Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 14




Đêm đầu tiên ở “kí túc xá cho nhân viên”, vừa trải qua một tình huống xấu hổ, dù cả ngày mệt mỏi nhưng Diệp Thái Vi vẫn lạ giường nên mất ngủ, đến khi lơ mơ thì đồng hồ báo thức lại đổ chuông.

Chuyện phải đến thì vẫn sẽ đến.

Vừa tỉnh lại, cảnh tượng đáng xấu hổ chiều qua lại hiện lên trong đầu Diệp Thái Vi. Cô ngồi ngây người ở mép giường một lúc lâu rồi mới đưa mu bàn tay quệt môi như để lau đi độ ấm mơ hồ trong trí nhớ, sau đó máy móc đi súc miệng.

Nhìn gương đánh răng được một nửa, đột nhiên cô sửng sốt, một suy nghĩ xẹt qua đầu cô như tia chớp —— Dựa vào tính tình của Từ Trạm, sao anh có thể im lặng bỏ qua thời cơ này!

Nghĩ vậy, cô cảm thấy hôm nay khó sống rồi đây.

Dù sao thì Từ Trạm cũng là ông chủ của cô, là nguồn tiền nuôi ăn cả nhà cô, bây giờ lại thêm mối quan hệ tạm gọi là “bạn cùng nhà”, thật sự là ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ gặp, không thể đùa mà cũng không trốn nổi!

“Dù sao thì cũng không thể vì chuyện này bỏ việc đúng không?” Diệp Thái Vi nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

Không phải chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?!

Dù sao, dù sao thì Diệp Thái Vi cô cũng là loại mặt dày có tiếng, nếu Từ Trạm vẫn cứ muốn dựa vào chuyện kia để giẫm đuôi cô, cô sẽ không để ý đến anh!

Sẽ không để ý đến anh nữa!

Chỉ cần một phía không có phản ứng thì người kia cũng chẳng còn thấy thú vị nữa, chỉ có thể im lặng mà thôi.

Diệp Thái Vi hít sâu vài hơi, xây dựng phòng tuyến tâm lý vững chãi, nắm chặt tay tự cổ vũ mình.

Đúng, cứ thế mà làm!

***

Diệp Thái Vi vác bộ mặt nhăn nhó xuống tầng dưới, yên lặng gật đầu tỏ ý chào hỏi với Từ Trạm, cũng yên lặng theo anh ra khỏi cửa và lên xe, lại yên lặng đi suốt dọc đường rồi xuống mua cà phê và đồ ăn sáng, cuối cùng yên lặng đến “Trà lư”.

Từ đầu tới cuối, biểu hiện của Từ Trạm phải nói là phối hợp cao độ, không hề nhắc một chữ nào đến tình huống bất ngờ khiến Diệp Thái Vi xấu hổ vào ngày hôm qua. Điều này khiến Diệp Thái Vi có chút áy náy, cô còn hoài nghi chính mình hình như đề phòng quá cao, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Sau khi cả hai yên lặng xử lý xong bữa sáng, cũng vừa lúc Giang Lạc đưa một đám người đến, Từ Ánh Kiều và vị hôn phu của cô ấy là Đoàn Vũ Phi cũng đến.

Giang Lạc gào lên với khí thế ngất trời: “Thu tiền thu tiền.”

Anh ta vừa dứt lời, đám nhân viên được huấn luyện bài bản nở nụ cười chuyên nghiệp, xếp thành một hàng, khiến Diệp Thái Vi trợn tròn mắt.

Cô bận rộn suốt mười ngày qua, nghĩ đến bao nhiêu vấn đề, nhưng lại quên mất vấn đề nhân viên phục vụ!

Quả nhiên, chỉ lo bao quát không thể thành công được…

Từ Trạm đánh giá từng người một, nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Lạc huých vai anh, đắc ý nói: “Từ khâu lựa chọn đến khâu đào tạo đều dựa trên tiêu chuẩn của ông đấy, tôi mà làm thì ông cứ yên tâm đi.”

“Đây là bạn tốt của em, Diệp Thái Vi.” Từ Ánh Kiều nói với ông chồng tương lai đang đứng bên cạnh.

Đoàn Vũ Phi mỉm cười giơ tay ra: “Chào em, anh là Đoàn Vũ Phi, chồng chưa cưới của Kiều Kiều. Gần đây vất vả cho em quá rồi, anh đã xem qua kế hoạch của em, rất sáng tạo.”

