Nếu Thời Gian Có Tên

Chương 12




Tên đã bay khỏi cung sẽ không quay lại được, nếu chuyện đã rồi thì cứ thế mà làm đi.

Hôm đó, khi xem hết tài liệu, Diệp Thái Vi mới biết “hạng mục” mà Từ Trạm giao cho cô lại là một quán trà. Cô cảm thấy dở khóc dở cười, đầu như bị nện một côn, gần như xung huyết não.

Thế này chẳng phải là đùa giỡn người ta sao? Một quán trà, cô có thể làm được gì? Trông quán? Đun nước?

Bao nhiêu nhiệt huyết cô mới lấy lại được đã giảm bớt vài phần rồi.

Nhưng khi cô được đưa vào quán trà, cô đã mơ hồ hiểu được ý đồ của Từ Trạm.

Quả nhiên là không thể xem thường con mắt của Từ Trạm.

Diệp Thái Vi bước vào trong, dọn dẹp qua loa đống hành lý để đóng quân luôn ở đây, dáng vẻ rất ung dung.

“Ây cha, hóa ra ông bỏ tiền mời người về làm ẩn sĩ ở đây đấy hả?” Giọng nói đáng ghét của Giang Lạc vọng đến từ phía trước căn phòng, ngày càng rõ cùng với tiếng bước chân.

Diệp Thái Vi dừng bút, đưa mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.

Điền Văn và Giang Lạc một trái một phải đứng cạnh Từ Trạm, ba người cùng đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ thích thú.

Giang Lạc liếc nhìn Từ Trạm một cái, cảm thán một câu đầy ẩn ý: “Phúc lợi cho nhân viên của công ty mình tốt thật.”

“Phúc lợi cho nhân viên cái vẹo gì chứ, đây rõ ràng là kim ốc tàng Kiều*!” Điền Văn nói chêm vào cho hết trách nhiệm.

* Nhà vàng giấu người đẹp. Xuất phát từ điển cố: Hán Vũ đế Lưu Triệt xây nhà vàng cho Trần A Kiều ở.

Đuôi mày của Từ Trạm hơi nhếch lên, anh không nói gì, thong dong ngồi xuống trước bàn làm việc.

“Hai vị thiếu gia.” Diệp Thái Vi thật muốn thổ huyết cho họ xem, “Đến bây giờ tôi đặt chân tới đây mới mười ngày, một ngày ngủ không được bốn tiếng, cơm cũng chỉ ăn có hai bữa, làm việc quên ăn quên ngủ, vắt hết trí óc…Hai anh có thấy nàng “Kiều” nào mà phải khổ sở thế không?”

Tuy rằng chặng đường này là tự cô chọn, tiền là cô muốn kiếm, nhưng phải làm việc như trâu như ngựa thế này, khóc lóc thương xót mồ hôi nước mắt của mình cũng trong phạm vi cho phép chứ?

Giang Lạc chột dạ sờ sờ mũi, thầm lẩm bẩm một câu: “Đồng chí, cô vất vả rồi.”

“Là…vì tiền phụng sự.” Diệp Thái Vi sửa tài liệu trên tay, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu tươi cười với ông chủ.

Từ Trạm thấy mọi người đều đã ngồi xuống nên đi thẳng vào vấn đề: “Có ý tưởng chưa?”

“Hỏi thừa, nhiều ngày suy nghĩ liên tục như thế mà chưa nghĩ ra thì đúng là óc lợn.” Cái mồm của Điền Văn không bao giờ chịu ngậm yên, cũng chẳng sợ đắc tội với ai.

Diệp Thái Vi yên lặng liếc xéo vị thiếu gia không biết mùi khổ ải trần gian, rồi gật đầu với Từ Trạm, không nói gì.

Sau khi liếc mắt nhìn Điền Văn, Từ Trạm mới nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Lúc này, Diệp Thái Vi mới lên tiếng: “Em đã xem rất nhiều tài liệu, cũng đã phân tích qua, nếu muốn ‘Trà Lư’ xác lập vị thế trong thời gian ngắn nhất, cách tốt nhất là —— đấu trà.”

