Chỉ một lát sau xe đã chạy đến dưới sân khu nhà ở của Hạ Nại, Tăng Hảo nhìn thấy xe của Tập Hoán Văn.
Tập Hoán Văn lặng lẽ ngồi trên ghế lái hút thuốc, nét mặt bình thản cũng giống như bao đêm anh đã ngồi đó chờ Hạ Nại nhưng sau khi trông thấy Hạ Nại qua gương chiếu hậu, anh liền xuống xe.
Tăng Hảo đỡ Hạ Nại đi ra, Tập Hoán Văn liền chạy lên hỏi chuyện.
“Không sao, ngã trên đường ấy mà.” Hạ Nại bình thản trả lời.
Thấy Hạ Nại để chân trần, trên bắp chân có rất nhiều những vết bầm tím, Tập Hoán Văn liền đưa tay ôm lấy cô: “Anh đưa em lên nhà.”
Tăng Hảo định đi theo nhưng Hạ Nại xua tay, dửng dưng bảo: “Cậu về đi, anh ấy sẽ chăm sóc tớ.”
Tăng Hảo dừng bước nhìn họ đi vào trong khu nhà bấy giờ mới quay người chui vào trong xe.
Mộ Nhất Tuân nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu rồi nổ máy lái xe đi.
Tăng Hảo nhắn tin cho Tập Hoán Văn, dặn anh ta nhớ xoa rượu thuốc cho Hạ Nại rồi dùng khăn ấm chườm lên vết thương.
Bỏ di động xuống, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, suy nghĩ hơi rối loạn, trong xe là hơi thở sạch sẽ nhưng hơi trầm của Mộ Nhất Tuân, phóng tầm mắt ra xa một chút có thể trông thấy phần tóc mai được cắt tỉa gọn gàng của anh.
“Thực ra tôi thấy hơi ngạc nhiên.” Tăng Hảo thăm dò, “Ý tôi là, một đại mỹ nhân như Hạ Nại, xưa nay luôn được rất nhiều người theo đuổi, vậy mà anh lại hoàn toàn vô cảm với cô ấy?”
“Vì cô ấy là mỹ nhân nên tôi phải có tình cảm với cô ấy à?”
“Không phải, tôi chỉ…” Càng nói Tăng Hảo càng thấy mình nhiều chuyện, thực ra cô chỉ tò mò không biết rốt cuộc Mộ Nhất Tuân thích kiểu con gái thế nào, cô chỉ muốn hỏi khéo anh mà thôi: “Tôi chỉ buột miệng hỏi vậy, không có ý gì khác.”
Tính năng của chiếc ô tô mà Mộ Nhất Tuân đang lái rất tốt, anh lái xe rất ổn định, tốc độ vừa phải, lúc này cửa kính xe không được đóng kín mà để hở ra một chút làm cho gió đêm lùa vào trong, khiến không khí có hơi lạnh.
“Tôi không thích con gái quá đẹp.”
Tăng Hảo ngạc nhiên, không ngờ Sở Doanh đoán đúng, Mộ Nhất Tuân thực sự thích một người con gái bình thường đến không thể bình thường hơn ư?
“Thế anh thích kiểu gì?” Nhân cơ hội, cô hỏi thêm câu nữa.
“Ưa nhìn là được.”
Ưa nhìn? Thà không nói còn hơn, với tính cách khó đoán định, thâm sâu không lường được của Mộ Nhất Tuân, “ưa nhìn” mà anh nói chắc cũng phải thuộc dạng “xinh như tiên giáng thế” trong mắt người thường.
“Cô thì sao?” Mộ Nhất Tuân hỏi.
Trái tim Tăng Hảo đập nhanh hơn, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định nói thật: “Tôi là người ham hố bề ngoài, tôi thích người đẹp trai.”
Mộ Nhất Tuân cười thầm nhưng không nói năng gì.
“Có phải anh thấy tôi rất tầm thường?”
“Không.” Mộ Nhất Tuân nói: “Tôi chỉ cảm thấy đàn ông không cần tốt mã, chỉ cần đủ bản lĩnh là được. Còn nữa, tôi cứ nghĩ phụ nữ bây giờ không coi trọng bề ngoài của đàn ông, không ngờ cô vẫn còn rất để tâm vấn đề này.”
