Nếu Tôi Bảo "Tôi Thích Cậu" Thì Sao?

Chương 22: Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi???




Nó và Thiên Bảo cùng thương lượng, nó sẽ không nói chuyện này với ba mẹ nó cũng như ba mẹ cậu còn cậu thì phải làm theo tất cả những gì nó yêu cầu

Sau khi nghe nó bla bla cậu nhăn mặt

- Tại sao tôi phải làm vậy?

- Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi ok_ Nó vừa nói xong thu hút ánh nhìn tò mò không kém phần ngạc nhiên của tất cả mọi người. Đầu óc siêu không trong sáng lại suy nghĩ ra gì đó và tất cả đều bắt đầu bàn tán to nhỏ. Nó đơ mặt còn cậu thì muốn ném nó vào chỗ nào đó luôn.

- Tùy vậy. _ Nói rồi cậu đi thẳng ra nhà xe

- Nếu không đừng trách tôi ác..._ Nó nở nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay. Bây giờ có thể trả thù được cậu rồi. Xem nó " hiền" như thế nào.

Sáng hôm sau

Như yêu cầu của nó Thiên Bảo phải qua trở nó đi học. Nó vừa chạy ra khỏi cổng vừa kéo lại balo thì đã nhìn thấy cậu đứng trước cổng nhà nó

- Chậm chạp_ Cậu liếc nó một cái rồi quay đi

- Ủa rồi sao??? _ Nó trưng bộ mặt ngây thơ đáng ghét ra nhìn cậu

- Đi bộ bây giờ

- Mẹ...._ Nó kêu to

Cậu vội bịt miệng nó lại

- Thích chết à?

- Oh no... ok let's go

Khuôn mặt cậu không hề dễ ưa xíu nào cả. Muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn. Người thì xinh mà đáng ghét thấy ơn.

Đến cổng trường cậu phanh xe gấp lại làm nó ôn luôn cậu. Mấy học sinh xung quan đều quanh lại nhìn.

- Đừng có mà lợi dụng người ta như thế_ Nó nói

Thiên Bảo nhếch môi rồi dắt xe vào trong trường

" Người gì đâu mà thấy ghét" nó lầm bầm trong miệng

Vào trong lớp nó bỏ balo xuống rồi nằm dài ra bàn cho đến lúc cậu vào

- Né cái tay_ Cậu ngồi xuống ghế kéo tay nó ra

- I don't like

- Xuống đất ngồi bây giờ

- Nếu cậu đủ can đảm_ nó quay lại nhìn Thiên Bảo cười nhìn xinhlung linh trời đất lại thêm chớp mắt đáng yêu, nhưng đó chỉ là cảm nhận của mọi người còn cậu thì không, chỉ muốn đá nó đi đâu nhanh cho tốt.

- Chắc kiếp trước mặc nợ_ Cậu chập nhận số phận không nói gì ngồi ra cạnh bàn để nó tùy ý dang tay ôm trọn cái bàn.

Mãi cho đến lúc giáo viên vào cậu mới được tự do.