Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một tuần sau khi bệnh viêm dạ dày ruột cấp tính của Mục Noãn khôi phục, hôm đó chừng tám giờ tối, Dung Nhan đứng dưới lầu đợi Điền Ninh đưa con gái trở về.
Mỗi lần đón con gái đi, Điền Ninh đều sẽ đưa về đúng tám giờ tối, nếu không trở về mà ngủ lại qua đêm, bà cũng sẽ gọi điện thoại báo trước một tiếng.
Nhưng cuối cùng Dung Nhan lại đợi được Mục Viễn Hàng lái xe đưa con gái trở về, phải biết hai người đã không gặp mặt từ sau cái lần cô hắt nước vào mặt anh.
Mỗi lần Điền Ninh đưa con gái trở về, cô đều sẽ chủ động đi tới ghế sau bế con bé ra khỏi ghế an toàn, bây giờ thấy anh, Dung Nhan chỉ đứng yên một chỗ.
Cô không muốn gặp anh, nếu không cần đón con, cô đã lập tức xoay người bỏ đi.
Mục Viễn Hàng dừng xe rồi nhưng vẫn ngồi lại trong xe hồi lâu, đôi mắt trĩu nặng tâm sự nhìn người phụ nữ nào đó đang đứng giữa trời đêm qua lớp cửa kính.
Trời đêm lạnh lẽo, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh bạc hà, đứng ôm lấy cánh tay, vừa mảnh mai vừa lạnh lùng.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, vẻ mặt cô hơi lạnh nhạt, đôi mày thanh tú cau chặt, vừa thấy người tới là anh, trong mắt đã hiện lên vẻ chán ghét cùng cực, sau đó lập tức dời mắt, không nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Mục Viễn Hàng nghẹn một cục tức, mấy ngày nay anh vẫn luôn chờ, chờ cô mời không được luật sư, hết đường xoay sở, cuối cùng phải làm hòa với anh.
Nhưng một tuần trôi qua, anh không chờ được lời cầu hòa của cô mà chỉ chờ được ánh mắt đầy chán ghét của cô...
Đè nén lửa giận, mở cửa xuống xe, ôm con gái ra khỏi ghế an toàn ở ghế sau rồi bế thẳng tới chỗ cô.
“Mẹ...”
Cách một khoảng xa, bé con đã lên tiếng gọi mẹ, nghe tiếng con gái, Dung Nhan đành phải ngoảnh đầu nhìn sang, cố gắng nở nụ cười với con gái: “Cục cưng, con về rồi à!”
Con gái không có tội lỗi gì, cô sẽ không vì mâu thuẫn giữa bọn họ mà để những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng tới con gái.
Cô cho rằng lúc chưa ly hôn anh đã không thèm quan tâm tới con, bây giờ sắp ly hôn, anh sẽ càng mặc kệ.
Nhưng có vẻ mọi chuyện không như cô tưởng tượng, anh không để những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng tới con gái, ngược lại hình như còn gần gũi với con gái hơn trước rất nhiều.
Chẳng hạn như lúc này, con gái được anh ôm tới trước mặt cô, hào hứng kể với cô: “Mẹ, ba nói ngày mốt sẽ đưa con đi Nhật Bản, tới Disneyland đó!”
Trong đôi mắt lấp lánh của bé con là nỗi khao khát chờ mong hòa lẫn vui mừng và phấn khích không chút che giấu.
Nhìn dáng vẻ này của con gái, Dung Nhan không tài nào nói phản đối được.
Trong lúc đô đang mím môi im lặng thì Mục Viễn Hàng đã chớp cơ hội lên tiếng: “Tôi đã đặt vé ngày mốt, ba người chúng ta.”
Anh nhìn cô một cái, không đợi cô đưa ra đáp án anh đã nói với vẻ dửng dưng: “Cô không muốn đi thì thôi, tôi tự đưa Noãn Noãn đi.”
Dung Nhan tức muốn chết, lồng ngực càng thêm ngột ngạt.
Anh rất biết cách bắt chẹt điểm yếu của cô, anh biết cô không yên tâm để anh một mình chăm sóc con gái, đừng nói ba năm nay anh chưa từng lo cho con một ngày nào lại độ nhiên đưa con đi du lịch chắc chắn sẽ luống cuống tay chân, chỉ riêng việc con gái bị viêm dạ dày ruột cấp tính mới khỏi đã khiến cô không thể để anh đưa con đi một mình được.
Hơn nữa còn là tới một đất nước chủ yếu ăn đồ tươi sống như Nhật Bản.