Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dung Nhan hung hăng lấy tay lau miệng, tức đến mức bật cười: “Tổng giám độc Mục, có nhu cầu thì đi tìm người trong lòng mà giải quyết, cần gì phải nhục nhã tôi như vậy.”
Tâm trạng Mục Viễn Hàng vừa mới tốt lên một chút, nhưng cô lại đột nhiên nhắc tới Hạ Du, còn dùng giọng điệu mỉa mai trào phúng như vậy, mặt mày lập tức sa sầm xuống: “Cô nói cái gì đấy!”
“Nói cái gì trong lòng anh hiểu rõ!” Dung Nhan lùi lại một bước, cố ý cách anh thật xa: “Anh làm ơn sau này đừng dùng bàn tay dơ bẩn đã chạm vào người phụ nữ khác mà động vào tôi!”
Cả đời này Mục Viễn Hàng chưa bao giờ bị người ta mắng bằng hai từ “dơ bẩn”, càng chưa bao giờ bị người khác ghét bỏ hết lần này tới lần khác, lại còn hở tí là đánh mắng như vậy.
Tư thái cao cao tại thượng bị cô dẫm đạp một cách tàn nhẫn như vậy, lòng tự tôn kiêu ngạo của anh bị đả kích nghiêm trọng, lập tức nheo mắt nhìn cô với vẻ nguy hiểm.
“Chê tôi bẩn hả? Vậy vì sao lúc trước biết rõ trong lòng tôi có người khác cô còn bò lên giường tôi, sao lúc đó không chê tôi bẩn?”
Mắt Dung Nhan đỏ hoe, cắn chặt môi.
Cô không xấu xa tệ hại như anh nói, một người đàn ông và một người phụ nữ phát sinh quan hệ, chẳng lẽ chỉ cần đằng gái đơn phương tình nguyện là có thể xảy ra được sao?
Lần đó anh đau lòng vì Hạ Du mà uống say, cô có lòng tốt chăm sóc cho anh, mọi chuyện xảy ra sau đó, có lẽ anh là vì men say, còn cô là vì không nỡ cự tuyệt.
Để rồi sáng hôm sau anh lập tức nhận định cô cố ý bò lên giường quyến rũ anh, thời gian sau cô có thai, anh lại càng tin tưởng cô có ý đồ bất chính.
Nhưng lần đó nếu phải nói ai đúng ai sai thì cũng là anh say rượu hôn cô trước chứ không phải cô chủ động bò lên giường anh như anh vẫn luôn nói!
Nhưng chuyện đã thành ra như bây giờ, cô cũng không muốn giải thích gì nữa, bèn xoay người bỏ đi.
Lúc đó cô cũng từng giải thích, nhưng anh chẳng thèm tin, lúc đó Mục Tu Vân khăng khăng ép anh cưới cô, còn anh thì không tình nguyện. Cho nên anh càng khẳng định đêm đó hai người phát sinh quan hệ và cái thai sau này của cô đều là kế hoạch của cô và Mục Tu Vân, mục đích là để anh phải cưới cô.
Haizzz, nếu cô thật sự có nhiều âm mưu quỷ kế để gài bẫy anh như vậy thì đâu có đến nỗi thất bại, chật vật, nhục nhã như bây giờ.
Thấy cô lại ngoảnh mặt bỏ đi, Mục Viễn Hàng vội tiến lên chặn đứng trước mặt cô, anh cũng không biết bọn họ bị làm sao, muốn nói chuyện tử tế một lần cũng không được, không có lần nào không tranh cãi gay gắt rồi tan rã không vui.
Dung Nhan chưa một lần cáu bẳn, lúc nào cũng đối xử dịu dàng với anh đi đâu mất rồi? Dung Nhan chuyện gì cũng nghe theo sắp xếp của anh đi đâu mất rồi? Dung Nhan luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời đi đâu mất rồi?
Dung Nhan thích cười thích đùa ngày xưa đi đâu mất rồi?
Dung Nhan từng thề nguyền một lòng yêu anh đi đâu mất rồi?
Cô của bây giờ khiến anh cảm thấy xa lạ, nhất là giọng điệu trào phúng mỉa mai của cô, và cả sự chán ghét không chút che giâu của cô...
Cuối cùng, anh vẫn cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, tỉnh táo lên tiếng: “Tôi cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ xem có đi Nhật Bản với tôi và con hay không.”
Thật ra lời anh muốn nói khi kéo cô tới đây chính là muốn thuyết phục cô cùng anh và con tới Disneyland.
Anh cũng không biết vì sao mình lại phải thuyết phục cô cho bằng được trong khi biết rõ bây giờ bọn họ cứ hễ gặp nhau nói chuyện vài câu là lại bắt đầu tranh cãi.
“Tôi đi!”
Anh nói xong, Dung Nhan cũng không thèm nâng mắt lên, cứ thế đồng ý mà không chút do dự.