Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Chương 5: Ái tình ràng buộc




Hôm sau đến trường, Hứa Minh Chính chủ động chào Linh Tố, cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nếu như là ngày trước, Linh Tố có thể dễ dàng cảm nhận được tâm sự của cậu. Nhưng dạo gần đây quá nhiều chuyện quấy nhiễu tâm trí cô, năng lực vì thế không được mạnh như trước, cố gắng nghĩ ngợi cả buổi trời, đầu óc vẫn cứ trống không.

Hứa Minh Chính khó khăn lắm mới mở miệng: “Mình, chiều hôm qua vốn định đến bệnh viện đón cậu về nhà…”

A, vậy là cậu ta đã nhìn thấy rồi.

Linh Tố thẳng thắn nói, “Người đó là Bạch Sùng Quang.”

“Mình biết.” Hứa Minh Chính nói, “Anh ta là chú của Bạch Khôn Nguyên.”

Linh Tố nói: “Anh ta có một cô cháu gái, tên là Lâm Lang, đúng không?”

Hứa Minh Chính có chút ngạc nhiên, “Chuyện nàycó nghe qua, nhưng hình như cô gái đó đã qua đời mấy năm nay rồi…” Đột nhiên cậu khựng lại.

Linh Tố mỉm cười gật đầu: “Mình đã nhìn thấy cô ấy.”

Hứa Minh Chính có chút nôn nóng, hạ thấp giọng nói: “Linh Tố, cậu đừng chơi với lửa. Hãy nghe mình nói, Bạch gia là đại gia tộc, dây vào phiền phức lắm.”

“Cậu nói mình nghe nào.”

“Bạch Sùng Quang là con ruột của Di phu nhân, là đứa con cầu tự nên rất được Bạch lão gia cưng chiều. Sau khi Bạch lão gia qua đời, quyền lực Bạch gia rơi vào tay Bạch Sùng Đức, nhưng cổ phiếu trong tay Bạch Sùng Quang không hề ít. Bạch Sùng Đức cũng vô cùng thương yêu đứa em trai này, đối xử với anh ta rất tốt. Sau khi Bạch Sùng Đức qua đời, quyền lực chuyển đến tay bà Bạch. Bây giờ lại có tin, vì bà Bạch không được khỏe mạnh cho lắm nên định rút lui, bà ấy định tìm một người kế nhiệm.”

Linh Tố đảo mắt một cái, hỏi: “Bà Bạch có bệnh, thần trí không được minh mẫn, sao có thể làm chủ được?”

“Nhưng những thành viên khác của Bạch gia, người này tỉnh táo hơn người kia.”

Linh Tố hiểu ý của Hứa Minh Chính. Phân chia gia sản quả nhiên là một chuyện phiền phức.

Hứa Minh Chính lo lắng: “Mình sợ cậu bị lợi dụng. Bà Bạch rất thương yêu đứa con gái đã mất, cậu lại có thể… mình sợ có người lợi dụng điểm này để đối phó với bà Bạch.”

Lời Tiểu Hứa nói không phải không có lý. Linh Tố biết rằng lòng người mới là thứ thâm sâu khó đoán nhất trên đời.

Cô nằm rạp trên bàn, vươn vai một cái, thở dài nói: “Đúng là đình viện sâu thăm thẳm, chẳng trách hồng nhan bạc mệnh.”

Thầy giáo bước vào phát bài kiểm tra, lập tức thu hút sự chú ý của hai người.

Trên thế gian này học sinh và tầng lớp lao động giống như thân phận con tằm cái kiến. Muốn học hành giỏi giang cũng phải đổ bao nhiêu tâm huyết.

Linh Tố tĩnh tâm lại, tập trung làm bài kiểm tra bằng tốc độ nhanh như gió. Làm xong bài, ngẩng đầu nhìn lên, các bạn trong lớp vẫn đang vùi đầu làm bài. Cô lấy đáp án từ chỗ thầy giáo xuống đối chiếu, điểm số khá mĩ mãn.

Cô nằm rạp trên bàn nghỉ ngơi. Ngày hè gió nóng, làm cô mơ mơ màng màng.

Trong cơn mông lung, cô đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ em khóc vô cùng thảm thương, không biết đã phải chịu ấm ức to lớn gì. Tiếng khóc vang lên không ngừng, hình như vọng ra từ một nơi nào đấy, đang dẫn dắt Linh Tố tìm đến.

Rốt cuộc là con nhà ai đang khóc?

Chuông hết tiết bỗng vang lên, đánh thức Linh Tố khỏi giấc mơ kì lạ. Tiếng khóc khi nãy thì sao? Đã biến mất không dấu vết rồi.

Vì thế cô tự cười chế giễu mình. Không ngờ đã bao năm trôi qua rồi, nhưng cô vẫn không quên được vết thương lòng đó. Cứ tưởng bản thân đã trưởng thành rồi, có thể ung dung đối diện với quá khứ rồi, thật không ngờ trong cõi sâu thẳm đáy lòng vẫn còn thấy nhức nhối.

Ai bảo cô sinh ra là một cô gái không có bố chứ?