Chỉ có điều là chữ hơi xấu.

Đương nhiên, nửa sau là anh ta đang nói thầm trong lòng.

Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, khách sáo bắt tay đáp lễ: “Tại vì hơi vội nên không kịp đánh máy, chữ em hơi xấu, anh thông cảm nhé.”

Đoàn Vũ Phi thu tay lại, cười với Từ Ánh Kiều: “Cô bạn này của em nói chuyện thẳng thắn thật.”

“Giác quan thứ sáu của Diệp Thái Vi có lúc nhanh nhạy như ra-đa ý, nó biết anh đang nghĩ gì đấy.” Thấy vị hôn phu và bạn thân hòa hợp ngay trong lần gặp đầu tiên, Từ Ánh Kiều mỉm cười vui vẻ, “Nhưng có lúc lại chậm như lợn.”

“Giống lợn thì sao chứ, mấy hôm nay tớ đang thèm đây, còn không được…”

“Đừng đứng đây nói chuyện nữa, lên tầng đi.” Từ Trạm dứt khoát cắt lời Diệp Thái Vi, lại quay sang dặn dò một anh chàng nhân viên, “Đại Vĩ, cậu xem thế nào rồi sắp xếp đi, nhân thể pha một ấm trà mang lên.”

Diệp Thái Vi không phải kẻ ngốc, cô biết Từ Trạm muốn giữ thể diện cho mình, tránh để ấn tượng của Giang Lạc và Đoàn Vũ Phi về cô bị giảm bớt.

Mặc dù không thể trách cô hoàn toàn, nhưng đúng là thời gian rất gấp, cô chỉ tuân lệnh trên, cũng không tránh được sai sót. Hơn nữa, công việc của “Trà lư” đều qua tay người phụ trách, vậy mà lại quên vấn đề phục vụ trong quá trình chuẩn bị, đây thật sự là sai sót nhỏ, nhưng nếu để người ngoài biết được thì cũng không hay ho gì.

Ngẫm lại, cô là người làm công mà lại phải phiền đến ông chủ chữa cháy hộ. Vì vậy, cô cũng phối hợp nói lảng sang chuyện khác. Cô quay đầu nói chuyện phiếm với Từ Ánh Kiều.

Năm người cùng lên tầng trên, chỉ trong chốc lát, bầu không khí đã vui vẻ thoải mái hẳn.

Anh chàng nhân viên tên Đại Vĩ kia có hiệu suất làm việc quá cao, vừa mới đó mà đã bưng một ấm trà lên, khiến Diệp Thái Vi không ngớt lời khen…

“Đây mới đúng là chuyên nghiệp này, mới đến có nửa tiếng đã quen việc rồi.”

Đại Vĩ dọn tách, rót cho một người một tách trà, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cô Diệp quá khen rồi, quen một chút là làm được thôi mà. Mọi người từ từ thưởng thức, tôi xuống đây ạ.”

Diệp Thái Vi nhìn theo bóng dáng Đại Vĩ đến khi anh ta đi khỏi lối rẽ cầu thang, rồi mới quay đầu hỏi Từ Ánh Kiều: “Sao nhìn người này cứ quen quen thế nhỉ?”

Từ Ánh Kiều liếc mắt nhìn ông anh đang bất động, khẽ nói: “Yêu Nguyệt Cư.”

Quản lý của Yêu Nguyệt Cư!

Nhắc mới nhớ, Diệp Thái Vi đã nhớ ra Đại Vĩ chính là viên quản lý đã tính tiền cho họ ở Yêu Nguyệt Cư từ năm ngoái.

Nhà họ Từ âm thầm thâu tóm được một nhà hàng lâu đời như Yêu Nguyệt Cư, quả là đáng sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn là, tên Từ Trạm kia lại để người ta mời anh ăn cơm ở ngay quán của anh!

Diệp Thái Vi cắn răng ghi hận, nhưng không dám đưa mắt nhìn Từ Trạm.

Quên đi quên đi, người ta từng lấy cớ để giẫm đuôi cô rồi, cô cần gì phải nhỏ mọn đòi nợ cũ nữa? Ngộ nhỡ đòi chẳng được mà lại kích Từ Trạm lôi chuyện hôm qua ra, người này thế lực lớn, cô phải giữ đường sống.