Biển hiệu cổ đã được thay mới, mặc dù hàng chữ trên đó chẳng phải bút tích của danh gia nào, nhưng hai chữ “trà lư” lại thật sự thanh tao. Lần đầu tiên những người đầu tư đến thăm quan, vừa thấy hai chữ đó liền nhất trí dùng làm thương hiệu.

Giang Lạc lia ánh mắt ma quái qua Từ Trạm và Diệp Thái Vi, cuối cùng cũng hiểu ẩn ý sau màn mắt đi mày lại của hai người này.

Mặc dù quan hệ giữa Điền Văn với Từ Trạm rất tốt, nhưng anh ta không phải là một trong những người đầu tư như Giang Lạc, vậy nên Diệp Thái Vi không thể để anh ta giở trò thành công, mà chính Từ Trạm cũng đã gật đầu xác nhận cô không cần kiêng dè.

Thật sự là ăn ý đến mức khiến người ta phải hâm mộ.

Điền Văn bắt đầu phát biểu cao kiến: “Ấy, hội của bố tôi cực kỳ thích cái này, có điều, ‘đấu trà’…là cái quỷ gì?”

Người đi du học từ nhỏ như Điền Văn, chỉ chuyên uống cà phê, thì mấy trò tiêu khiển của các bậc bô lão là cực kỳ nhàm chán, trò thưởng trà lại càng mít đặc. Cũng vì thế, khi Từ Trạm đưa ra hạng mục “trà lư” với anh ta và Giang Lạc, anh ta chẳng suy nghĩ gì mà từ chối luôn. Đối với anh ta, mấy hạng mục nhỏ thế này chẳng kiếm được bao nhiêu, cốt là làm cho vui.

“Ông im mồm đi! Bọn tôi đang bàn chuyện nghiêm túc, ông ở đây hóng ké, nói gì thì nói, nhưng mà chả trúng vấn đề gì cả.” Giang Lạc bất mãn lườm anh ta.

Từ Trạm coi như không biết gì, đưa tay lấy tập tài liệu trong tay Diệp Thái Vi rồi cúi đầu xem.

Điền Văn không chịu yếu thế, trả lời đầy mỉa mai: “Giang Lạc, cụ đây nhịn ông lâu lắm rồi nhé! Mặc dù ông ra nước ngoài muộn hơn tôi hai năm, nhưng đừng có cái gì cũng làm như hiểu hơn tôi nhá! Không thì ông nói xem ‘đấu trà’ là cái gì đi! Ông nói xem.”

Diệp Thái Vi tái mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như hai người này sắp tung chiêu thiên ngoại phi tiên đến nơi.

Từ Trạm xem xong thành quả mấy ngày trời của cô liền hài lòng gật đầu: “Liệu có vội không?”

“Đúng là hơi vội, nhưng tết thanh minh là lựa chọn tốt nhất, tầm này trà mới nhú, lại là trà búp minh tiền*, phù hợp để tham gia thi đấu.” Diệp Thái Vi thảo luận với Từ Trạm, không buồn nhìn đến hai người kia, “Với lại vừa hay có kì nghỉ, người đi đường nhiều, việc quảng cáo đúng là làm ít công cao. Thời gian chuẩn bị cũng không nhiều lắm, có một số việc chỉ có thể do các anh ra mặt.”

* Loại trà ngon được hái trước tiết thanh minh.

Cổ đông của quán trà có ba người, Từ Trạm, Giang Lạc, và vị hôn phu chưa từng lộ mặt của Từ Ánh Kiều. Cả ba người họ đều lấp lánh ánh kim, “tài nguyên” của họ mà không dùng cũng phí.

Giang Lạc và Điền Văn cũng tạm dừng cuộc chiến nước bọt, đồng thành nói: “Thế rốt cuộc ‘đấu trà’ là cái gì?”

Nói xong lại tần ngần liếc nhau.

Hơ, kẻ tám lạng người nửa cân.