Sau khi tan học, Linh Tố đến thư viện. Tầng hai vắng tanh không có ai cả, Lâm Lang vẫn ngồi trong góc, lần giở một cuốn sách ảnh về những loài bướm. Nhìn thấy Linh Tố bước tới, cô gấp gáp hỏi luôn: “Lần sau cậu sẽ dẫn ai đến?”

Linh Tố giơ tay cảm thán: “Thật không dễ dàng gì.”

“Mình nhớ ra Sùng Quang rồi, xét vai vế chú ấy là chú mình. Nhưng thực ra lại giống anh trai của mình vậy, chúng mình rất thân thiết, chú ấy tốt lắm.”

Linh Tố buột miệng hỏi: “Còn Khôn Nguyên thì sao?”

Lâm Lang quay mặt đi: “Mình không biết, mình… mỗi lần nghĩ đến cái tên này, lại cảm thấy hình như có chuyện gì đó…”

“Chuyện gì cơ?” Linh Tố hỏi.

Lâm Lang nghĩ một lát, rồi kiên quyết lắc đầu: “Mình không nhớ ra được.”

Linh Tố thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sau lưng họ chiếu vào trong phòng, trên sàn nhà chỉ có một chiếc bóng.

Lâm Lang đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy Khôn Nguyên là người như thế nào?”

Linh Tố khẽ thở dài, trả lời: “Mình thấy anh ta rất thần bí.” Nói đoạn cô bật cười, trong mắt người khác, cô mới là đích thị là kẻ thần bí.

“Anh ta là một người kín đáo, mình không đoán được tâm tư của anh ta. Anh ta chẳng lúc nào vui vẻ cả.”

Lâm Lang nói: “Những người có quá khứ u phiền thì khó mà vui vẻ được.”

Vậy Bạch Khôn Nguyên có quá khứ u phiền gì vậy?

Hôm đó Linh Tố loanh quanh trong thư viện đến giờ đóng cửa mới ra về. Lúc bước ra khỏi cửa, nhân viên quản lý dặn dò cô: “Trời tối lắm rồi, một mình em đi đường, nhất định phải cẩn thận đấy.”

Thật sự thì nhân viên quản lý rất tò mò đối với cô gái thích lên tầng hai lẩm bẩm một mình này. Những người tự nói chuyện với bản thân mình, có lẽ đều rất cô đơn.

Đó là một đêm lộng gió nhưng không có ánh trăng. Hẻm nhỏ tối thui, Linh Tố một mình dựa theo trực giác bao năm nay chậm rãi lần mò bước về phía trước. Trong đêm đen thi thoảng vang lên tiếng chó sủa, đứa trẻ đang say ngủ giật mình khóc ré.

Tiếng khóc của trẻ con?

Dạo này Linh Tố đặc biệt nhạy cảm với âm thanh này, tiếng gào khóc trong veo có tác dụng kch thích thần kinh cô nhiều nhất. Trong giấc mơ của cô luôn có một đứa bé đang khóc, chỉ không biết nó phát ra từ góc nào.

Linh Tố hi vọng có một ngày sẽ tìm được đứa bé đó, ôm nó vào lòng, dỗ dành chăm sóc nó.

Có vật gì đó phát ra âm thanh từ một góc khuất. Linh Tố giật mình cảnh giác, bước nhanh hơn.

Khu vực này tình hình an ninh rất hỗn loạn, các băng nhóm thường xuyên tụ tập ẩu đả cuối hẻm, Linh Tố cũng thường xuyên nhìn thấy những đứa trẻ còn chưa đến mười tuổi đã học được cách giấu đồ vật dưới lớp áo, lén lút đưa cho những kẻ bắt nạt chúng. Lúc này đã tối lắm rồi, hẻm nhỏ hẻo lánh vắng tanh, trong bóng đêm chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đúng lúc cô sắp rẽ vào con hẻm dẫn đến nhà cô, thì một bàn tay bất ngờ thò ra từ đằng sau, bịt chặt lấy miệng cô.

Đó là một bàn tay hôi tanh dầu mỡ.

Linh Tố kinh hoàng, lập tức dùng hết sức bình sinh giãy giụa, miệng hét lớn kêu cứu.

Tiếng hét của cô vọng lại trong đêm đen tịch mịch, vài khung cửa sổ bỗng sáng đèn.

Người đàn ông ở phía sau thở hồng hộc, bịt chặt miệng Linh Tố, kéo cô vào góc tối.

Linh Tố ra sức đạp hắn, nhưng không tài nào giằng ra được. Cô chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể bị ấn mạnh vào tường. Bức tường thô kệch làm lưng cô đau nhức.

Hắn tì đầu gối lên bụng cô, một tay lần lên trước ngực cô, nới rộng cổ áo cô. Linh Tố cảm thấy một cảm giác kinh tởm dồn lên cuống họng, cô cắn mạnh lên bàn tay đang bịt miệng mình.

Hắn đau quá kêu lên một tiếng, vội buông tay ra. Linh Tố ngã xuống đất, đầu gối đập vào tảng đá, một cơn đau đớn tê dại truyền đến làm cô cơ hồ không kêu ra thành tiếng được.

Có khả năng thông linh thì đã sao, ma quỷ vĩnh viễn không thể làm hại con người bằng chính con người được.