***

Thật ra, hạng mục “Trà lư” chẳng phải chuyện gì to tát đối với ba người đầu tư, nhưng địa vị của ba anh chàng xuất chúng này cũng không thể hoàn toàn dựa vào gia đình, lần đầu tiên tập hợp đông đủ nhân viên đến, thông báo qua về hướng đi chung và nói thêm một vài chi tiết khác, cũng rất ra dáng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thái Vi chứng kiến phong thái làm việc nghiêm túc của Từ Trạm. Bảy năm qua, cô luôn cố duy trì khoảng cách với Từ Trạm, nên hoàn toàn lạ lẫm với mặt này của anh.

Cô vẫn tưởng rằng Từ Trạm chỉ cần giữ vững mối liên hệ với những người trong gia tộc là có thể ngồi yên ở vị trí Đại thiếu gia của nhà họ Từ. Nhưng giờ cô lại thấy, mình cần phải thay đổi suy nghĩ này. Nếu Từ Trạm không được sinh ra trong nhà họ Từ, có lẽ anh sẽ không tỏa sáng như giờ, nhưng chắc chắn cũng không hề kém cỏi.

“…Trong kế hoạch của Tiểu Diệp chỉ nói đến hội đấu trà, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hội đấu trà sẽ làm cho “Trà lư” nổi tiếng, vậy kế tiếp thì sao?” Giang Lạc hỏi một vấn đề rất thực tế.

Đầu tư là phải có lãi, có thể xác lập được vị thế của “Trà lư” trên thị trường quả thực là hướng đi lâu dài, nhưng cũng không có nghĩa là không tính đến kết quả ngắn hạn. Nếu sau khi nổi danh mà không tính được bước tiếp theo, vậy thì chẳng khác nào lãng phí một cơ hội kiếm tiền tốt.

Đoàn Vũ Phi và Từ Ánh Kiều liếc mắt nhìn nhau nhưng không nói gì. Hai người họ chỉ đầu tư một phần nhỏ, coi như để học tập ông anh Từ Trạm, chứ cũng không nghĩ xa như vậy.

Giang Lạc cũng chẳng mong đợi Đoàn Vũ Phi hay Từ Ánh Kiều có thể đưa ra ý kiến gì, vấn đề này vốn phải hỏi thẳng Diệp Thái Vi. Đây là thử thách anh ta ném cho cô, chính là vì muốn xem tài năng của cô đến đâu, cuối cùng là để xác nhận xem cô có thể một mình đảm đương mọi việc như Từ Trạm nói hay không.

Giác quan thứ sáu của Diệp Thái Vi bị kích thích, sau khi tiếp nhận được đầy đủ mục đích của Giang Lạc, cô không tránh được áp lực, đầu óc nhanh chóng khởi động. Việc liên quan đến bát cơm, tuyệt đối không thể để hỏng ở đúng bước cuối cùng.

Sự thật chứng minh, tiềm lực của con người vốn là vô hạn.

Trầm tư một lát, Diệp Thái Vi thốt lên: “Tích trữ trà, thời điểm này vẫn có thể giữ lại một lượng lớn trà búp Minh Tiền. Những người sắp có mặt trong hội đấu trà cũng đã gửi xác nhận rồi, giờ cần tra lại tư liệu của họ, đối chiếu với loại trà họ sẽ mang đi đấu rồi tích trữ lại. Hội đấu trà lần này lấy những vị lão thành trên thương giới làm nền tảng, chỉ cần họ trưng ra trà của mình đã là trưng ra loại họ thích nhất rồi, sau này quảng cáo thêm, đảm bảo người ăn theo sẽ không ít.”

“Cái này được đấy.” Giang Lạc hài lòng vỗ bàn, nhân thể tỏ vẻ đã thông qua bài sát hạch cuối cùng của Diệp Thái Vi, “Xời, mấy người nghĩ hộ tôi cái, ba người mạnh nhất hội đấu lần này sẽ là ai? Tôi định bỏ ít vốn riêng ra mua ít cực phẩm của ba người ấy, góp thêm vào chút lãi kinh doanh, he he.”

Lúc này, Từ Ánh Kiều mới hiểu ra, mặt mày hớn hở, nói với Giang Lạc: “Anh Lạc, anh trai em chạy trước anh rồi. Lúc trước, anh ấy bảo em cả Vũ Phi đi mua từ nơi sản xuất, bọn em còn tưởng là anh ấy muốn hạn chế chi phí đường dài, anh nói vậy thì em mới hiểu, đây gọi là kiểu làm ăn đạt hiệu quả nhanh chóng.”

