Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 10: Tư tàng tù binh




Chẳng mấy chốc, Thức Tranh đã đến Hoắc Hầu phủ được hai tháng.

Tuy nói nơi đây là Hoắc Hầu phủ, nhưng lại quá đơn sơ. Hạ nhân gia đinh cộng lại cũng chưa tới một trăm người. Diện tích cũng chưa bằng một phần mười phủ Đại tướng quân, hơn nữa lại cách Vị Ương cung rất xa.

Nhưng Hoắc Khứ Bệnh vẫn rất vui vẻ chuyển từ phủ Đại tướng quân tới đây.

Trước đây vẫn luôn muốn từ chỗ của cữu cữu dọn ra ngoài, bây giờ rốt cuộc Hoắc Khứ Bệnh cũng hạ quyết tâm.

Nhắc tới nguyên nhân về quyết định này của chàng, lại là vì một nô gia của chàng, Thức Tranh.

Nếu Thức Tranh cả ngày xuất hiện dưới con mắt sắc bén của hoàng cữu mẫu, nhất định sẽ bị bà phát hiện ra cái gì đó, cho nên tốt nhất tránh tầm mắt của bọn càng xa càng tốt.

Dù sao Thức Tranh cũng là tù binh Hung Nô đợt này, nhưng nàng chưa được Lưu Triệt nhìn thấy đã trực tiếp trở thành gia nô của Hoắc Khứ Bệnh.

Hơn nửa tháng trước, rốt cuộc Lưu Triệt cũng không tiếp tục để cho sáu bảy chục ngàn tù binh Hung Nô hưởng thụ phú quý của Trường An, an bài cho toàn bộ bọn họ trú tại năm quận ven Tây Bắc.  Như vậy, khu vực từ hành lang Hà Tây cho đến hồ Diêm Trạch trở thành vùng đất trống, từ nay về sau không còn bóng dáng của người Hung Nô.

Cấp Ảm không thể không bội phục, người học trò là hoàng đế này của lão quả nhiên là người chấp chưởng thiên hạ.

Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại không quan tâm tới cái khí phách thống trị thiên hạ của hoàng di phu, bởi chàng đang tính toán thời cơ tốt nhất để nói ra chuyện bản thân tư tàng tù binh.

Kỳ thực dựa vào sự sủng ái của Lưu Triệt đối với chàng, vấn đề này căn bản không được coi là vấn đề, nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại không thể mở miệng được.

Tận cho đến lúc, Đổng Nhập Khanh không hề báo trước xông vào Hoắc Hầu phủ.

Lúc Đổng Nhập Khanh nhìn thấy Thức Tranh, Thức Tranh đang mặc y phục của nô tỳ, dùng một cái chậu gỗ lớn rửa chân cho Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh dùng chân vẩy nước khiến cho Thức Tranh đang quỳ dưới đất cả người ướt sũng. Sau đó chàng cười vô cùng vui vẻ. 

Nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh như vậy, Đổng Nhập Khanh chợt nhớ tới thời điểm chàng sáu bảy tuổi.

Nụ cười trên gương mặt chàng giống hệt lúc ấy.

Rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng trong mắt lại tràn ngập bi thương.

Từ khi Vệ Thiếu Nhi gả đến phủ Thừa tướng Trần Bình, khoảng hai năm, trên mặt Hoắc Khứ Bệnh đều là nụ cười như thế.

Sau khi Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy Đổng Nhập Khanh, lập tức ngẩn người.

Nhận thấy Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên sửng sốt, Thức Tranh ngồi dậy, quay đầu xem chuyện gì đang xảy ra, sau đó khi nhìn thấy Đổng Nhập Khanh, nàng cũng ngẩn người.

"Ngươi", Đổng Nhập Khanh mở to hai mắt, quát to lên.

Hoắc Khứ Bệnh thấy thế, lập tức xông tới chỗ Đổng Nhập Khanh, bịt miệng nàng lại.

"Đồ hỗn đản, huynh muốn ta chết ngạt phải không?", Đổng Nhập Khanh đánh Hoắc Khứ Bệnh một cái.