Xem ra, Mộ Nhất Tuân hoàn toàn không nhận được “ám hiệu” của Tăng Hảo.
“Có lẽ tôi đúng là một người tầm thường.” Tăng Hảo cười cười: “Tôi từ bé đã thích trai đẹp, trên TV, trên báo chí, thậm chí là trên đường, chỉ cần trông thấy một anh chàng tốt mã, tôi đều vô thức liếc nhìn người ta thêm vài lần nữa.”
“Người đàn ông cô từng yêu trước kia thì sao? Cô yêu anh ta cũng vì anh ta đẹp trai à?” Mộ Nhất Tuân hỏi.
“Lúc đầu là vậy nhưng sau đó thì không.”
“Tiếp đi.”
“Anh ấy thực sự rất nghiêm túc, kể cả trong công việc lẫn trong cuộc sống. Lúc nào cũng đối xử với người khác rất nhiệt tình, anh ấy hiểu biết rất rộng, anh ấy sẽ nhẫn nại dạy cho tôi những thứ mà tôi không biết, còn cùng tôi đi chơi khắp nơi, dần dần, cảm giác của tôi với anh ấy cũng thay đổi.”
Tiếng nói của Tăng Hảo vừa ngừng thì tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên rùng rợn, cả người Tăng Hảo đổ về phía trước, sợ đứng tim, đến khi ngồi an vị cô mới hỏi Mộ Nhất Tuân: “Sao vậy?”
“Có con mèo chạy ra bất ngờ, suýt nữa thì tôi đâm vào nó.” Mộ Nhất Tuân bình tĩnh giải thích, tay cầm vô lăng, dưới ánh đèn có thể trông thấy rõ gân xanh hằn rõ trên đó, anh kiềm chế cảm xúc rồi từ từ buông lỏng tay.
Trong lòng Tăng Hảo vẫn chưa hết sợ hãi, cô hạ cửa kính xe xuống rồi quay đầu ra ngó nghiêng, trước mặt chẳng có gì, con mèo mà Mộ Nhất Tuân nói đã biến mất từ lâu.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Tăng Hảo lắc đầu, cô chỉ thấy bất ngờ không hiểu tại sao Mộ Nhất Tuân lại để xảy ra tình huống như vậy, tốc độ lái xe của anh lúc nào cũng vừa phải, mắt lại rất tinh, kể cả trên đường có mèo chạy thật như anh nói thì cũng không đến mức phải phanh gấp như vậy.
Mộ Nhất Tuân tiếp tục lái xe và không nói năng gì nữa, Tăng Hảo cũng chấm dứt đề tài ban nãy, không kể thêm về chuyện của Việt Tích Đình nữa.
Mãi đến khi đưa Tăng Hảo về nhà, trước khi cô xuống xe Mộ Nhất Tuân mới lên tiếng: “Cô phải nhớ những gì mình đã nói đấy!”
“Hả?”
Mộ Nhất Tuân đưa tay ra chống lên cửa kính xe, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tăng Hảo, nói giọng trịnh trọng: “Cô nói chuyện đó đã là quá khứ, sau này cô sẽ không nhớ tới anh ta nữa.”
Tăng Hảo: “…”
“Nhớ lời mình đã nói, đã nói thì phải làm!” Mộ Nhất Tuân thu tay về, đóng cửa kính xe rồi nổ máy lái đi.
Tăng Hảo nhìn Mộ Nhất Tuân rời đi cùng với chiếc xe của anh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Tôi không nhớ Việt Tích Đình, tối nay nhắc đến anh ta chẳng phải vì thầy chủ động hỏi tôi hay sao?
*
Vài ngày sau đó Hạ Nại không nghe điện thoại, Tăng Hảo đành phải gọi cho Tập Hoán Văn, Tập Hoán Văn nói tâm trạng Hạ Nại rất tệ nên đã giúp cô ấy xin nghỉ một tuần, mấy hôm nay đều ở trong nhà, anh ta chịu trách nhiệm ba bữa cơm cho Hạ Nại, lúc cần thiết thì đưa cô tới bệnh viện kiểm tra.
