Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 27: Cùng đồ Vãn ca




Trải qua hơn hai năm dày công chuẩn bị cho chiến tranh, rốt cục đại quân Hán triều cũng bắt đầu xuất phát.

Đích thân Lưu Triệt tiễn biệt mười vạn đại quân.

Trước khi xuất phát, Hoắc Khứ Bệnh giục ngựa xoay người lại, lưu lại cho Lưu Triệt một nụ cười tự tin vô cùng sáng lạn.

Giống như lần đầu tiên chàng xuất chinh bốn năm trước.

Giống như trong bốn năm này chàng chưa trải qua bất kỳ thăng trầm nào.

Thuần túy tinh khiết như vậy, ngay cả Lưu Triệt không kìm được bội phục không thôi.

Lần xuất chinh này, Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh, mỗi người chỉ huy năm vạn quân, trực tiếp xông thẳng vào sào huyệt của Hung Nô.

Bởi vì năm ngoái Hung Nô đánh vào phía tây Bắc Bình và Định Tương, cho nên Hoắc Khứ Bệnh cùng Vệ Thanh lần xuất chinh này chia làm hai đường, một đường đến Định Tương, một đường đến Đại Quận.

Chỉ có điều, phó tướng Lý Cảm lại bắt đầu oán trách: "Hiện tại tướng quân cùng Vệ đại tướng quân địa vị ngang nhau, tuy Vệ đại tướng quân là trưởng bối của tướng quân, nhưng không thể chuyện gì tướng quân cũng thuận theo. Hơn nữa, chủ lực của Hung Nô khẳng định là ở Định Tương, tiến đánh chắc chắn sẽ giành được công lao lớn nhất. Mà Đại Quận không chỉ đường xá xa xôi, mà quân Hung Nô cũng xuất quỷ nhập thần, chúng ta dù chỉ tìm tung tích chúng cũng sẽ tốn rất nhiều tinh lực".

Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười: "Tam thiếu, ta biết phụ thân của huynh lần xuất chinh này không được đảm nhận vị trí tiên phong, huynh và phụ thân của huynh giống nhau, đều oán hận cữu cữu của ta. Oán hận cữu cữu của ta đem vị trí tiên phong cho lão hữu Công Tôn Ngao. Thế nhưng, Lý Cảm huynh phải biết rằng, nếu không có cữu cữu của ta cầu tình với bệ hạ, phụ thân huynh ngay cả cơ hội xuất chinh cũng không có".

"Tướng quân, ta không phải có ý này, ta", Lý Cảm vội vàng muốn giải thích, nhưng Hoắc Khứ Bệnh chỉ cười, vỗ vai y: "Huynh theo bản tướng quân ta, muốn lập công là không phải là không được. Huynh còn chưa được phong hầu. Lần này, nhất định ta sẽ để cho huynh được phong hầu gia tước. Nhưng, Tam thiếu, chúng ta xuất chinh từ trước đến nay đều không phải là vì danh lợi?"

Nhìn Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm bắt đầu cảm thấy tự ti.

Trong lúc bất tri bất giác, Hoắc Khứ Bệnh đã trưởng thành đến mức y đã không có cách nào có thể sánh bằng.

Ra trận giết địch vốn cũng không nên vướng mắc với thứ danh lợi ngoài thân này.

Dùng tính mạng đổi lấy danh lợi, cũng không phải thứ động lực thúc đẩy bản thân gì.

Nhưng chân chính có thể không màng danh lợi có được mấy người?

Hoắc Khứ Bệnh chẳng bao giờ nghĩ đến thứ danh lợi như phong hầu gia tước, làm tể làm tướng. Bởi vì, những thứ này, từ nhỏ hắn đã không thiếu.

Càng không bị những thứ tư dục vô vị này ràng buộc, càng có thể sở hữu tất cả.

Ngay từ khi Hoắc Khứ Bệnh còn nhỏ đã được định sẵn là một chiến thần.

Vì vậy, Lý Cảm cảm thấy cảm thán thay phụ thân của mình.

Phụ thân y dùng cả đời để đánh trận trên chiến trường, mỗi lần đều vô cùng dũng mãnh không cái gì có thể sánh được, mỗi lần đều đặt sinh tử ngoài suy tính, nhưng kết quả thì ngay cả giấc mộng phong hầu cũng không thực hiện được.