"Đại tiểu thư, ta làm sao dám chứ", Hoắc Khứ Bệnh xoa chỗ đau, giả bộ đáng thương nói.

Đổng Nhập Khanh nổi giận đùng đùng ngồi xuống ghế, sau đó bắt chéo hai chân: "Còn không dâng trà", lời này của nàng là ra lệnh cho Thức Tranh".

"Chuyện này, Thức Tranh ngươi lui xuống trước", Hoắc Khứ Bệnh vội vàng kéo Thức Tranh qua, trực tiếp đẩy nàng ra ngoài.

"Huynh nói cho muội xem chuyện gì đang xảy ra", Đổng Nhập Khanh giống như đang thẩm vấn phạm nhân, nghiêm nghị hỏi Hoắc Khứ Bệnh.

"Chuyện gì đang xảy ra cơ?" Hoắc Khứ Bệnh có chút chột dạ giả ngu.

"Chuyện về nữ nhân Hung Nô kia? Huynh đừng nói cho muội là huynh không biết ả". Ánh mắt Đổng Nhập Khanh bén nhọn trừng trừng nhìn Hoắc Khứ Bệnh.

"Chuyện này, chuyện này... đây là bệ hạ...bệ hạ ban cho ta làm gia nô", Hoắc Khứ Bệnh lắp bắp.

Đổng Nhập Khanh cười gằn, sau đó chậm rãi áp sát Hoắc Khứ Bệnh: "Thật không? Không cho phép huynh lảng tránh! Nhìn thẳng vào mắt muội", Đổng Nhập Khanh gắt gao nhìn Hoắc Khứ Bệnh, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh chột dạ tới cực điểm, sau đó ngã xuống ghế, bất động.

"Nói! Chuyện gì đang xảy ra", Đổng Nhập Khanh tiếp tục đe dọa Hoắc Khứ Bệnh.

"Ả ta từng đối đãi đối với Đổng tiểu thư muội như vậy, ta không thể tha thứ, cho nên, cho nên trực tiếp mang về, biếm làm đầy tớ", rốt cục Hoắc Khứ Bệnh cũng nói ra dự tính ban đầu của mình.

Đúng vậy, nhưng đó chẳng qua chỉ là dự tính ban đầu của chàng.

"Thật sao?", Đổng Nhập Khanh sửng sốt một chút, dường như cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, tiếp tục ép hỏi Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh vô thức đẩy Đổng Nhập Khanh đang cách mình càng ngày càng gần ra, sau đó bật dậy từ ghế nhảy sang chỗ khác.

"Đương nhiên là thật, muội cũng biết bệ hạ đối xử với tù binh rất tốt, từ trước đến giờ không nỡ biếm làm nô lệ. Đây là ta thay muội nghiêm phạt ả ta".

"Giết ả ta đi", bỗng nhiên Đổng Nhập Khanh lạnh lùng nói ra những lời này.

Nhìn Đổng Nhập Khanh bỗng nhiên giống như biến thành một kẻ xa lạ, Hoắc Khứ Bệnh sững sờ.

"Nếu như là vì muội, vậy huynh giết ả ta đi", Đổng Nhập Khanh lạnh lùng lập lại một lần nữa.

"Vì sao?", Hoắc Khứ Bệnh cứng nhắc hỏi.

"Bệnh nhi, đây là huynh đang tư tàng tù binh, theo luật đáng chém. Muội không muốn chỉ vì nguyên nhân này mà huynh phải bỏ mạng", Đổng Nhập Khanh rất ít khi nghiêm túc nói.

Nghe được cái này, rốt cuộc Hoắc Khứ Bệnh cũng thở phào, đồng thời trong lòng cảm thấy vừa ấm áp vừa hổ thẹn.

Thay Đổng Nhập Khanh trút giận là dự tính ban đầu của chàng.

Nhưng, bây giờ dự tính ban đầu này đã sớm thay đổi.

