Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dung Nhan không có cơ hội nói chuyện từ lúc vào cửa cũng bị làm cho kinh ngạc, tận tai nghe những lời quyết tuyệt của mẹ chồng, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ quyết tuyệt của bà, lúc này cô mới tin tưởng Mục Phồn nói mẹ chồng muốn ly hôn lúc gọi điện cho cô là thật.
Nói thật, mặc dù Dung Nhan muốn ly hôn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng quyết định của mình sẽ gây ảnh hưởng tới hôn nhân của một cặp vợ chồng khác, huống chi cặp vợ chồng này cũng đã ngần ấy tuổi.
Trong lòng cô cũng rất áy náy, vội vàng đưa tay ngăn cản mẹ Mục còn đang kéo theo hành lý rời đi: “Mẹ, mẹ...”
Nhưng mở miệng rồi cô mới phát hiện, ở nơi này cô là người không có lập trường khuyên can mẹ Mục nhất, bởi vì bản thân cô cũng nhất quyết đòi ly hôn.
Không có lựa chọn nào khác, cô đành phải nhìn sang Mục Viễn Hàng, hy vọng anh có thể lên tiếng ngăn cản mẹ Mục, ai ngờ anh chỉ trừng mắt nhìn cô một cái rồi xoay người dặn dò Mục Phồn: “Mục Phồn, em đưa mẹ tới chỗ em trước đi!”
Mục Viễn Hàng cũng bất ngờ trước câu nói cuối cùng của mẹ Mục, sự quyết tuyệt của mẹ khiến anh nhận ra thời điểm này, tốt hơn hết là cha mẹ tạm thời tách ra để dần bình tĩnh lại.
Mục Phồn cũng có nhà ở bên ngoài, lại là con gái, để mẹ tạm thời sống ở chỗ của cô cũng khá thích hợp, mặc dù Mục Viễn Hàng cũng muốn đưa mẹ tới nhà mình nhưng lại nghĩ mình và Dung Nhan còn đang loạn cào cào cả lên nên chỉ đành thôi.
Mục Phồn nghe anh trai dặn dò, bèn đỡ ba Mục ngồi lên sofa rồi tiến lên giúp mẹ mang hành lý rời đi, ba Mục mặc dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác.
Trong lúc nhất thời, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại Dung Nhan, Mục Viễn Hàng và ba Mục.
Bầu không khí vừa nặng nề vừa áp lực, quan hệ giữa Mục Viễn Hàng và ba Mục vốn đã không được hòa thuận, giờ mẹ Mục lại khăng khăng đòi ly hôn, thái độ của Mục Viễn Hàng với ba Mục lại càng không tốt.
Dung Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng phá vỡ yên tĩnh, chẳng qua lời của cô là nói với ba Mục: “Ba, con xin lỗi.”
Dù sao thì chuyện mẹ Mục đòi ly hôn cũng là do cô mà ra.
Ba Mục đờ đẫn ngồi trên sofa như đột nhiên già đi rất nhiều, nghe cô nói vậy ông chỉ lắc đầu cười chua xót: “Người phải nói xin lỗi là ba mới đúng, con là một cô gái tốt, là ba hại con.”
Ông nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại biến thành một tiếng thở dài bất lực: “Mà thôi, bây giờ bản thân ba còn lo chưa xong, không lo được cho các con, các con tự xem mà làm đi.”
Nói xong, ông đứng dậy đi lên lầu, bóng lưng cô độc hiu hắt.
Ba Mục vẫn luôn đối xử ôn hòa và yêu thương Dung Nhan, cũng nhờ có sự ủng hộ của ba Mục nên cô mới có thể thành công tiếp cận Mục Viễn Hàng rồi gả cho anh, bây giờ ông nói như vậy, trong lòng Dung Nhan lại không hề khó chịu.
Trước đây cô hoạt bát năng nổ, không sợ trời không sợ đất, tin chắc sẽ khiến Mục Viễn Hàng yêu mình, còn hứa với ông rằng cô sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng năm năm trôi qua, người bỏ cuộc trước lại là cô.
Cô chẳng những không thể mang lại hạnh phúc cho anh mà ngay cả chính cô cũng không được hạnh phúc.
Một cuộc hôn nhân cả hai đều không hạnh phúc như vậy, cô có thể không bỏ cuộc sao?
Sau khi ba Mục rời khỏi, Dung Nhan đứng đó suy nghĩ hồi lâu, cô còn đắm chìm trong tâm trạng buồn bã của mình nên không phát hiện Mục Viễn Hàng đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa tâm sự.
Chờ cô ngẩn người xong mới phát hiện trong phòng khách chỉ còn lại mình và Mục Viễn Hàng.