“Nại Nại đành nhờ anh vậy!”
“Đúng rồi.” Tập Hoán Văn bất ngờ hỏi: “Mộ Nhất Tuân, anh ta từ chối Hạ Nại à?”
“Đúng thế.”
“Ok, anh biết rồi!” Không nhận ra cảm xúc gì trong giọng nói của Tập Hoán Văn.
Nói chuyện xong, Tăng Hảo vẫn nhắn tin cho Hạ Nại: Nại Nại, nâng cao tinh thần lên nào, giữ sức khỏe, đừng nghĩ đến những chuyện khác, nếu có chuyện gì cần giúp nhất định phải nói cho tớ biết.
Chiều, Mộ Nhất Tuân được mời đến sở văn hóa của tỉnh để tham gia một buổi tọa đàm, Tăng Hảo đến Nhuận Thác để tiến hành việc xét duyệt lần thứ hai.
Trước khi đi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, dặn dò bằng ngữ điệu vừa phải: “Lúc đi đường phải cẩn thận, đừng nhìn ngó lung tung.”
Tăng Hảo: “…” Thầy Mộ, sao thầy vẫn nhớ hôm qua tôi từng nói mình có thói quen ngắm trai đẹp trên đường? Tôi không phải con nít, lại còn nhắc nhở phải đi đứng cẩn thận nữa chứ!
Tiết trời hôm nay rất oi bức, trên đường đến Nhuận Thác, Tăng Hảo buồn ngủ rũ cả mắt. Lúc tắc đường, bác tài cầm một tờ tạp chí lá cải lên xem, Tăng Hảo ngồi cạnh nhìn thấy một tiêu đề được in rất hoành tráng trên phần tin giải trí: Mang thai con trai của ông Mộ Tòng Giới, cô gái họ Hà được tặng căn biệt thự trị giá 300 triệu.
Vừa đọc, bác tài vừa nhìn Tăng Hảo, cười hỏi: “Năm nay cháu gái bao nhiêu tuổi?”
“Cháu 23 ạ.”
“Nhìn này, cô gái này còn nhỏ hơn cháu 1 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã làm tình nhân trong bóng tối của Mộ Tòng Giới rồi đấy!” Bác tài chỉ vào bức ảnh trên trang tin giải trí: “Đừng nhìn bề ngoài Mộ Tòng Giới mà tưởng ông ta còn trẻ, ông ta đã ngoài 50 rồi, con bé đó chỉ đáng tuổi con gái ông ta thôi, đây là thói đời gì chứ? Nếu là con gái chú, chú sẽ đánh nó chết thì thôi.”
Tăng Hảo hỏi: “Mộ Tòng Giới này nổi tiếng lắm ạ?”
“Ông ta là người nhà giàu, người lắm tiền nhiều của.” Bác tài nói ngắn gọn: “Nhà họ Mộ giàu lên nhờ tàu biển, đến đời Mộ Nhất Tuân là đời thứ tư.”
Tăng Hảo ngỡ ngàng: “Mộ Nhất Tuân?”
“Ừ, con trai ông ta tên là Mộ Nhất Tuân, là một nghệ thuật gia.”
“Không phải chứ, Mộ Tòng Giới này là cha của Mộ Nhất Tuân sao?” Tăng Hảo hỏi lại nhưng trong lòng đã có đáp án, hình như đúng là vậy, họ Mộ này rất hiếm.
“Không nhầm đâu.” Bác tài khẳng định chắc nịch: “Chú có một anh bạn trước kia là tài xế riêng của nhà họ Mộ, sau đó vì bị thương ở tay nên bị đuổi việc, anh bạn chú đã từng chở Mộ Nhất Tuân rồi đấy.”
“Vậy ông Mộ Tòng Giới ấy ly hôn với vợ rồi hả chú?” Tăng Hảo hỏi.