Nhưng việc này cứ như vậy nhiều năm trôi qua, phụ thân cũng chưa bao giờ oán hận.

Thẳng cho đến cuộc chiến lần này, sau khi Lưu Triệt tuyên bố những tướng quân được chọn, Lý Quảng đã vô cùng thống khổ quăng vỡ đồ sứ trong nhà.

Lưu Triệt ghét bỏ Lý Quảng vì lão là thường bại tướng quân, khí suy quá nặng, hắn không thể để Lý Quảng khiến cho hai năm chuẩn bị kỹ lưỡng trở thành công cốc. Cộng thêm tuổi tác của Lý Quảng đã cao, trực tiếp miễn đi tư cách chinh chiến của ông.

Đối với một lão tướng quân đặt cả đời nơi chiến trường, lấy việc diệt Hung Nô là mục tiêu, đây chẳng khác nào là hình phạt ban chết. Cho nên lão tướng Lý Quảng không thể không hèn mọn cầu xin Lưu Triệt ban cho ông cơ hội ra trận giết giặc lần cuối cùng.

Nhìn tư thế cầu khẩn của Lý Quảng, tâm của Vệ Thanh vô cùng đau đớn.

Đều là quân nhân, nên hắn có thể hiểu được Lý Quảng.

Thời kỳ Tần Hán là thời kỳ thượng võ nhất trong lịch sử Trung Quốc. Người sinh ra trong thời đại này đều mang theo khí chất kiêu ngạo. Trong dòng máu của họ đều lưu động một dòng chảy trách nhiệm, đó chính là trung quân ái quốc, nguyện lấy thân thể của kẻ thất phu mở mang bờ cõi, hoàn thành sứ mệnh chống ngoại địch.

Cuộc chiến lần này là trận đánh ác liệt nhất với Hung Nô từ trước đến nay. Đối với một người lính dành cả cuộc đời để chống lại Hung Nô mà nói, đây là cuộc chiến khống thể bỏ qua trong cuộc đời. Cuộc chiến hạ màn nổi tiếng nhất trong lịch sử chiến tranh Hán Hung là võ đài mà mọi người lính đều hướng tới.

Người cả đời diễn vai nhân vật chính, ai thể cam tâm cuối cùng lại phải làm nhân vật quần chúng trong cái kết tráng lệ này?

Cho nên người hầu như chưa bao giờ chủ động mở miệng với hoàng đế như Vệ Thanh, lại nhân lúc Lý Quảng rời khỏi, lén cầu xin Lưu Triệt cho phép Lý Quảng tham dự cuộc chiến lần này.

Đến Vệ Thanh cũng đã mở miệng cầu tình, Lưu Triệt cũng không tiện từ chối, miễn cưỡng đáp ứng. Thế nhưng hắn kiên quyết không cho Lý Quảng làm tiên phong.

Lúc Lý Quảng biết mình có thể tham dự cuộc chiến lần này, nhưng không thể làm tiên phong, ông đã uống một trận say mèm.

Khi Lý Cảm đến gặp phụ thân, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ thân cả đời anh dũng của mình lại có thể giàn giụa nước mắt.

Danh dương tứ hải, nhưng lại không được phong hầu, Lý Quảng chưa từng oán hận.

Nhưng làm cho một người cả đời làm tiên phong không thể đảm nhận chức tiên phong nữa, lại khiến lão tướng quân quật cường này bật khóc.

Quả nhiên, Vệ Thanh đã gặp được chủ lực của Hung Nô. Hai quân đều biết rằng đây là cuộc quyết chiến quyết định, nên chém giết vô cùng kịch liệt.

Đích thân Thiền Vu Ỹ Trĩ Tà tự mình đốc chiến. Cuộc giằng co kéo dài hai tháng, quân Hung Nô liên tục thất bại, cuối cùng Vệ Thanh kéo quân tiến đánh đến tận sào huyệt của Hung Nô, thành Triệu Tín. Vệ Thanh cho đốt trụi cái tòa thành được đặt tên theo cái tên phản tướng này. Chủ lực Hung Nô triệt để bị tan vỡ.

Duy chỉ có một điều không hoàn hảo là lại để cho Y Trĩ Tà đào thoát.