Hắn lại lao xổ vào cô. Đúng lúc này, một bóng người bỗng từ sau lao đến, một tay kéo giật lại người đàn ông đang nằm đè lên Linh Tố, sau đó đấm mạnh một cái vào bụng hắn.

Linh Tố thở dốc một hơi, lập tức bò dậy, lùi xa về phía sau.

Lại có một người khác chạy tới, miệng hét lớn: “Tôi đã báo cảnh sát rồi!”

Tên lưu manh nghe thế toàn thân rúng động, không màng đến việc mình bị đánh bao nhiêu cú, vừa bò vừa lăn chui tọt vào bóng tối.

Người đàn ông mới đến định đuổi theo, nhưng Linh Tố vội vàng ngăn anh ta lại: “Đừng! Hẻm sâu thăm thẳm, sẽ bị lạc đường mất!”

Người đàn ông lúc này mới chịu dừng bước.

Linh Tố thấy thế thì thở phào một hơi, hai chân mềm nhũn, cơ thể lảo đảo, cô quỳ bệt xuống lòng đường.

“Em không sao chứ?”

Đây là?

Linh Tố kinh ngạc ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, cơn gió đột nhiên thổi tan mây đen trên trời, mặt trăng lấp ló hiện ra, ánh sáng bàng bạc soi rọi khuôn mặt người đó. Đây chính là vị thần mà thượng đế phái xuống cứu giúp cô trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Linh Tố thấy sống mũi cay cay, cô nghẹn ngào hỏi: “Bạch Khôn Nguyên?”

Bạch Khôn Nguyên nở một nụ cười trấn an, đỡ Linh Tố đứng dậy. “May mà anh nghe thấy tiếng kêu của em mới chạy tới kịp.”

Đúng, nếu như không có anh ấy, thì một cô gái yếu ớt như cô, chắc chắn không tránh khỏi tai họa.

Nước mắt cuối cùng không kìm được lăn ra xối xả.

Bạch Khôn Nguyên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm Linh Tố vào lòng.

Vòng tay của anh ấm áp như trong tưởng tượng của cô, cơ thể anh phảng phất mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, hai cánh tay siết lại, cô được ôm trọn trong thế giới nhỏ bé ấm áp, bình yên.

Linh Tố nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, nước mắt cô làm ướt sũng cổ áo anh.

Bạch Khôn Nguyên dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng người thiếu nữ, vụng về bắt chước cách người lớn vỗ về trẻ con.

“Cho dù em sinh ra ở đây, nhưng không có nghĩa là nơi này an toàn đối với em.” Bạch Khôn Nguyên nói, “Với lại, em về nhà tầm này thực sự muộn quá.”

Khuôn mặt Linh Tố hơi ửng đỏ, cô nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay anh không để lại dấu vết gì.

“Anh… muộn thế này sao Bạch tiên sinh lại ở đây?

“Anh đến tìm em.”

Linh Tố nghi hoặc.

Bạch Khôn Nguyên khẽ giọng nói: “Anh nghe Sùng Quang nói… chú ấy nói em có khả năng thông linh…”

Linh Tố cúi đầu, nhìn thấy lưng bàn tay anh có một vệt máu. Cô nói: “Hay là thế này, về nhà em, em sẽ băng bó vết thương cho anh. Chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”

Đã bao nhiêu năm rồi, Thẩm gia lần đầu tiên được tiếp đón một vị khách.

Căn hộ chung cư một phòng một sảnh, tuy nhỏ hẹp nhưng ngăn nắp, chỉ có điều xây dựng đã lâu, trong nhà luôn phảng phất một mùi ẩm mốc. Tường nhà và đồ gia dụng bị bao trùm trong sắc xám, thực ra không phải bẩn, mà là do cũ kĩ quá rồi.

Bạch Khôn Nguyên nhìn cô gái đang cúi đầu băng bó vết thương cho mình, thầm nghĩ, sắc sáng duy nhất trong căn phòng e rằng chính là cô gái xinh đẹp này.

Một cô gái sinh ra đã xinh đẹp, thì sắc đẹp đó sẽ nổi bật dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Linh Tố nói: “Trà trong nhà đã hỏng hết rồi, Bạch tiên sinh không ngại uống tạm nước ấm chứ?”

Thái độ của cô không tự ti cũng không cao ngạo, Bạch Khôn Nguyên mỉm cười: “Anh thế nào cũng được, em không cần khách sáo.”

Trong nhà có một chiếc đồng hồ treo tường cổ xưa, lúc này bỗng reo lên đúng mười một tiếng. Đêm khuya tịch mịch, tiếng chuông không khỏi nghe có chút quái dị. Bạch Khôn Nguyên dưòng như cảm thấy bên ngoài cửa sổ, có cái gì đó lơ lửng ở trên nhòm vào trong nhà.

Linh Tố bưng nước lọc và hoa quả ra, ngồi xuống bên cạnh anh.

Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Em còn chưa đủ mười tám tuổi, dù sao cũng cần một người giám hộ.”