“Dĩ nhiên là chưa.” Lái xe trừng mắt với bức ảnh của Mộ Tòng Giới trên mặt báo: “Thế chú mới giận, cháu nói xem, một ông già hơn 50 tuổi, vừa có tiền bạc vừa có danh tiếng, hà tất phải phá hủy một cô gái bình thường? Cô gái đó mới hơn 20 tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu đã bị ông ta trói buộc, hết cả đời thiếu nữ.”
Tăng Hảo khó lòng tin nổi. Trong tiềm thức của cô, một người đàn ông được dạy dỗ tốt như Mộ Nhất Tuân, đáng lẽ cha mẹ anh phải rất yêu thương trân trọng nhau, cha của anh hẳn phải là một người nghiêm khắc và có trách nhiệm giống anh. Ai ngờ họ lại khác nhau đến vậy.
Bác tài đóng quyển tạp chí lại rồi bỏ sang bên cạnh, khẽ thở dài thườn thượt: “Haiz, sao chú phải giận chứ, nó cũng có phải con chú đâu.” Rồi lại nhìn Tăng Hảo: “Cô bé, nhất định phải thận trọng trong chuyện tình cảm, không được vì hấp dẫn nhất thời mà làm ra chuyện phải hối hận suốt đời. Chỉ có những người hư hỏng mới muốn bước chân vào nhà giàu, muốn được người ta bao nuôi, chẳng bằng lấy một người đàn ông bình thường rồi sống bình an cả đời. Nhà họ Mộ đó phức tạp lắm…”
Nhà họ Mộ… Đối với Tăng Hảo, ba chữ này vừa lạ lẫm vừa xa xôi, cô chỉ quen biết Mộ Nhất Tuân, cô thích người đàn ông có tên là Mộ Nhất Tuân, nhưng bối cảnh gia đình của anh cô hoàn toàn không muốn biết, thậm chí đã bắt đầu có cảm giác muốn tránh xa.
Đến Nhuận Thác, Tăng Hảo liền chui vào thang máy định lên tầng 22 tìm thư ký Lưu trước.
Đang định ấn nút đóng cửa thì giọng nói êm tai dễ nghe vang lên: “Khoan đã.”
Tăng Hảo lập tức ấn nút mở cửa. Người đi vào là một cô gái mảnh mai, yểu điệu, cách ăn mặc rất thanh lịch, đang cắm cúi nói chuyện điện thoại.
Thang máy chầm chậm đi lên, lên đến một tầng nào đó thì bỗng nhiên đứng khựng lại.
Tăng Hảo phản ứng nhanh hơn, cô kiềm chế sự căng thẳng trong lòng mình, đi về phía bảng thông báo được đính trên tường thang máy để xem số điện thoại khẩn cấp.
Đèn tắt ngúm, Tăng Hảo chửi thầm, sao lại xui xẻo gặp phải sự cố thang máy thế này?
Nhớ tới cách Mộ Nhất Tuân từng dạy cô để kiềm chế cảm xúc trong hoàn cảnh bị giam cầm, cô liền nhắm mắt lại, hít thật sâu, nghĩ đến những miền quê rộng lớn, nghĩ đến sao trời bao la vô tận, nghĩ đến suối nước trong veo và cơn gió mát lành…
“Tích Đình, thang máy không đi nữa, bây giờ đèn cũng tắt ngúm rồi, anh mau đến đây đi.” Cô gái đứng sau nói vào điện thoại: “Đang ở tầng bảy.”
Chưa đến 5 phút đồng hồ, cửa thang máy đã được cạy mở, Việt Tích Đình xuất hiện bên ngoài cùng với hai công nhân bảo trì.
“Tiểu Ý, em không sao chứ?” Việt Tích Đình vội tiến lên, ôm lấy Tân Tứ Ý đang hoảng sợ.
Tân Tứ Ý sà vào lòng anh, khẽ lắc đầu: “May mà anh đến kịp thời.”
Việt Tích Đình vỗ nhẹ vào lưng cô để an ủi, quay lại nghiêm khắc răn đe hai công nhân bảo trì phía sau: “Sao lại để xảy ra trục trặc như vậy? Nếu là khách VIP thì chúng ta phải giải thích với họ thế nào đây? Sau khi sửa thang máy xong, các anh về viết ngay một bản tường trình, gửi thẳng đến hòm thư của tôi, sau khi xem xong tôi sẽ quyết định truy cứu trách nhiệm của cá nhân hay của cả bộ phận!”
