Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 3




Đêm giao thừa, hàng loạt tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến, trên nền trời đen như mực là những chùm pháo hoa rực rỡ mỗi lúc một lan xa.

Một năm cũ đã kết thúc, một năm mới lại bắt đầu.

Diệp Thái Vi ngồi trên tấm thảm lông dê, dựa vào bậc cửa sổ, trả lời từng tin nhắn một, tin nhắn nào cũng chỉ vỏn vẹn mấy từ: Cảm ơn nhé, năm mới vui vẻ.

Mặc dù những tin nhắn đó chỉ là do người ta gửi nhân thể, nhưng đối với Diệp Thái Vi mà nói, như vậy ít ra cho thấy là vẫn có người còn nhớ đến cô.

Được người khác nhớ vẫn là điều hạnh phúc.

“Ơ?” Nhắn tin một lúc không nghỉ tay, bỗng nhiên Diệp Thái Vi dừng lại, mở một tin nhắn.

Quả nhiên, vừa đúng 23:59, vẫn là dãy số xa lạ đó, vẫn y nguyên tin nhắn đó…

Hy vọng em kết thúc một năm này trong vui vẻ.

Không có xưng hô, không để lại tên. Vẫn thời gian ấy, vẫn nội dung ấy. Bảy năm nay, vẫn như vậy.

Diệp Thái Vi thất thần suy nghĩ một hồi lâu, mặc dù trong đầu đã ngờ ngợ đoán ra mấy người, nhưng cô không dám kết luận. Đương nhiên, cũng không dám gọi lại.

“…Hây hây hây, mình thần kinh quá đi mất…” Cô nhìn chằm chằm vào di động, đột nhiên lại thốt ra câu đó.

Cô lập tức đưa tay vỗ vỗ đầu mình, lại tự giễu nghĩ, chắc là “chập mạch ba dây làm một” rồi.

Vặn công tắc đèn ngủ ở bên cạnh, cô cầm quyển tạp chí lên xem, nhưng vừa nhìn là mấy con chữ trước mắt cứ ngày càng mơ hồ. Cuối cùng, cô quyết định nửa nằm nửa ngồi, từ từ đi vào giấc ngủ.

Qua một lúc lâu, chiếc điện thoại vẫn nằm trong lòng bàn tay đột nhiên đổ chuông, khiến Diệp Thái Vi bừng tỉnh ngay lập tức.

Cô chẳng cần xem tên người gọi, mấy năm nay, cứ rạng sáng mùng một, người đầu tiên gọi điện tới là Từ Trạm.

“Từ Trạm, mấy giờ rồi?” Diệp Thái Vi còn đang ngái ngủ, lèm bèm trả lời vào điện thoại.

Qua điện thoại, giọng nói của Từ Trạm lại có vẻ rất rõ ràng: “Xuống giường xem mặt trời mọc đi.”

“Xem mặt trời cái mốc gì, chỗ em đang mưa đây.” Diệp Thái Vi vừa trả lời vừa đưa tay kéo rèm cửa sổ.

Buổi sáng đầu tiên của năm mới, bầu trời xanh trong, ánh nắng chan hòa.

“Chỗ này trời sáng, không khí trong lành.” Giọng nói của Từ Trạm ẩn ý cười, “Lần mặt trời mọc đầu tiên của năm mới đây.”

Khóe môi Diệp Thái Vi cong lên, “Haiz, chỗ em với chỗ anh không giống nhau, nội thành với ngoại thành mà, chỗ nhà anh là khu nhà giàu, khí trời cũng tốt.”

“Nghe giọng em có vẻ cay cú nhỉ, không tức giận đấy chứ? Cảnh ở đây như thế nào, có phải là em chưa từng thấy đâu.”

“Tức giận? Không đâu. Cũng đã bảy năm rồi, vật đổi sao dời.” Diệp Thái Vi khẽ thở dài, “Cũng không biết đã thay đổi thế nào rồi, hay anh tả cho em nghe xem?”

“Không thay đổi nhiều lắm.” Chỉ có điều, là cảnh còn người mất mà thôi, “Em nhắm hai mắt lại là có thể thấy.”

Diệp Thái Vi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói Từ Trạm như đang ở ngay cạnh, dẫn cô từ từ bước về miền xa.

Thời gian như đang vang tiếng rít gào trên hành trình lội ngược dòng, thế giới như biến mất ngay khi hạ mí mắt xuống, không còn là con phố nhỏ ở vùng ngoại thành nữa, mà là một khu nhà sang trọng ngang núi.

Một quầng sáng từ từ lan ra trong khoảng lặng tối đen, cuối cùng cũng chiếu rõ hình ảnh Từ Trạm, ánh nắng chói chang, ấm áp.

Khu biệt thự Đông Sơn, nơi cô sống từ năm chín tuổi đến mười chín tuổi.