“Người giám hộ của em là một thím ở xa.” Linh Tố nói, “Em chưa từng gặp thím ấy, thậm chí còn nghĩ rằng sự tồn tại của thím ấy vốn không có thực. Có điều mẹ nói thím ấy là họ hàng trong nhà, vì thế em coi thím ấy là họ hàng. Dù sao thím ấy cũng không nuôi dưỡng bọn em.”

“Vậy bọn em sống bằng cái gì?”

Linh Tố cười nói, “Mẹ để lại căn hộ này và một ít tiền, em đuổi ma xem bói cho người ta, kiếm chút tiền qua ngày.”

Bạch Khôn Nguyên im lặng một lát, “Em thực sự có thể nhìn thấy hồn ma sao?”

Linh Tố khẽ thở dài một tiếng, “Nếu anh không tin em, sao còn đến đây làm gì?”

Bạch Khôn Nguyên ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Anh muốn nhờ em giúp anh tìm một người.”

Linh Tố biết người anh muốn tìm là ai, “Là Lâm Lang sao?”

Bạch Khôn Nguyên gật đầu.

“Anh biết chuyện này hết sức hoang đường. Lâm Lang bị bệnh mất được ba năm rồi, có lẽ đã đầu thai kiếp khác từ lâu. Nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lúc nào cũng thấy hoang mang, cảm thấy em ấy vẫn chưa được yên nghỉ.”

Linh Tố suýt nữa thì buột miệng nói cô biết Lâm Lang đang ở đâu, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng ho.

Cô sững người, Bạch Khôn Nguyên vẫn đang cúi đầu rầu rĩ, tiếng ho đó không phải do anh phát ra. Cô đột nhiên tỉnh ngộ, nuốt gọn lời muốn nói vào trong miệng.

Bạch Khôn Nguyên tiếp tục nói: “Lâm Lang không thân thiết với anh như với Sùng Quang. Hai người họ rất hợp tính nhau, sở thích cũng tương đồng, suốt ngày ở bên cạnh nhau.”

Nhưng cô ấy lại yêu anh, cô ấy không làm chủ được bản thân, trong vô thức đã phải lòng người anh trai có bề ngoài lãnh đạm bên trong cô đơn, cô khao khát được nhìn thấy anh cười, khao khát ánh mắt chăm chú của anh, khao khát được dựa vào người anh dù chỉ trong giây lát. Chỉ một chút hạnh phúc nhỏ nhoi kia cũng lớn gấp trăm lần sự dâng hiến toàn bộ thân xác và trái tim của Bạch Sùng Quang.

Con gái đúng là loại động vật khó lấy lòng nhất.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Anh và Sùng Quang có mối quan hệ chú cháu. Sùng Quang là người em trai duy nhất của bố anh, bố anh xem Sùng Quang như em trai mà cũng như con trai, hết mực nuông chiều. Còn anh là con trai duy nhất, ông đặt hết kì vọng vào anh, thời gian của anh không thuộc về bản thân nữa. Anh vô cùng ngưỡng mộ Lâm Lang và Sùng Quang, họ tự do tự tại, thích gì làm nấy. Anh đã luôn ngồi trước bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, xem hai người trêu đùa nhau trong vườn.”

Linh Tố im lặng lắng nghe, cô có thể cảm nhận được nỗi buồn bã trong lời anh nói.

“Lâm Lang là một cô gái tốt vô cùng, hoạt bát cởi mở, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác. Em ấy rất giỏi phát hiện ra mặt tốt của sự vật, ở bên cạnh em ấy, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Hồi bé tính khí anh không được tốt, không có bạn bè. Chính Lâm Lang đã đem đến cho anh tình bạn và sự vui vẻ, làm thay đổi cuộc sống của anh. Chính Lâm Lang đã thắp lên tia sáng đầu tiên trong đời anh, nhưng cũng chính em ấy đã tự tay dập tắt tia sáng đó.”

Bạch Khôn Nguyên vùi đầu trong lòng bàn tay.

Có lẽ anh rất ít khi có cơ hội nói ra những lời giấu kín trong lòng như thế này, hơn nữa còn nói với một cô bé về cơ bản vẫn là người xa lạ. Có lẽ chính bởi vì biết rằng đối phương không cách nào hiểu được, lại không có quan hệ gì với anh, nên anh mới có thể mở rộng trái tim bộc bạch nỗi niềm của mình.

Xong việc rồi, anh sẽ lại đeo mặt nạ điềm tĩnh lạnh lùng lên, quay trở về làm đại thiếu gia của Bạch gia.

Bạch Khôn Nguyên nhanh chóng thoát khỏi cơn kích động, những biểu cảm mềm yếu trên khuôn mặt bị xóa sạch không một dấu vết, chiếc mặt nạ lãnh đạm được đeo lên. Anh bình tĩnh nói: “Sau khi Lâm Lang qua đời, dì đã mời hòa thượng đến làm phép. Anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Sùng Quang bảo với anh, rằng người khác khẳng định em thật sự có khả năng thông linh, em có thể giúp anh xem xem hiện nay Lâm Lang thế nào rồi không?”