Nói xong, anh ta thấp giọng an ủi Tân Tứ Ý mấy câu rồi hôn lên trán cô ta.
Đến lúc ngẩng lên mới thấy một người đang khom lưng đứng trong góc, hai tay chống lên đầu gối, hô hấp bằng miệng. Người đó chính là Tăng Hảo.
“Hảo Hảo?” Anh ta khẽ lẩm nhẩm, dừng động tác vuốt tóc Tân Tứ Ý, ánh mắt tập trung trên Tăng Hảo.
Hình như cô ấy rất khó chịu, há miệng thở từng nhịp một, chân còn hơi run.
“Tiểu Ý, khoan đã.” Việt Tích Đình buông Tân Tứ Ý ra, dưới ánh nhìn hoài nghi của cô ta, anh đi thẳng về phía Tăng Hảo, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Em khó chịu à?”
Anh nhớ trước đây Tăng Hảo không có chứng sợ hãi khi bị giam cầm, cùng lắm chỉ là không thích ở một mình trong những nơi chật chội, bí bách mà thôi, anh ta không biết sau khi cha qua đời, cô mới có chướng ngại tâm lý này.
Tăng Hảo vẫn há miệng hít thở như trước.
Việt Tích Đình chau mày, quay lại yêu cầu nhân viên mang nước tới, mấy anh công nhân đang mải ghi chép nên không nghe thấy Việt Tích ĐÌnh nói gì, bèn hỏi lại: “Tổng giám đốc Việt, lấy gì ạ?”
Việt Tích Đình tự nhiên nổi giận: “Bảo anh mang nước đến, nhanh lên!”
Sau khi nhân viên mang nước tới, Việt Tích ĐÌnh mở nắp rồi đưa cho Tăng Hảo, cô uống hai ngụm, anh ta tiếp tục vỗ lưng cho cô đồng thời dùng tay kia mở cửa sổ bốn cánh trong góc cho thoáng khí.
Tăng Hảo dần lấy lại nhịp thở bình thường, cô đứng thẳng dậy, sắc mặt cũng đỡ hơn ban nãy nhiều.
“Bây giờ khá hơn chút nào không?” Việt Tích Đình dịu giọng hỏi.
Tăng Hảo bàng hoàng trong khoảnh khắc, giọng nói đó của Việt Tích Đình khiến cô như được trở về nhiều năm trước, khi mà cô còn bám riết lấy anh, anh lúc nào cũng dịu dàng, kiên nhẫn mỉm cười với cô, gọi cô là Hảo Hảo bằng giọng vô cùng thân thiết, anh còn thích vuốt tóc cô, giống như một người lớn che chở cho một cô bé.
“Tôi không sao.” Tăng Hảo lùi lại, bàn tay định đặt lên vai cô của Việt Tích Đình khựng lại giữa không trung, lát sau anh ta thu tay về: “Anh thấy sắc mặt em vẫn rất tệ, anh tìm một chỗ cho em nghỉ ngơi nhé, gọi bác sĩ của khách sạn đến kiểm tra cho em.”
“Không cần, tôi thực sự không sao.” Thái độ của Tăng Hảo rất lạnh lùng: “Tôi sẽ ở đây nghỉ ngơi một lát rồi đến chỗ thư ký Lưu bàn công việc.”
“Hảo Hảo, đừng cứng đầu như vậy.” Việt Tích Đình nhíu mày: “Em xem em kìa…”
“Tích Đình.” Tân Tứ Ý cất giọng gọi anh ta một cách ngọt ngào rồi đi tới ôm lấy cánh tay Việt Tích Đình, “Sao thế anh?”
“Không sao.” Việt Tích Đình bình thản nói, mắt liếc qua Tăng Hảo: “Chúng ta đi thôi.”
Tân Tứ Ý gật đầu.