Giang Lạc tức tối chỉ vào Từ Trạm: “Ông đúng là không quân tử! Không thèm nói với anh em! Dám lén lút trữ hàng lậu! Nói, ông mua loại nào?”

Từ Trạm mỉm cười không nói, ung dung nâng tách trà lên.

“Không nói cũng được thôi!” Giang Lạc ngồi vào chỗ cạnh Diệp Thái Vi, nhiệt tình thêm trà vào tách cho cô, “Tiểu Diệp, nhìn vẻ mặt của hắn ta thế kia mà cũng giấu được em à? Hắn không chơi với chúng ta, chúng ta cũng không cần chơi với hắn nữa. Nào, phân tích hộ anh cái, chúng ta tích loại trà nào thì có lợi? Anh đây trượng nghĩa, tuyệt đối không bạc đãi em, lãi thu được sẽ chia cho em một nửa.”

Diệp Thái Vi len lén nhìn Từ Trạm rồi nhỏ giọng nói: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ tích trữ tất cả các loại trà tham gia thi đấu…”

Rốt cuộc, Từ Trạm cũng dành cho Diệp Thái Vi ánh nhìn trực diện lần đầu tiên trong ngày.

Đúng là không hẹn mà nên.

Giang Lạc lắc đầu vẻ chần chừ: “Không phải đấy chứ? Cô định quăng lưới vu vơ rồi ăn bừa vài món hời sao? Cái này như là đầu cơ rồi.”

Thật ra dự định của Diệp Thái Vi không phải là đầu cơ tích trữ, mà là đã xác định rõ mục tiêu lần này rồi.

“Trong bản kế hoạch của tôi có đề cập đến, mục tiêu quan trọng của “trà lư” là từ đỉnh thương giới trở xuống, và cả những người ở hạng thấp…Trong đó, đối tượng đầu tiên tham gia thuộc tầng lớp trên cùng…”

Phía sau những vị lão thành thuộc tầng lớp trên ấy không thiếu những người ăn theo mà lại có khả năng chi trả cao, vì vậy, bất kể họ đạt được danh hiệu gì, trà của họ cũng vẫn sẽ có người dùng theo, hoàn toàn không tồn tại vấn đề tồn dư hàng.

“Tiểu Diệp, anh đây miệng vàng lời ngọc, đã nói chia cho em một nửa là sẽ chia một nửa.” Giang Lạc cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần thế là đã hiểu thông, vội vàng đứng dậy, “Mọi người cứ từ từ mà nói chuyện, tôi đi trước đây.”

Cuộc họp của bọn họ âm thầm kết thúc khi Giang Lạc rời đi. Lúc này, Từ Ánh Kiều mới trầm tĩnh lại, nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu tán dóc.

“Này, mọi người có phát hiện ra hôm nay anh trai em im lặng hiếm thấy luôn không?”

Đoàn Vũ Phi không mấy thân thiết với Từ Trạm nên không phát biểu ý kiến.

“Ờ đúng.” Vừa thông qua sát hạch của Giang Lạc, Diệp Thái Vi thư thái hẳn, ngẩng đầu nói với Từ Trạm: “Sao hôm nay anh nói ít thế?”

Từ ban sáng lúc ra khỏi cửa đã im lặng rồi, thật sự khác thường.

Vốn tưởng hôm qua anh vô tình giẫm đuôi khiến cô chịu kích động, kết quả là sự im lặng lại khiến trạng thái phòng ngự của cô lơi lỏng.

Từ Trạm đặt tách trà xuống, mập mờ cười với Diệp Thái Vi: “Anh đang hồi tưởng dư vị.”

“Hả?” Một dự cảm không hay dần dần nổi lên trong lòng Diệp Thái Vi, “Hồi tưởng dư vị gì cơ?”

Ánh mắt Từ Ánh Kiều xuyên qua cả hai, thật sự không hiểu ra làm sao.

Từ Trạm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lóng lánh của Diệp Thái Vi, nâng tay sờ cằm, đầu ngón tay như vô tình lại như cố ý lướt qua gò má và khóe môi…

“Em đoán xem.”

Bùm!

Khuôn mặt Diệp Thái Vi như đang bốc hỏa.