Linh Tố thận trọng nói: “Em có thể thử xem sao, nhưng em không dám đảm bảo điều gì cả. Dù sao…”

“Anh biết, Lâm Lang mất đã lâu rồi.” Bạch Khôn Nguyên mỉm cười thê lương, “Hơn một nghìn ngày rồi.”

Nét đau khổ khiến trái tim người ta vỡ vụn trên khuôn mặt anh khiến Linh Tố bất giác thốt lên: “Nếu mai anh rảnh, xin hãy cùng em đi đến một nơi.”

Bạch Khôn Nguyên gật đầu: “Không thành vấn đề, ngày mai sau khi em tan học, anh sẽ đến đón em.”

Lúc này Linh Tố mới nhận ra mình vừa nói gì, bất giác mặt mày đỏ ửng.

Sau khi tiễn Bạch Khôn Nguyên ra về, Linh Tố nhìn vào khoảng không nói: “Mẹ à, ra đây đi. Con biết mẹ đã nhìn thấy hết.”

Người mẹ bước ra từ phòng bếp, chiếc bóng mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Linh Tố hiểu ra rằng, linh lực củ mẹ đang yếu dần, chẳng bao lâu nữa sẽ bỏ cô mà đi.

“Anh ta là Bạch Khôn Nguyên.” Người mẹ lẩm bẩm.

“Vậy thì có gì không đúng ạ?”

Người mẹ chỉ mỉm cười nhìn con gái bằng đôi mắt âu yếm, “Con gái mẹ đã lớn rồi.”

Khuôn mặt Linh Tố đột nhiên nóng bừng.

Hình như tâm sự của người mẹ đã trôi dạt đến nơi xa, bà cười nhạt ngâm nga: “Mạch thượng thùy gia niên thiếu, túc phong lưu?”

Linh Tố xấu hổ: “Mẹ, đừng ngâm nữa.”

Người mẹ hướng ánh mắt về phía con gái: “Nữ tử Thẩm gia ai cũng phải trải qua cửa ải này.”

Linh Tố nghe thế giật mình, liền hỏi: “Gần đây năng lực của con bị giảm mạnh, có phải liên quan đến chuyện này không ạ?”

Người mẹ cười, “Con thích anh ta à?”

Linh Tố đỏ mặt nói: “Sao lại đá sang chuyện khác thế mẹ?”

“Thích một người, trái tim rung động, không còn tĩnh lặng như mặt nước nữa, vậy thì, linh lực đương nhiên sẽ có biến động.”

Linh Tố có chút lo lắng: “Vậy sau này con sẽ thế nào?”

“Nếu như tâm trí con đủ vững vàng, thì có thể khống chế được sự biến đổi này.” Người mẹ cười bảo, “Đừng lo, năm xưa mẹ cũng như con vậy, sau khi gặp người đó thì tự nhiên biến thành người mù…”

Nụ cười của mẹ bỗng mơ màng, có thể thấy bà đã chìm vào một đoạn hồi ức ngọt ngào nào đó.

Linh Tố nhìn chiếc bóng mỏng manh hơn trước rất nhiều của mẹ, không kìm được nói: “Mẹ, mẹ đừng rời bỏ con.”

Mẹ xoa đầu cô, “Mẹ không phải là chỗ dựa tinh thần duy nhất của con. Con phải kiên cường lên.”

Hôm sau, Lưu Phi Vân trốn tất cả các tiết học, buổi chiều lúc gần tan học, cô ta mới ung dung bước vào lớp.

Linh Tố tự dưng cảm thấy toàn thân không được dễ chịu. Ánh mắt Lưu Phi Vân nhìn cô càng thêm hung ác, chứa đầy oán hận.

Không hay rồi, trên ấn đường của Lưu Phi Vân có một vòng khí đen, tà khí bao trùm khắp người cô ta.

Dưới cái nhìn nóng rực của cô ta, Linh Tố không khỏi lùi về sau vài bước, huyệt thái dương của cô bắt đầu đau nhức.

Chuyện gì thế này? Cô ta đã gọi ở đâu về cái thứ này? Chỉ vì muốn báo thù Thẩm Linh Tố, cô ta đã không ngại chơi với lửa.

Dưới hàng chục con mắt của bạn bè, Lưu Phi Vân chậm rãi bước về phía Linh Tố. Trong lớp có đủ học sinh và thầy giáo, nhưng trong đôi mắt thù hận của cô ta chỉ nhìn thấy một mình Thẩm Linh Tố.

Linh Tố nắm bắt thời cơ, vội đứng dậy nói: “Thưa thầy em đi vệ sinh.” Nói đoạn, nhìn Lưu Phi Vân một giây, cô lập tức quay lưng lao ra cửa. Lưu Phi Vân vội đuổi theo cô.

Bạn cùng lớp tưởng hai người định đánh nhau, có cậu nam sinh còn reo lên cổ vũ. Linh Tố không dám chần chừ thêm một giây nào, cô nhanh nhẹn chạy xuống cầu thang, lao về nơi không có ai cả.

Lưu Phi Vân bám sát cô từng bước, khí lạnh từ đằng sau xộc lại, sát khí phừng phừng. Nhưng trong con mắt của người ngoài cuộc, chẳng qua chỉ là hai cô nữ sinh đang đuổi theo nhau, chạy khắp khuôn viên trường như hai con hươu nhanh nhẹn.

