Suốt dọc đường Trình Nguyệt Minh phải chịu đựng ánh nhìn thẳng mạnh mẽ của Vương Húc Chi, sức mạnh đó như muốn đục thủng hắn mới thôi.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt ơi…” Vương Húc Chi đột nhiên gọi.
“Không được gọi tôi là Tiểu Nguyệt Nguyệt.” Trình Nguyệt Minh liếc nhìn cậu, ra hiệu nói tiếp đi.
Vương Húc Chi thoắt cái chạy lên trước mặt Trình Nguyệt Minh, chặn đường hắn, cậu túm lấy cổ áo mình mà vò, ho khan một tiếng, “Tiểu Nguyệt Nguyệt à, tôi cảm thấy tôi… càng ngày càng thích cậu hơn rồi…”
Trái tim của Trình Nguyệt Minh đánh “thịch” một tiếng, hắn nắm tay lại đặt trước miệng, che khuất khoé môi không kìm được mà nhếch lên, “Nghĩa là sao?”
“Còn nghĩa gì nữa? Tôi phát hiện ra cậu rất là trâu bò nha! Cho nên càng thích cậu hơn! Hay là cậu để vị trí đàn em của cậu lại cho tôi đi…” Vương Húc Chi tự huyên thuyên.
Nụ cười của Trình Nguyệt Minh dần dần biến mất, hắn giơ chân đạp, “Cút!”