Từ Trạm tiếp tục cúi đầu xem tài liệu mà Diệp Thái Vi đã sửa đi sửa lại, đưa tay ý bảo Diệp Thái Vi giải thích cho hai người kia.

Diệp Thái Vi hắng giọng, chậm rãi mở miệng: “Nói đơn giản thì là, một nhóm người chọn loại danh trà của mình, thay phiên nhấm, cứ thế mà phân thắng bại.”

“Thế chẳng phải là giống ‘phẩm trà’ sao? Chỉ có điều là phân thắng thua?” Giang Lạc gần như đã hiểu ra.

“Ừm, nói trắng ra là một trận đấu tao nhã. Mọi người sẽ dựa trên hình dạng và màu trà khô, màu nước, vị, và lá trà sau khi pha để tổng hợp bình luận.”

Điền Văn nhấc tay lên tiếng: “Không đúng, cô đang nói tiếng Trung, mà lại cực kỳ rõ ràng mạch lạc, nhưng cô có cảm giác là mình đang nói một điều gì đó không? Rốt cuộc là đấu cái gì?”

Diệp Thái Vi gập laptop lại, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để giải thích: “Nội dung trận đấu là màu sắc và hương thơm của trà, độ thanh mát của nước trà, còn cả độ phù hợp của bộ đồ trà, kĩ thuật đun nước chỉnh lửa, vân vân…Đại khái là thế.”

Thật ra cô rất muốn nói thẳng, về mà hỏi bố anh! Hoặc là hỏi bố Giang Lạc! Hỏi bố Từ Trạm! Hỏi một đám chú bác của anh!

Chẳng phải mấy ông bố của họ đều là cao thủ sao? Cô chỉ được biết qua tài liệu, chứ cũng không thể nào giải thích cụ thể cho anh ta được.

“Đừng để ý đến cậu ta. Nào, nói cho tôi kế hoạch của cô đi, tôi không muốn đọc tài liệu, một đống tiếng Trung, đau hết cả đầu.” Giang Lạc đến bên cạnh Từ Trạm đã được một lúc, anh ta không nỡ nói thẳng rằng chữ của Diệp Thái Vi xấu như gà bới.

Đúng là mất gốc!

Diệp Thái Vi không thèm nhận tâm ý muốn giữ thể diện cho cô của người ta, trong lòng đang thầm chửi người ta không chịu kiên nhẫn đọc chữ mình viết.

“Kế hoạch là, các anh nhanh nhanh về nhà huy động mấy ông bô góp chút thành quả đấu trà của họ trong mấy năm qua, rồi để “Trà Lư” làm đại lý trung gian. Cả những người nổi danh và người bình thường đều theo dõi cuộc thi. Ắt hẳn các nhà môi giới sẽ chú ý, vậy thì dù thắng hay thua, “Trà Lư” cũng sẽ nổi tiếng. Đấy là phương án mượn lực thành công.” Diệp Thái Vi nói qua qua.

Giang Lạc vuốt cằm trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Bọn tôi sẽ lo chuyện của mấy bố già, dù sao thì năm nào họ cũng chơi cái trò này mà, nhưng nên đổi địa điểm thì chắc là sẽ thuyết phục hơn. Mà cô có chắc người khác cũng hứng thú tham gia không đấy?”

Giới xã giao vốn nhiều bè cánh, không dễ dàng nhất trí thế chứ?

Diệp Thái Vi cúi đầu, nụ cười rạng rỡ pha chút mơ hồ: “Anh đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của bậc cha chú các anh rồi. Thật ra thì giới xã giao có phân chia cấp bậc, nhà anh ở vị trí đỉnh kim tự tháp rồi, cho nên anh căn bản không hiểu được tâm tính của những người ở lửng lơ đâu. Họ chẳng khi nào là không nghĩ cách đến gần vị trí cao nhất cả, nhưng không phải lúc nào cũng có cơ hội. Chỉ cần phụ huynh nhà các anh loan tin đi, chẳng cần biết họ có hứng thú hay không đều sẽ lao đầu vào hết.”