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang vọng toàn trường, học sinh từ các lớp học ùa ra. Không thể nán lại ở trường thêm giây nào nữa. Linh Tố vội vã quay đầu lao về hướng cổng trường.

Một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đang đỗ ngoài cổng trường. Bạch Khôn Nguyên đang ngồi trên xe nhìn ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Linh Tố đang chạy hớt hải, liền xuống xe đón cô.

Linh Tố nhận ra anh, lập tức mặt mày biến sắc, hét lên một tiếng: ”Đừng có lại đây.”

Bạch Khôn Nguyên còn chưa kịp định thần, thì cô gái bám sát sau lưng Linh Tố đột nhiền gầm lên một tiếng, lao vào Linh Tố. Có lẽ do hoa mắt, Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy luồng khí đen cuồn cuộn ập tới.

Thẩm Linh Tố đứng yên tại chỗ, quay người dùng tay che mặt. Trong nháy mắt bàn tay cô hình như phát ra ánh sáng trắng chói lòa, ánh sáng sắc bén, thoáng chốc đã xé rách luồng khí đen như mây mù.

Bạch Khôn Nguyên thất kinh. Đang đánh nhau? Hay là đấu pháp đây?

Anh không bận tâm đến lời cảnh cáo của Linh Tố, vội vàng lao đến bên cô.

Linh Tố nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời mất tập trung quay sang nhìn anh một cái. Chính lúc này, cô gái hung ác bật cười gian xảo, rút ra cái gì đó từ túi váy, hắt vào khuôn mặt Linh Tố.

Linh Tố không kịp đỡ đòn, chỉ kịp nhắm mắt chịu trận. Mặt mũi đầu tóc cô dính chất gì đó nhầy nhụa ẩm ướt, tiếp đó mùi tanh nồng nặc xông vào cánh mũi.

Bước chân lảo đảo, cô ngã xuống nền đất.

Bạch Khôn Nguyên chỉ nhìn thấy chất lỏng hất lên mặt Linh Tố đỏ thẫm nhơn nhớt, Linh Tố thì ngã xuống đất. Anh liền túm lấy tay cô gái kia, lớn giọng chất vấn: “Làm cái gì thế hả?”

Lưu Phi Vân lúc này đã toại nguyện, thần trí dần dần hồi phục, cô ta ngơ ngác nhìn anh. Linh Tố nhân cơ hội này, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay duỗi ra, đập mạnh vào huyệt thiên trung trước ngực Lưu Phi Vân.

Lưu Phi Vân lùi về sau mấy bước liền, cũng ngã xuống đất, toàn thân không ngừng co giật, sau đó bắt đầu nôn ọe. Mấy ngụm nước đen cô ta nôn ra, chạm đất một cái liền biến mất không dấu vết, như thể bị bay hơi vậy.

Linh Tố thở dài thườn thượt.

Lúc này thầy giáo và bạn học cùng lớp cũng chạy đến. Mọi người nhìn thấy khắp người Linh Tố vết máu loang lổ thì nhất thảy hét lên kinh hãi.

Thầy giáo vừa kinh hoàng vừa giận dữ, giậm chân nói: “Thẩm Linh Tố, Lưu Phi Vân, hai em làm cái trò gì vậy hả?”

Lưu Phi Vân cuối cùng cũng nôn ra hết, vẻ mặt thiểu não được các bạn đỡ lên. Thầy giáo giật mình hét lên: “Lưu Phi Vân, em đã uống rượu sao?”

Bên này, Bạch Khôn Nguyên đã gọi tài xế mang chăn mỏng để sẵn trong xe đến, cuộn Linh Tố lại.

Thầy giáo ra lệnh: “Hai em đi rửa ráy một chút, rồi đến văn phòng của tôi.”

Linh Tố chau mày. Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy, lập tức thay cô mở lời: “Xin hỏi có phải thầy là thầy giáo của Linh Tố không ạ? Tôi là anh họ của em ấy.”

Thầy giáo chưa bao giờ biết rằng Linh Tố lại có một người họ hàng. Có điều người đàn ông trước mặt tướng mạo anh tuấn, y phục cao nhã, rõ ràng không phải một người tầm thường. Người ta thường bảo vẻ bề ngoài rất quan trọng, thầy giáo tự nhiên cũng có vài phần kính nể Bạch Khôn Nguyên.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Chuyện vừa rồi khiến Linh Tố hết sức sợ hãi, tôi muốn đưa em ấy về nhà trước. Nhân tiện xin phép thầy cho em ấy được nghỉ mấy hôm.”

Thầy giáo nhìn bộ dạng thê thảm của Linh Tố, liền gật đầu đồng ý.

Tài xế đã mở cửa xe chờ từ lâu, nhưng cơ thể Linh Tố cứng đờ, bước đi xiêu vẹo nghiêng ngả. Bạch Khôn Nguyên cau mày, đột nhiên đặt tay lên eo cô, bế cô vào trong xe.

Cô gái nằm trong tấm chăn mỏng giống như một con thú nhỏ bị ngược đãi, co ro thu mình run rẩy, đôi mắt to tròn chứa đầy hoảng hốt sợ hãi, nhưng nước mắt kiên quyết không chịu rơi xuống.

