm một chút.

Thanh toán tất cả yêu hận kiếp này.

Lúc Hoắc Khứ Bệnh tìm được Đổng Nhập Khanh, nàng đang ngồi trên dốc núi cao, vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu không biết đang ngâm xướng cái gì.

Sắc trời đã hửng sáng. Y phục của nàng xốc xếch, nàng giống như hài tử chịu ủy khuất đang đợi phụ mẫu dẫn về nhà.

"Chàng đã đến rồi? Hóa ra sau khi sau khi chàng cùng Thức Tranh ở một chỗ đã không còn sợ tối nữa!" Đổng Nhập Khanh từ trên sườn núi cao nhìn Hoắc Khứ Bệnh đang ở phía dưới, lạnh lùng nói.

Hoắc Khứ Bệnh chợt nhớ tới lần đầu tiên chàng gặp Thức Tranh. Thức Tranh cũng đứng ở trên đài cao như vậy, lạnh lùng nhìn chàng ở phía dưới. Sau lưng của nàng là ánh dương vô cùng rực rỡ.

Sợ tối? Lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới nhớ lại, chàng đã ở trong bóng đêm mờ mịt mênh mông tìm Đổng Nhập Khanh suốt một đêm.

Hóa ra chàng lại không còn sợ tối nữa.

Thực sự nguyên nhân là do ở cùng Thức Tranh hay sao?

Hay là do nguyên nhân nào khác?

"Chân muội không đau hay sao? Chạy xa như vậy, mệt muốn chết." Hoắc Khứ Bệnh ngửa đầu, nỗ lực duy trì bình tĩnh, cố nở một nụ cười, hỏi Đổng Nhập Khanh.

"Bệnh nhi, chàng có biết không, hài tử này không phải là của Chu Nghiệp Tu." Đổng Nhập Khanh cười si ngốc nói.

Nghe được vậy, Hoắc Khứ Bệnh hoàn toàn ngẩn người.

Hóa ra là bởi vì cái này.

"Cho nên, hài tử này không thể đến với thế giới này."

"Muội đang nói đùa cái gì vậy?" Hoắc Khứ Bệnh tình nguyện tin rằng bất quá là Đổng Nhập Khanh đang nói đùa mà thôi.

Nhưng khi chàng nhìn vẻ mặt của Đổng Nhập Khanh, chàng biết, đây không phải là nói đùa!

"Bệnh nhi, chàng nói xem, nếu ta từ chỗ này nhảy xuống, sau khi tỉnh lại, có thể hoàn toàn được tự do hay không?" Đổng Nhập Khanh đứng dậy, run rẩy đứng trên đỉnh dốc núi.

Cơn gió lạnh buổi bình minh khiến y phục của nàng tung bay. Nàng tựa như một cánh bướm yếu ớt, chìm nổi trơ trọi trong cơn gió lạnh lẽo.

Lúc trước khi Đổng Nhập Khanh nói không muốn hài tử này, trong lòng hẳn vô cùng thống khổ và bất lực, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không hỏi nguyên nhân, đã tức giận tát nàng một cái.

Lúc nàng nói câu nói đó, thực ra chàng muốn nắm lấy tay nàng, giúp nàng rời bỏ vực sâu lạnh lẽo tuyệt vọng kia.

Nhưng chàng lại lạnh lùng bỏ mặc nàng.

Nàng bất lực giãy giụa, hiện tại đã rơi vào đường cùng không lối thoát.

"Đổng nhi, muội đừng hồ đồ. Muội chờ ta, ta sẽ lên đó với muội." Tâm của Hoắc Khứ Bệnh chợt đập mạnh. Chàng biết, Đổng Nhập Khanh không phải là đang nói đùa.

"Bệnh nhi, ta sẽ không bao giờ đợi chàng nữa. Chàng cũng không cần đến tìm ta. Kiếp này không cần, kiếp sau cũng không cần."

Đổng Nhập Khanh nói xong, nở nụ cười với Hoắc Khứ Bệnh.

Nụ cười ấm áp mà bi thương, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh liên tưởng đến cánh bướm khi sắp lìa đời.

Đẹp nhưng khiến người ta đau nhói tâm can.

Đổng Nhập Khanh ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc ẩn sau tầng mây ửng hồng, nàng cảm thấy thật tươi đẹp.