Nơi đó có ánh nắng chan hòa, có hoa lá tốt tươi.

Nơi đó có hương hoa xuân thơm mát, có cây thanh yên rộ quả vàng ruộm vào thu.

Nơi đó có khoảng thời gian vô ưu vô lo của Diệp Thái Vi.

Nơi đó có chàng trai Diệp Thái Vi yêu quý.

“Tiểu Vi, dậy ăn sáng đi.”

Tiếng gõ cửa dè dặt từ bên ngoài kéo cô quay lại hiện tại.

Diệp Thái Vi mở mắt, đáp lại bằng giọng lanh lảnh: “Dạ, con ra đây!”



Tục ngữ nói, có tiền hay không có tiền thì cũng phải đón Tết.

TV đang phát lại chương trình chào xuân, không khí náo nhiệt nhưng chẳng có gì mới, tuy nhiên, đó là kiểu tầm thường mà ấm áp.

Ông Diệp không khỏe nên được vợ đưa lên phòng nghỉ, Diệp Thái Vi ngồi một mình trong phòng khách, nhìn TV đến thất thần.

“Đang nghĩ gì đấy?” Từ phòng ngủ đi ra, Kiều Tố Anh liếc cô một cái.

Diệp Thái Vi ngẩng đầu nhìn Kiều Tố Anh, ánh mắt đượm ý cười, “Dì Tố, cảm ơn dì.”

“Cảm ơn vì cái gì?” Kiều Tố Anh nhìn cô với vẻ kỳ quái, lại ngồi xuống cạnh cô.

“Cảm ơn dì…đã chăm sóc bố con.”

Bảy năm trước, công ty của nhà họ Diệp bị kẻ ác hãm hại, chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Thế Quý đã khuynh gia bại sản, không gượng dậy nổi nữa.

Kiều Tố Anh cười: “Ông ấy là chồng dì, chăm sóc ông ấy là chuyện dì nên làm mà.”

“Con cảm thấy rất có lỗi với dì.” Diệp Thái Vi cúi đầu, “Lúc bố con lấy dì, hứa cho dì một cuộc sống không phải như thế này.”

Lúc Diệp Thái Vi còn rất nhỏ, mẹ cô đã qua đời vì bệnh. Năm cô chín tuổi, bố cô cưới Kiều Tố Anh kém ông đến mười tuổi, đó cũng là lúc nhà họ Diệp đang phát đạt nhất.

Kiều Tố Anh vỗ vai cô, “Con đang cố hết sức nuôi cả nhà này, dì với bố con đều sống dựa vào con, con không có lỗi với ai cả.”

Năm đó, Diệp Thế Quý bị kẻ cấp dưới do chính mình đề bạt bán đứng, vì vậy mới phá sản. Chuyện này là một sự đả kích nghiêm trọng với Diệp Thế Quý, khiến ông suốt bảy năm nay vẫn chưa rời giường bệnh nổi, nhưng Kiều Tố Anh vẫn ở bên cạnh ông.

Thật ra, khi ấy Kiều Tố Anh còn trẻ, hoàn toàn có thể bỏ đi.

Lúc đầu, Diệp Thế Quý đã ký xong đơn ly hôn, nhưng Kiều Tố Anh xé ngay trước mặt ông rồi cùng Diệp Thái Vi thu dọn đồ đạc, bình tĩnh chuyển từ khu biệt thự Đông Sơn sang căn nhà ở vùng ngoại thành.

Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Thái Vi luôn thấy áy náy, “Con kém cỏi lắm đúng không? Dì và bố vì con, chẳng có thêm đứa con nào, nhưng con có thể cho hai người cái gì, chỉ là căn nhà nhỏ tí này, lại còn là đi thuê.”

Kiều Tố Anh cười: “Thật ra, bố con và dì…đều rất tự hào vì con. Kể cả con coi dì là dì hay mẹ, dì cũng vẫn rất vui vì có một đứa con như con. Không có đứa con nào là sự tiếc nuối của dì, công ty phá sản là sự tiếc nuối của bố con, nhưng con là sự đền bù tốt nhất cho bố con và dì.”

Diệp Thái Vi ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngăn không cho nước mắt rơi, “Hai người không tiếc nuối, nhưng con tiếc! Bình thường, con không dám nhớ lại hồi trước, con hận con lúc đấy quá ngu ngốc, cả ngày không chịu học hành, ngoài ăn chơi bay nhảy ra, chẳng làm được cái gì. Nếu như ngày trước con cố gắng thì bây giờ hai người đã không phải sống khổ sở thế này.”

Kiều Tố Anh đưa tay ôm vai cô, nụ cười hiền dịu như của một người mẹ: “Thật ra dì không khổ chút nào. Lúc trước, dì lấy bố con, ai cũng nói là dì tham tiền của ông ấy. Bây giờ không phải là tốt lắm sao? Đúng là cơ hội để chứng minh tình yêu của dì mạnh hơn vàng bạc.”