Bắt đầu từ cái đêm Thức Tranh mang đến cho chàng ánh sáng đó, tất cả trở nên không có đơn giản như vậy.

Chỉ là, từ đó mới thật sự bắt đầu sao?

Có lẽ, bắt đầu từ buổi sơ ngộ kia, tất cả đều đã thay đổi.

Nhưng Đổng Nhập Khanh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn bảo vệ chàng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thay đổi.

" Đổng tiểu thư không cần lo lắng như vậy, muội cũng biết, hoàng di phu của ta rất sủng ái ta. Ông ấy sẽ không vì chút chuyện nhỏ như vậy mà hạ lệnh mang ta ra xử chém đâu", Hoắc Khứ Bệnh gượng cười an ủi Đổng đại tiểu thư.

"Tuy là nói như vậy, nhưng chúng ta vẫn phải đi thỉnh tội với bệ hạ".

"Việc tạ tội, tự ta đi được rồi, Đổng tiểu thư không cần phải tranh cướp vũng nước đục này".

"Ngay từ đầu vũng nước đục này do chính muội mang tới, muội không đi sao được", Đổng Nhập Khanh nhẹ nhàng kéo tay Hoắc Khứ Bệnh, cười nói.

Nhìn thấy nụ cười này của Đổng Nhập Khanh, bỗng nhiên Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Từ nhỏ đến lớn, tiểu nha đầu này vì chàng mà đau lòng khóc lớn, vì chàng mà vui vẻ cười to.

Nước mắt và nụ cười của nàng đã cứu vớt linh hồn từng bị vậy hãm trong bóng đêm tuyệt vọng kia.

Mà bây giờ, chàng lại lừa gạt nàng.

Nói là lừa dối kỳ thực cũng không quá chính xác, mà phải nói là phản bội.

Hoắc Khứ Bệnh và Đổng Nhập Khanh cùng chạy đến Vị Ương cung tìm hoàng đế Lưu Triệt, sinh động như thật, thêm dầu thêm mỡ giải thích chuyện Hoắc Khứ Bệnh tự ý xử trí tù binh, Lưu Triệt chỉ thơ ơ uống cốc trà Vệ Tử Phu đưa tới, mà hoàng hậu cũng chỉ ưu nhã cắm hoa, thỉnh thoảng hỏi ý kiến của Lưu Triệt làm sao để cắm hoa cho đẹp mắt.

Chờ tới khi rốt cuộc hai người miệng đắng lưỡi khô kể lể xong, Lưu Triệt và Vệ hoàng hậu giống như vẫn còn bận bịu với công việc của mình.

Hoắc Khứ Bệnh và Đổng Nhập Khanh nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Bệ hạ, chuyện này ngài định xử lý con như thế nào?", Hoắc Khứ Bệnh không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi hoàng đế.

"Trẫm nghe hoàng hậu nói con đã dọn ra khỏi phủ Đại tướng quân?", Lưu Triệt đặt chén trà xuống, loay hoay một cành mai vàng hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh nghi hoặc gật đầu, không biết rốt cuộc Lưu Triệt muốn nói cái gì.

"Trẫm đã sớm chuẩn bị cho con, Hoắc Hầu phủ của con, tuyệt đối so với phủ Đại tướng quân càng hoành tráng hơn", Lưu Triệt lén thì thầm với Hoắc Khứ Bệnh.

Sau khi nói xong, Lưu Triệt xoay người cười với Đổng Nhập Khanh: "Đổng đại tiểu thư".

Nghe thấy bệ hạ gọi mình như vậy, Đổng Nhập Khanh kinh hãi, quỳ xuống.

"Quỳ xuống cũng tốt, Đổng Nhập Khanh, ngươi có nguyện ý cùng Bệnh nhi chuyển vào Hoắc Hầu phủ trẫm đã chuẩn bị cho Bệnh nhi hay không?"

Lưu Triệt tha thiết hiền từ nói, nhưng lại khơi dậy ngàn con sóng cảm xúc.

Đổng Nhập Khanh, cùng với Hoắc Khứ Bệnh.