Sau khi mặt trời phá tan tầng mây, chính là ánh dương vạn trượng.

Chỉ là nàng không thể chứng kiến được nữa rồi. 

Hài tử trong bụng nàng cũng vào lúc mặt trời thức tỉnh vạn vật, bị ép rời khỏi thế gian này.

Hài tử này vô tội, Chu Nghiệp Tu cũng vô tội, Chu Nghiệp Quyết ở một mặt nào đó mà nói cũng vô tội.

Tội lỗi là do Đổng Nhập Khanh nàng và vận mệnh này mà thôi.

Chỉ đáng thương cho Bệnh nhi.

Vào lúc phong cảnh đang tươi đẹp, chàng lại phải chứng kiến nàng rời khỏi thế gian này.

Đổng Nhập Khanh, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao có thể xảo quyệt như vậy?

Sau cùng, tại sao ngươi có thể hồ đồ như vậy.

Nàng đã dành cả cuộc đời của mình cho người ấy. Nàng đã dành trọn thứ tình yêu vĩnh cửu cũng như tuyệt vọng cho người ấy.

Cho nên nàng muốn Hoắc Khứ Bệnh chàng phải tận mắt chứng kiến nàng rơi khỏi thế gian này, như vậy chàng sẽ không bao giờ có thể dùng quãng đời còn lại an tâm nhận tình ý cũng như yêu sâu đậm người khác.

Kiếp này, nàng đối với chàng muốn yêu mà không thể, muốn hận mà không nỡ.

Cho nên nàng muốn trừng phạt chàng.

Chàng đã từng là của nàng, nhưng nàng muốn trở thành vĩnh cửu của chàng.

Nàng đúng là xảo quyệt.

Nàng dùng cái chết chấm dứt hoàn toàn thứ tình yêu cay đắng này.

Nhưng nàng lại muốn cả đời này chàng vĩnh viễn không bao giờ quên được nàng.

Cả ngươi nàng không sạch sẽ, nhưng vẫn cố ý khắc một vết thương không bao giờ xóa mờ trong lòng chàng.

Đổng Nhập Khanh chậm rãi nhắm mắt, vào lúc mặt trời phá tan tầng mây, tỏa ra ánh dương vạn trượng, nhảy xuống từ sườn núi cao.

Nếu như cao kiếp sau, Đổng Nhập Khanh ta không bao giờ muốn gặp lại Hoắc Khứ Bệnh chàng nữa.

Chàng cũng đừng gặp một người xảo quyệt như ta.

Một đời này đã đủ rồi.

Kiếp này, ta đã nếm trải một tình yêu từ một phía đầy đau khổ, kiếp sau, ta chỉ nguyện có được một người cùng mình lưỡng tình tương duyệt, bình an bên nhau đến già.

Hoắc Khứ Bệnh vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc Đổng Nhập Khanh nhảy xuống từ trên sườn núi.

Nếu cánh bướm mệt mỏi quay về nơi khởi đầu, thì Đổng Nhập Khanh lại như có một chút lưu luyến không muốn rời.

Hoắc Khứ Bệnh liều mạng chạy đến chố Đổng Nhập Khanh, muốn bắt lấy y phục đang bay bay của nàng, nhưng hai tay lai trống trơn.

Hoắc Khứ Bệnh gần như phát điên, ôm chặt Đổng Nhập Khanh vào trong ngực. Nữ tử xinh đẹp không có thứ gì có thể sánh bằng, cuối cùng chỉ như mùi hương trong chớp mắt, ở ngay trước mắt chàng, tàn nhẫn bay đi.

Đổng Nhập Khanh, rốt cuộc điều gì đã ép buộc muội phải dùng cái chết giải thoát?

Nếu như ngày muội xuất giá, ta không buông tay muội, có phải muội vẫn là đóa hoa rực rõ, cao cao tại thượng.

Không có ưu thương, không có tuyệt vọng.

Bình an được mọi người cưng chiều phủng trong lòng bàn tay.

Trên gương mặt kiều diễm rực rỡ của Đổng Nhập Khanh lại có ánh lệ.

Lóng lánh trong suốt.

Ai oán nhưng xinh đẹp.

