“Cảm ơn em.” Trình Nguyệt Minh ôm Vương Húc Chi thật chặt, hung hãn hôn mạnh lên cổ cậu, cái áo đó thơm mùi bột giặt ấm áp.
Vương Húc Chi vỗ lưng Trình Nguyệt Minh, bởi bị hôn đến mức ngưa ngứa nên cậu hơi rụt lại, cười ngớ ngẩn, “Vậy nên anh bằng lòng để em làm đàn em của anh rồi hả?”
“Không được.”
“Oà…” Vương Húc Chi đẩy Trình Nguyệt Minh ra, cậu chắn tay trước lồng ngực mình, đau lòng ra mặt, “Gió lạnh thổi đầy qua mặt em, sự phản bội làm tổn thương trái tim em, lời anh nói như lưỡi băng xuyên thủng trái tim em, bố thật sự rất đau lòng~”
Vẻ mặt của Trình Nguyệt Minh như thể nhìn người tâm thần, “Hôm qua em tắm chưa?”
“Hả? Tắm rồi á.” Vương Húc Chi vội vàng ngửi quần áo mình, thơm mà, không hôi.
“Vậy chắc là nước tắm hôm qua làm não chập mạch rồi, ngốc nghếch.” Trình Nguyệt Minh gật đầu, ra chiều như vừa phá được án.
Vương Húc Chi mặt cười lòng không cười, bước lên định đập hắn ta.
Hai người đùa giỡn ngay trên đường.
Đằng sau bỗng nhiên có hai luồng ánh sáng rọi tới, trên đường đột nhiên có một chiếc xe xuất hiện, nụ cười dịu dàng của Trình Nguyệt Minh chậm rãi biến mất, hắn nhìn người đàn ông đang dần lại gần đó, đẩy Vương Húc Chi ra đằng sau mình, ánh mắt tựa như băng đá không thể tan chảy, mang theo khí lạnh, “Bố.”