Diệp Thái Vi đưa tay lau mắt, kiên định nói: “Dì Tố, con quyết định rồi!”

Kiều Tố Anh bị cô dọa, “Con quyết định cái gì?”

Trong mắt Diệp Thái Vi đều là vẻ cương quyết, “Người ta đều nói con không có khí phách, thật ra con có đấy! Những gì bố đã cho con, con sẽ báo đáp lại, những gì bố đã cho dì, con cũng mang về được cho dì! Đấy, đấy chính là khí phách của Diệp Thái Vi!”

Kiều Tố Anh liếc xéo cô một cái, “Bố con mua biệt thự ở Đông Sơn, con cũng muốn mua một cái?”

“À…” Mua được mới là lạ.

“Bố con hàng tháng đều mua quần áo, trang sức cho dì, con cũng mua được?”

“À thì…” Mua được mới là lạ.

Diệp Thái Vi ngượng ngùng ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói: “Con..con chỉ quyết định là…cố gắng thêm chút nữa…mua được một căn nhà nhỏ nhỏ…”

“Ai trông cậy vào con lúc này chứ, rảnh rỗi không có gì làm thì nghĩ đến chuyện yêu đương đi, đưa một anh bạn trai về cho bố con và dì xem mặt.” Kiều Tố Anh lại trừng mắt nhìn cô, “Một cô gái tốt mà sống như đàn ông, còn ra cái gì nữa.”

Diệp Thái Vi rụt người vào salon, ảo nảo quay sang một bên, “Dì Tố, đổi đề tài đi.”

“Được thôi.” Kiều Tố Anh tự nhiên đổi đề tài, cười rất mờ ám, “Hôm đấy ai lái xe đưa con về thế?”

Diệp Thái Vi cắn răng: “Bạn con.”

“Trai hay gái?”

“Gái ạ.”

Kiều Tố Anh đưa tay xoay đầu cô lại: “Lại còn giả vờ, dì nhìn thấy rồi, rõ ràng là trai.”

“Thấy rồi mà dì còn hỏi…”

“Ô hay, nhân thể xem bộ dạng không thành thật của con thế nào.” Kiều Tố Anh cười tươi rói, “Nếu nói dối thì chắc chắn là có vấn đề rồi. Nói đi, con thầm mến nó hay là nó thầm mến con?”

“Thầm mến là sao cơ ạ?” Diệp Thái Vi bị đè lại, không còn cách nào khác là né tránh.

Kiều Tố Anh kiên nhẫn nói: “Thầm mến nghĩa là không bắn pháo cao xạ, mà yên lặng phóng ra-đa về phía quân địch. Nào, nói cho dì xem, quân địch trông thế nào?”

“Báo cáo thủ trưởng, phía tây không có chiến sự, không phận an toàn, lãnh thổ an toàn nốt.”

Kiều Tố Anh duỗi tay ra véo mặt cô, “Giả ngu vừa thôi, dì không chỉ là dì Tố của cô, mà còn như bố, như mẹ, như liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp đấy…”

“Nghe thế nào mà như đang chửi mắng không bằng.” Diệp Thái Vi giải cứu khuôn mặt mình, “Xin dì đừng làm loạn nữa, bạn con thật mà. Tục ngữ nói chớ có sai, nhiều bạn bè thì đi đường bình an, tốt xấu gì thì con cũng lăn lộn giang hồ, ai lại không có vài người bạn…”

“Dì còn không hiểu con sao? Quan hệ bình thường mà con chịu cho nó đưa con về nhà thì đúng là bị ma ám. Cô nương à, dì đã trải qua thời trẻ rồi, nhưng vẫn còn chưa già.” Kiều Tố Anh tỏ vẻ khinh thường chiêu trò của cô, “Thành thật khai báo đi, thằng bé đó tên gì? Đang làm gì? Tại sao lại quen nhau?”

Diệp Thái Vi ôm eo bà, “Không, dì không phải là dì Tố của con! Dì là mẹ con, dì là mẹ ruột của con!”

“Diệp Thái Vi, dì nói cho con biết, chiêu này vô dụng!” Kiều Tố Anh đứng dậy, “Nếu lần sau con không đưa được thằng nào về, đừng hòng dì mở cửa cho con!”

“Con, con có chìa khóa đấy nhá!” Diệp Thái Vi chống nạnh.

Kiều Tố Anh cũng chống nạnh, “Con tưởng dì ngố như con hả? Chẳng lẽ dì lại không đổi khóa?”

Diệp Thái Vi ngây người, cuối cùng đen mặt nằm vật ra đấm cái ghế salon…

Mẹ kế ức hiếp con chồng!!!