Đi được một quãng, Việt Tích Đình lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc Trình bảo anh ta xuống dưới đón Tăng Hảo, nhân thể gọi một nhân viên nữ tới chăm sóc cô một lát.
Nói điện thoại xong, Tân Tứ Ý lại hỏi: “Tích Đình, anh quen cô gái ban nãy à? Hai người là bạn?”
“Cô ấy đại diện cho bên hợp tác với Nhuận Thác, đến để bàn công việc ấy mà.”
“Hạng mục nào?” Tân Tứ Ý tò mò.
Việt Tích Đình bỏ qua câu hỏi đó, anh kéo tay cô ta: “Đến văn phòng của anh nghỉ ngơi một lát đã, anh có quà cho em đấy.”
Đến văn phòng của mình, Việt Tích Đình mở ngăn kéo lấy “đóa hoa vĩnh cửu” mà Tân Tứ Ý mong mỏi đã lâu ra tặng cho cô.
Cô ngỡ ngàng nói “đẹp quá!” rồi kiễng chân chủ động hôn Việt Tích ĐÌnh.
Việt Tích Đình thấy mắt cô sáng long lanh như viên đá nhỏ trong dòng nước, nụ cười tinh ranh. Trong đầu anh chợt hiện lên bóng dáng Tăng Hảo.
Khi xưa Tăng Hảo cũng thế này. Vào dịp sinh nhật anh, cô tặng anh món quà mà cô tự tay chọn, ánh mắt long lanh ngời sáng: “Anh có thích món quà này không?”
Ánh mắt của Việt Tích Đình dừng lại trên mặt Tân Tứ Ý nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt khác xuyên qua đôi mắt cô, nét mặt thoáng đăm chiêu.
“Tích Đình, anh cười… lạ quá!”
“Gì cơ?” Tay Việt Tích Đình chạy dọc tấm lưng của Tân Tứ Ý, cúi xuống ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn như cánh hoa của cô.
“Vừa nãy anh cười trông ngố lắm!”
“Hử?” Việt Tích Đình nhướn mày: “Em chê anh ngố hả?”
“Ừ đấy.”
Nói xong, Việt Tích Đình gãi nhẹ môi cô, khiến cô buồn đến độ muốn chạy trốn, nhưng anh lại dùng hai tay bế bổng cô lên, cô cười nói “Đừng, anh làm em đau đấy!”, bấy giờ Việt Tích Đình mới buông cô ra.
Điện thoại nội bộ đổ chuông, Việt Tích Đình quay người nghe máy, Tân Tứ Ý thì ngồi trên sofa, đọc tin nhắn trong điện thoại di động.
Tân Tứ Ý vào danh bạ điện thoại, nhìn thấy tên Mộ Nhất Tuân, cô ta suy nghĩ một lát rồi từ tốn gõ chữ: “Mộ Nhất Tuân, anh về nước mà chưa mời em đi ăn cơm lần nào nhé, anh nhỏ mọn quá đấy! Không phải anh đang trốn em đấy chứ? Em là thú dữ hay rắn rết hả, anh có cần phải thế không? Nói sao thì chúng ta cũng là bạn, đúng không?” rồi gõ thêm mấy icon “tức giận”.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô cúi xuống chỉnh lại làn váy của mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng Việt Tích Đình trấn an cô gái xa lạ ban nãy. Cô ta là phụ nữ nên có giác quan rất nhạy bén, cô ta đã đoán được quan hệ giữa Việt Tích ĐÌnh và cô gái ấy không chỉ đơn giản như anh nói.
Góc tác giả:
Chương này thầy Mộ lại nín nhịn đến nội thương… Nghĩ cho sức khỏe của thầy, tôi nghĩ thầy rất cần một liều thuốc bổ, liều thuốc ấy có thể là “Hảo Hảo tận tình xoa ngực thầy” được không?
Hây, chương sau sẽ có một cái hôn phớt nhé… Kệ, không biết hôn bất ngờ hay không bất ngờ, thế nào cũng phải hôn!
Các bạn độc giả phe thầy Mộ - Hảo Hảo nhớ ủng hộ nhé, nếu không nghĩa là không muốn xem hai người diễn cảnh thân mật đúng không?