Bạch Khôn Nguyên cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trong lòng, không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô.

Anh không hỏi gì. Thật là tốt quá. Linh Tố cảm kích nhắm mắt lại.

“Em đã làm bẩn quần áo của anh rồi, đây là máu chó.”

Bạch Khôn Nguyên không hề bận tâm đến chuyện đó, “Không sao, quần áo phải thay liên tục mà.”

Anh đưa Linh Tố về Bạch gia.

Linh Tố được đưa vào phòng ngủ dành cho khách, cô tắm cả tiếng đồng hồ trong phòng tắm, dùng khăn chà xát lên mặt và cánh tay hết lần này đến lần khác, nhưng mũi cô vẫn luôn ngửi thấy mùi tanh khiến người ta buồn nôn kia.

Đến lúc mệt quá, cô quỳ dưới vòi hoa sen, dựa vào tường lặng lẽ rơi lệ.

Cô không những là một cô gái không có bố, mà trong mắt người khác còn là yêu nghiệt. Hôm nay nếu không có Bạch Khôn Nguyên, không biết cô sẽ bị người ta sỉ nhục đến mức nào nữa.

Người giúp việc Bạch gia thấy cô ở bên trong lâu quá không ra, lo lắng gõ cửa, Linh Tố lúc này mới vội vàng lau người bước ra.

Quần áo của cô đã được mang đi giặt, trên giường đặt bộ đồ lót sạch sẽ, còn có một chiếc váy màu xanh non may bằng chất vải mềm mại.

Linh Tố chạm vào liền biết rằng, đây là quần áo của Lâm Lang.

Cô mặc quần áo vào người, tóc xõa ra. Trong gương xuất hiện một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp. Là Thẩm Linh Tố hay là Quan Lâm Lang đây?

Cô bước ra ngoài ban công, đột nhiên nhận ra ban công nối liền căn phòng bên tay phải vô cùng quen mắt, thì ra bên cạnh căn phòng này chính là phòng của Lâm Lang.

Ban công nối liền nhau, chỉ ngăn cách bằng một lan can dùng để trang trí, trèo qua lan can đó hoàn toàn không là vấn đề.

Cô xuống lầu, tình cờ gặp bà Bạch vừa đi dạo trong vườn trở về, bà nhìn thấy cô, liền cười nói: “Bội Hoa, sao hôm nay tan học sớm vậy con?”

Linh Tố cười khổ “vâng” một tiếng.

Bà Bạch tầm năm mươi tuổi, nhưng vì bảo dưỡng nhan sắc tốt nên trông chỉ như bốn mươi. Còn trẻ như thế nhưng bà đã mắc bệnh ngớ ngẩn của người già. Thật là đáng tiếc làm sao.

Bà Bạch đột nhiên oán trách: “Ta đã nói là không uống cái đó! Thuốc đó không đúng! Không phải nấu như thế!”

Bà nói với Linh Tố: “Con cũng vậy, đừng uống chỗ thuốc đó! Không đúng đâu!”

Linh Tố cảm thấy buồn bã trong lòng. Người giúp việc ngượng ngùng gật đầu với cô, sau đó vội vàng đỡ bà Bạch lên lầu.

Bạch Khôn Nguyên bước đến bên cạnh cô, nhìn theo bóng lưng của bà Bạch, thở dài nói: “Lúc đầu phát bệnh, dì ấy chỉ quên vài chuyện nhỏ nhặt thôi, gần đây mới bắt đầu xuất hiện tình trạng đảo ngược kí ức.”

“Liệu đến cuối cùng có phải dì ấy sẽ thành ra như lúc mới đẻ?”

Bạch Khôn Nguyên cười buồn, “Bác sĩ nói, người bị mắc bệnh này, đến cuối cùng chỉ nhớ được vài kí ức mà thôi, tất cả mọi phiền não đều quên đi hết, không sầu não gì như trẻ thơ vậy, cuối cùng vui vẻ mà chết đi. Đây có lẽ là cách chết đẹp đẽ nhất mà anh từng biết.”

Linh Tố trong lòng rất đỗi buồn rầu. Bà Bạch là người tốt.

“Còn anh thì sao? Phải chăm sóc cả hai bên, vất vả lắm phải không?”

“Cũng bình thường.” Bạch Khôn Nguyên cười cười, “Bội Hoa đã giúp đỡ anh rất nhiều, hiện nay anh thực sự không thể rời xa cô ấy được.”

Linh Tố nói: “Hôm nay rất cảm ơn anh. Bây giờ em không sao nữa rồi, cũng đến lúc em phải về rồi.”

Bạch Khôn Nguyên mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, nhưng lại kiên quyết không cho người khác cơ hội khước từ: “Đã muộn thế này rồi. Để em về nhà anh cũng không yên tâm. Chẳng bằng em ở tạm nhà anh một buổi tối.”

Linh Tố mặc dù vẫn cảm thấy không được hay cho lắm, nhưng cũng không kiên quyết đòi về.

