Cách kì thi đại học chỉ còn đúng một tháng trời, lần này Vương Húc Chi học hành bằng toàn bộ sức mạnh bình sinh, vẻn vẹn trong vài tuần mà áp lực quá độ khiến cho tóc cậu cũng bắt đầu rụng.
Cả người đều trở nên tiều tuỵ kinh khủng, trong mắt cậu dường như chỉ còn lại học hành.
Tan học về nhà, Vương Húc Chi vừa bật đèn pin, vừa đọc sách.
Cậu bất cẩn đâm phải người đằng trước, buông một câu “Xin lỗi” rồi lại đi tiếp.
“Vương Húc Chi!!”
Vương Húc Chi sững người, rời mắt khỏi quyển sách, nhìn về phía Trình Nguyệt Minh vành mắt đỏ hoe, uất ức ra mặt, “Sao anh lại ở đây?”
“Mẹ nó em học phát điên rồi à?!” Trình Nguyệt Minh gào lên.
Vương Húc Chi nheo mắt, không nói gì.
Trình Nguyệt Minh tiến lên trước, bụm mặt cậu hỏi: “Em xem em thành ra thế nào rồi? Em định học đến chết luôn thật à?”
“Phải… Em định học đến chết đấy!!” Như có sợi dây trong lòng Vương Húc Chi đứt phựt, mắt cậu đỏ rực, nước mắt dâng lên lại bướng bỉnh không chịu rơi xuống, “Mẹ nó em không phải là vì muốn sau này được ở bên anh sao!! Em biết rõ chênh lệch giữa anh và em, vậy nên em chỉ có thể thế này thôi!”
Vương Húc Chi nghẹn lời, ôm chặt lấy Trình Nguyệt Minh, chôn mặt vào lồng ngực hắn, nghẹn ngào nói, “Ai bảo ông đây thích anh đến vậy…”