Lúc Vệ Thanh hoàn toàn thắng lợi, Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn mang theo đội quân của mình truy tìm tung tích quân địch.

Hơn một tháng trải qua thử thách của bão cát sa mạc, rốt cuộc nhờ vào khứu giác nhạy bén của mình, cuối cùng chàng cũng tìm được đội quân của Tả Hiền Vương trong nơi sâu nhất của đại mạc.

Tả Hiền Vương được coi là đệ nhất anh hùng Hung Nô, nhưng từ khi gặp Hoắc Khứ Bệnh, ông chỉ có thể chịu lép vế trước chiến thần này.

Lần đối đầu này không phải là lần đầu ông giáp mặt với Hoắc Khứ Bệnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện trước mắt, ông biết rằng đây có lẽ là lần cuối cùng.

Trong bão cát, ánh mắt của Hoắc Khứ Bệnh không hề có độ ấm.

Giống như một con mãnh hổ không phải đói bụng mà muốn tìm con mồi để lấp đầy, mà muốn đuổi cùng giết tận toàn bộ vật sống trước mắt.

Lúc năm vạn quân của Hoắc Khứ Bệnh đuổi cùng giết tận toàn bộ đội quân mà Tả Hiền Vương vất vả xây dựng cả đời, ông nhìn thấy ánh tịch dương đỏ như máu hiện lên trên núi Lang Cư Tư.

Cùng đồ vãn ca.

Hơn bảy vạn quân của ông cứ như vậy trở thành huyết tế của Hoắc Khứ Bệnh.

Hóa ra không phải nhất tướng công thành vạn cốt khô mà là nhất tướng công thành tất cả đều bị hủy diệt.

Tả Hiền Vương hướng về mặt trời cười thảm.

Cuối cùng cũng đến lúc cáo biệt.

Từ khi Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện thì cũng là kết cục cuối cùng của dân tộc Hung Nô.

Tả Hiền Vương nâng bội kiếm loang lổ vết máu của bản thân lên, dự định tự vẫn ở chân núi Lang Cư Tư.

Tuy bản thân ông là người Hung Nô, nhưng người ông thưởng thức nhất lại là Sở Bá Vương Hạng Vũ, người từng tranh đoạt thiên hạ với Lưu Bang. Hóa ra kết cục cuối cùng của ông cũng là giống với bi kịch của người anh hùng này.

Nhưng lúc Hạng Vũ tự vẫn ở Ô Giang, còn có mỹ nhân Ngu Cơ ở trong ngực, còn ông chỉ có thể chết trong cô đơn.

"Tả Hiền Vương, chết dưới kiếm của mình khó tránh khỏi có chút vô trách nhiệm!"

Tả Hiền Vương hơi giật mình khi nhìn thấy người ngăn cản mình, bão cát và vết máu che khuất dung nhan của nàng, nhưng ông vẫn có thể nhận thấy nàng là một mỹ nhân tuyệt thế.

"Mạo Châu?!", bất chợt Tả Hiền Vương thất thanh kêu lên.

"Con không phải là Mạo Châu, con là Thức Tranh", Thức Tranh hất bỏ bội kiếm của Tả Hiền Vương, thản nhiên nói.

"Y Y? Là con, cuối cùng con cũng đã trở về?", Tả Hiền Vương nhìn cô nương trước mặt, kích động không nói nên lời.

Lúc rời khỏi Hung Nô, Thức Tranh vẫn chỉ là một hài tử. Hiện tại không ngờ càng lớn càng giống mẫu thân của nàng, đều là những nữ tử vô cùng xinh đẹp.

Mạo Châu là mẫu thân của Thức Tranh. Khi đó, nàng là đóa hoa đẹp nhất đại mạc. Mạo Châu và Tả Hiền Vương là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Nhưng sau này Thiền Vu Quân Thần lại ban nàng cho Thái Tử Ô Đan, làm Thái Tử Phi. Sau khi trở thành nữ nhân của Ô Đan, nàng suốt ngày sầu não.

Sau đó, rốt cuộc ông cũng trở thành Tả Hiền Vương quyền thế nhất nhì Hung Nô, nhưng nàng lại uất ức mất đi lúc xinh đẹp nhất.