Bạch Khôn Nguyên lên lầu xử lý vài chuyện công việc, Linh Tố ngồi một mình trên chiếc xích đu trong hoa viên, tranh thu ôn lại vài từ tiếng Anh dưới ánh chiều tà.

Sạu lưng bỗng vang lên tiếng giày cao gót, rồi tất cả lại chìm vào yên lặng. Linh Tố đặt sách xuống quay đầu về sau.

Đồng Bội Hoa đang đứng trước cửa phòng khách, khuôn mặt trắng nhợt, biểu cảm cứng đờ.

“Đồng tiểu thư?” Linh Tố bèn đứng dậy, “Chị sao thế? Không được khỏe ạ?”

Đồng Bội Hoa giật mình tỉnh lại, khuôn mặt lập tức cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Không có gì. Vừa rồi em làm chị sợ quá. Em giống Lâm Lang thật đó…”

Linh Tố có chút lúng túng, “Ở trường xảy ra chút chuyện… Em đi thay quần áo ngay đây ạ.”

“Không. Không!” Đồng Bội Hoa vội nói, “Em mặc thế này đẹp lắm. Chiếc váy này rất vừa vặn. Chị nhìn em, cứ tưởng như Lâm Lang đã quay về vậy đó.”

Giọng nói của Đồng Bội Hoa đượm chút nghẹn ngào, khiến Linh Tố càng không biết nên làm thế nào cho phải.

May mà đúng lúc này giọng nói của Bạch Khôn Nguyên vang lên: “Bội Hoa về rồi à? Dì Lưu, lấy thêm một bộ bát đũa.”

Lúc này hai người mới khách sáo mời nhau vào nhà.

Đêm đó Linh Tố ngủ lại ở Bạch gia.

Giữa đêm cô nằm mơ, mơ thấy trong một tòa biệt thự, có một cô thiếu nữ xinh đẹp như búp bê đang đứng trên ban công rộng rãi, vẫy tay với những người trong phòng, cô ấy gọi lớn, anh Khôn Nguyên, mau nhìn đằng kia, nơi đường chân trời có cầu vồng kìa!

Lúc Linh Tố tình dậy, vừa hay nghe thấy có tiếng ô tô đỗ trước cửa nhà.

Trong lúc nhất thời hiếu kì, cô bò dậy khỏi giường. Tấm thảm dày cộm trên hành lang đã nuốt gọt tiếng bước chân cô, cô rón rén bước tới đầu cầu thang. Bạch Sùng Quang đang ôm một cô gái mặc váy đỏ vừa cười nói vừa bước vào nhà. Tấm thân lả lướt của cô gái dính sát vào người anh, không có lấy một khe hở.

Thật là đào hoa phong lưu, to gan lớn mật. Linh Tố chậc lưỡi nghĩ thầm.

Có lẽ hai người họ đã uống say, cử chỉ có chút xiêu vẹo. Không biết Bạch Sùng Quang nói gì mà cô gái đột nhiên cười lớn.

Bạch Sùng Quang xem như vẫn còn chút tỉnh táo, vội nhắc nhở: “Be bé cái mồm thôi, mọi người đang ngủ.”

Cô gái đột nhiên hừ nhạt, “Căn nhà này cũng có phần của chú. Sao lại thập thò như trộm thế?”

Bạch Sùng Quang buông cô ta ra, tự rót một cốc nước cho mình, lạnh lùng nói: “Chuyện riêng của bọn tôi, cô nhiều chuyện thế làm gì?”

“Một anh con trai trưởng, một người chú, cộng thêm môt người đàn bà ngớ ngẩn, không biết vở kịch sẽ thế nào nhỉ?”

Bạch Sùng Quang điên tiết: “Cô còn nói nữa thì lập tức cút ngay”

Cô gái mượn hơi rượu, vẫn nói tiếp: “Nếu không phải cổ phiếu của con nha đầu đó đều thuộc quyền sở hữu của bà ta, thì bà ta là cái thá gì trong Bạch gia chứ? Còn cả đứa cháu của chú nữa, coi mẹ kế cũng như mẹ ruột, hết lòng hiếu thuận với bà ta. Một già một trẻ, định biến căn nhà này linh đường mà, còn mời người đến gọi hồn con nha đầu kia nữa. Chỉ có anh là đầu óc đơ ra như khúc gỗ, không chịu linh động một chút, chắc chắn chỉ còn nước chịu thiệt tứ bề thôi.”

Bạch Sùng Quang đột nhiên ném mạnh cốc thủy tinh trên tay xuống đất

Cô gái mặt mày biến sắc, hất tóc nói, “Nể tình là họ hàng nên tôi mới có lời khuyên chú, đợi người ta tống cổ chú ra khỏi cửa, đừng có trách tôi không nhắc trước đó.”

Cô ta nghiêng ngả lao ra ca. Bạch Sùng Quang gọi với theo: “Bạch Khôn Phương, cô uống say như thế còn dám lái xe à?”

Anh vội đuổi theo, Linh Tố cũng vội vàng quay về phòng.

Ha, không ngờ cô lại vô tình nghe được nội tình của Bạch gia. Nhưng chẳng có chút mới mẻ nào cả, lật qua lật lại vẫn chỉ là cuộc tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau giữa những người chung huyết thống.