Thậm chí Hoắc Khứ Bệnh còn không đành lòng giúp nàng lau đi giọt lệ cuối cùng.

Có phải nếu chàng không lau đi giọt lệ kia, thì có thể tự lừa dối rằng muội ấy không hề rời đi mà chỉ đang nghỉ ngơi mà thôi.

Đổng nhi, muội xem muội còn có thể rơi lệ.

Tuy là ta không biết được muội rơi nước mắt vì ai, vì điều gì.

Hoắc Khứ Bệnh thân thiết vuốt ve hai gò má tái nhợt lạnh như băng của Đổng Nhập Khanh, nhưng Đổng đại tiểu thư từ trước đến nay luôn tràn đầy sinh khí sẽ không bao giờ kiêu căng mở miệng sai bảo chàng làm cái này cái kia nữa.

"Bệnh nhi, thành Đông có một chiếc diều rất đẹp, huynh đi giành nó cho muội."

"Bệnh nhi ca ca, muội nhìn trúng chiếc vòng tay lam ngọc của Vệ hoàng hậu, huynh đi lấy cho muội."

"Hoắc đại tướng quân, muội muốn theo huynh đi ngắm đại mạc."

"Quan Quân tiểu hầu gia, huynh vẽ lông mày cho muội."

Đổng Nhập Khanh, muội xem, đời này chúng ta vĩnh viễn không còn khả năng mắc nợ nhau nữa.

Còn chút nợ nần còn lại, đợi đến hoàng tuyền, bên cầu nại hà, chúng ta lại thanh toán.

Lúc đoàn người của Chu Nghiệp Quyết tìm được Hoắc Khứ Bệnh, chàng vẫn đang ngơ ngẩn ôm chặt thi thể của Đổng Nhập Khanh, không hề nhúc nhích.

Dường như thời gian như đang dừng lại ở khoảnh khắc ấy.

"Sao, sao lại có thể như vậy?" Chu Nghiệp Quyết nổi điên xông tới, chất vấn.

"Muội ấy nhảy từ trên vách núi xuống tự tận." Hoắc Khứ Bệnh cứng nhắc trả lời.

"Ta không tin." Chu Nghiệp Quyết đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, định giành lại Đổng Nhập Khanh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn ôm chặt lấy Đổng Nhập Khanh, không chịu buông ra.

"Hoắc Khứ Bệnh, người trả tẩu tẩu của ta lại cho ta. Người trả Đổng Nhập Khanh lại cho Chu gia chúng ta." Chu Nghiệp Quyết không hề lạnh nhạt như lúc trước mà lại như phát điên, rút kiếm xông tới chỗ Hoắc Khứ Bệnh.

Nghe thấy hai chữ "Chu gia", dường như Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, nói thầm bên tai Đổng Nhập Khanh mấy câu, rồi mới chậm rãi buông Đổng Nhập Khanh ra.

Nhưng mấy câu kia Chu Nghiệp Quyết lại nghe thấy rất rõ, "Nếu muội ở Chu gia cảm thấy cô đơn, thì nói cho Bệnh nhi, Bệnh nhi sẽ ngay lập tức đưa muội rời khỏi nơi đó."

Hoắc Khứ Bệnh ngơ ngơ ngẩn đứng dậy, mơ màng tiến về phía trước.

Không một ai biết chàng đi đâu, mà thậm chí ngay cả chàng cũng không biết.

"Hoắc Khứ Bệnh!"

Thức Tranh nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh trong nháy mắt trở lên già cỗi, đau khổ gọi chàng.

"Nàng hãy để ta yên tĩnh một chút. Ta muốn ở một mình." Hoắc Khứ Bệnh vô lực nói, không hề quay đầu nhìn bất kỳ một ai.

Thức Tranh cười thảm, trong mắt dường như có ánh lệ.

Đêm trung thu đó, khi ở Nhất Thế Trường An, nàng đã hỏi Hoắc Khứ Bệnh, chàng có biết yêu là cái gì không?

Chàng không hề đáp lại nàng.

Nhưng hiện tại, có phải chàng đã biết rồi không?

Cuối cùng, rốt cuộc chàng cũng đã hiểu rõ.

Bởi vì người đó, bởi vì một khoảnh khắc chỉ trong chớp mắt.

Chàng mới hiểu được cái gì gọi là yêu.