Cuối cùng, nàng mất ở Hung Nô. Nếu như nàng còn sống, theo Ô Đan đến Đại Hán, có thể Tả Hiền Vương sẽ không trở thành Tả Hiền Vương như sau này, mà sẽ vì nàng, vì trượng phu của nàng, đoạn tuyệt với Thiền Vu Hung Nô Y Trĩ Tà.

Tả Hiền Vương vẫn luôn rất thích Thức Tranh. Ông luôn gọi nhũ danh Y Y của Thức Tranh. Nàng và mẫu thân của nàng quá giống nhau. Nhìn gương mặt tươi cười trong sáng không biết đến ưu thương của nàng, Tả Hiền Vương phảng phất như nhìn thấy tiểu cô nương Mạo Châu chưa bao giờ rời xa.

"Con đã sớm trở về", đã cách xa nhiều năm, một lần nữa nghe được có người gọi nhũ danh của mình, Thức Tranh cười khổ.

"Con mau rời khỏi đây! Càng xa càng tốt. Ở lại đây chỉ còn một con đường chết", Tả Hiền Vương không để ý tới thiên ngôn vạn ngữ, vội vã khuyên bảo Thức Tranh nhanh chóng rời khỏi chốn Tu La tràng chết chóc này.

Nhưng Thức Tranh lắc đầu: "Con sẽ không bao giờ rời khỏi".

"Nhưng Tả Hiền Vương người rời khỏi đây mới là thượng kế. Nếu như người chết ở đây, Hung Nô của chúng ta mới mất hết cơ hội".

"Y Y, chúng ta không còn bất kỳ cơ hội nào cả!", Tả Hiền Vương thê lương thở dài.

"Cơ hội, khả năng vẫn còn một cái".

Tả Hiền Vương tuyệt vọng nhìn tà dương như sắp biến mất, không biết lá bùa cứu mạng cuối cùng trong tay mình đến cùng có tác dụng hay không. 

Lúc Tả Hiền Vương dắt Thức Tranh tháo chạy khỏi chiến trường, ông nghe thấy Thức Tranh thê lương kêu lên ba chữ.

"Hoắc! Khứ! Bệnh!"

Giữa hàng vạn hàng nghìn chiến mã đang gào thét, tiếng người run rẩy, Hoắc Khứ Bệnh vẫn có thể nghe rõ ba chữ kia.

Thấy Tả Hiền Vương muốn tháo chạy, đại quân của Hoắc Khứ Bệnh lập tức định đuổi theo. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại chặn ngang trước ngựa của bọn họ.

"Những kẻ này để đích thân bản tướng quân ta ra tay".

Vì vậy, lúc Hoắc Khứ Bệnh đơn độc một mình đuổi theo phân đội mười mấy người đang bỏ trốn của Tả Hiền Vương, đã cách chiến trường hơn ba mươi dặm.

"Được rồi, nơi đây vô cùng yên tĩnh. Nói đi, ngươi dẫn bản tướng quân tơi đây là có mục đích gì?", Hoắc Khứ Bệnh cười gằn, cản đám người Tả Hiền Vương lại.

"Nếu một mình ngươi cản được chúng ta, chúng ta sẽ làm tù binh của Đại Hán. Còn nếu không cản được, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này", Tả Hiền Vương nói.

Ông thật không ngờ, Hoắc Khứ Bệnh thực sự làm như lời của Y Y đã nói, cứ như vậy một thân một mình đuổi tới tận đây. Việc này gần như ngầm cho phép bọn họ chạy trốn. Hơn nữa sau khi để bọn họ chạy được hơn ba mươi dặm mới cản lại, như vậy cho dù đại quân phía sau có đuổi theo cũng vô ích.

"Đây là cách ngươi nghĩ ra?", Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh hỏi Thức Tranh.

Thức Tranh nở nụ cười, gật đầu.

Tươi đẹp trong trẻo nhung lạnh lùng.

Nhàn nhạt đùa cợt nhân tâm.

Cho tới tận ngày hôm nay, Hoắc Khứ Bệnh mới biết được, nàng đang đùa cợt tâm của kẻ nào.

Bắt đầu từ khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ kia, nàng đã biết chàng không thể làm gì được nàng.

Nàng đùa cợt chính là Hoắc Khứ Bệnh chàng.

Chàng sẽ không giết nàng.

Vô luận nàng làm cái gì.

Chàng đều không hạ thủ được.

Bởi vì chàng yêu nàng.