Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dung Nhan rống anh một trận như vậy, sau đó lập tức giơ tay định cởϊ áσ khoác của mình ra mặc cho con.
Có lẽ trong mắt anh, cô rống lớn như vậy chỉ là rảnh rỗi không có gì bèn nổi giận lung tung. Cô cũng không quan tâm, anh chưa từng quan tâm con gái, anh đương nhiên không biết mỗi lần một đứa trẻ nhỏ như vậy bị bệnh là sẽ nhọc nhằn bao nhiêu, gần như cứ lần nào con gái cảm mạo, người làm mẹ là cô cũng phải lột da theo.
Cô mệt một chút cũng không sao cả, mấu chốt là nhìn con mình chịu khổ như vậy, lòng cô rất khó chịu, chỉ ước có thể dời tất cả ốm đau trên người con lên người mình, để mình chịu hết mọi nhọn nhằn thay cho con.
Cho nên cô mới có thể giận tới như vậy khi thấy con gái mặc mỏng tang.
Có lẽ là cô giận quá, cũng có lẽ là sắc mặt của anh quá khó coi, cô bé đứng giữa hai người nâng tay kéo kéo góc áo của cô, nhìn về phía cô, nhút nhát mở miệng muốn làm dịu không khí giữa hai người:
"Mẹ, mẹ đừng giận ba mà, là tự con nhất quyết phải mặc như vậy..."
Nhưng mà, con gái không nói thì thôi, vừa nói mấy câu biết điều như vậy, trái tim Dung Nhan không thể khống chế được bắt đầu chua xót.
Giờ khắc này, cô rất hận bản thân mình, hận mình lúc trước không biết tự lượng sức, hận mình vì sao phải ích kỷ như vậy, mang sinh mệnh bé bỏng tới thế giới hỗn loạn này, bắt bé phải nhận vận mệnh không được ba mình yêu thích.
Cắn môi thật chặt, cô nhìn con gái một cái, không nói gì, chỉ cúi đầu cởi nút áo của mình.
Cô mặc quần áo theo bộ, quần bò, áo trên, bên ngoài còn có áo khoác, cô mới vừa cởi một nút áo khoác thì đã bị một đôi tay giận đến run run, còn hơi lành lạnh giữ chặt.
Cô giương mắt, nhìn vào con ngươi đen như mực của Mục Viễn Hàng. Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, cô vậy mà cảm thấy trong mắt của anh hiện lên một chút xin lỗi.
Có điều, cô chưa kịp xem xét cẩn thận, anh đã buông tay cô, quay sang cởi tây trang đắt tiền trên người mình:
"Mặc của tôi."
Sau đó anh nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác tây trang ra, bao lấy cơ thể bé nhỏ của con gái, tiện thể ôm luôn con vào lòng, đi nhanh về phía xe.
Dung Nhan nhìn bóng lưng mặc áo sơ mi thẳng thớm của anh tự giễu, anh ghét quần áo trên người cô rẻ tiền, cho nên mới cởi tây trang của mình mặc con gái chứ gì.
Một giây sau cô phản ứng lại, chết tiệt, anh dùng cơ hội mặc quần áo cho con gái, thừa cơ ôm con gái đi luôn à? Thật là đê tiện, thật là xấu xa quá chừng, nghĩ vậy cô nhanh chóng đuổi theo.
"Mục Viễn Hàng!"
Chờ đến lúc cô đuổi kịp, anh đã ôm con gái đi đến bên cạnh chiếc Bentley kia rồi. Cô vọt tới trước mặt anh, chặn hành động muốn mở cửa xe để con gái đi vào của anh.
Mục Viễn Hàng một tay ôm con gái, liếc cô một cái, hừ lạnh:
"Không phải sợ con cảm lạnh à? Vậy giờ cô đang làm gì?"
Dung Nhan bị anh chặn họng, nhất thời nói không nên lời. Thật ra giờ trong lòng cô vừa nóng vừa giận, cũng hơi lo sợ, cô sợ anh cứ dắt con gái đi luôn như vậy.
Mà giờ ở trước mặt con gái, cô không có nói những câu quá độc ác với anh về việc mình muốn ly hôn. Về chuyện ly hôn này, cô định tìm lúc nào đó trò chuyện riêng với con gái, cố gắng không làm bị thương linh hồn bé nhỏ của con gái.
Cho nên, cô cuối cùng cũng chỉ có thể gián tiếp nói:
"Noãn Noãn quen được tôi chăm sóc..."