Năm đó, bố cô cũng là một trong những người ở đoạn lửng lơ của kim tự tháp.

Thưở nhỏ, Diệp Thái Vi vốn bàng quan với việc bố luôn vắt óc để nghĩ cách tiếp cận vị trí cao nhất ấy, đó là sự theo đuổi điên cuồng để tìm được một cơ hội, cho dù đã qua nhiều năm mà cô vẫn nhớ.

Điền Văn cảm thán: “Nếu như vậy, sau khi trận đấu kết thúc, những người đó sẽ nhớ chỗ này để tìm cơ hội kết giao, còn người bình thường lại thấy toàn những nhân vật quan trọng tới lui, nghiễm nhiên sẽ nhớ chỗ này…Diệp Thái Vi, lòng dạ cô không tầm thường chút nào.”

Quả thực là muốn giăng một mẻ lưới bắt cả thương giới.

“Các anh cứ ngồi đây, tôi đi pha cho các anh ấm trà.” Diệp Thái Vi cười và đứng dậy, ánh nắng nhỏ vụn rắc đầy trên người, “Công tử Mạnh, cái này không phải là lòng dạ tôi, mà là lòng dạ người đầu tư.”

Hoặc phải nói là, lòng dạ Từ Trạm. Hạng mục là do Từ Trạm chọn, địa điểm cũng là do Từ Trạm chọn.

Lung Nguyệt Hoa Hương được coi là vườn hoa của thành phố, cách trung tâm chưa tới 20 km, vốn là địa chỉ nghỉ ngơi ưa thích của dân thành thị. Quán xá bình dân mà cái gì cũng có, nhưng nếu muốn đột phá thì phải cần một hiệu ứng đặc biệt.

Tạo nên hiệu ứng đặc biệt đó là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Từ Trạm và đồng bọn, cô chỉ tổng hợp lại các nguồn lực để thành một đề xuất mà thôi.

Bảy năm qua, cô không chỉ tự suy xét lại mình, mà ánh mắt cô còn thầm lặng đuổi theo anh.

Cô biết anh đang nghĩ gì.

Thấy bóng dáng Diệp Thái Vi đã hút dần sau đoạn cuối hành lang, Điền Văn tỏ vẻ đáng thương ghé sát vào Từ Trạm: “Này, bây giờ tôi mới phát hiện ra cô nàng này có “tài vận” đấy nhá! Ông tinh mắt thật. Ông bổ sung cho tôi một chân nhé? Làm anh em với nhau bao nhiêu năm rồi, ông không đến nỗi đểu cáng không cho tôi một bát canh đấy chứ?”

Đây rõ ràng là một vụ làm ăn cực ổn!

Từ Trạm cười khẩy, lạnh lùng từ chối: “Cơ hội chỉ đến một lần, đợt sau quý ngài phải xin sớm.”

Giang Lạc thấy thế liền hả hê vỗ tay đôm đốp: “Phắn sang một bên chơi đi! Từ đầu Từ Trạm đã tìm tôi với ông, ai bảo ông bị mù mắt chó, tiền dâng đến trước mặt còn hẩy ra, giờ thì tức điên đi!”

“Nhưng mà ông nói chuẩn, cô nàng này nhìn là biết có “tài vận”! Không chỉ có tài vận, mà tôi còn cảm thấy cô ấy có tướng vượng phu, vừa quy củ lại vừa đặc biệt, quả thật là một cô gái tốt.” Giang Lạc kéo ghế lại gần, dùng bả vai huých Từ Trạm, “Ông nói xem, nếu như tôi theo đuổi cô ấy, có tính là tình văn phòng không?”

Nói thế nào đi nữa thì anh ta cũng là một trong những ông chủ, đúng không?

Từ Trạm nhíu mày nhìn anh ta, ánh mắt sắc nhọn như có dao bay ra.

Giang Lạc không sợ chết, tiếp tục nói: “Không nói đùa đâu, dù sao thì phụ huynh cũng đang giục lấy vợ, mẹ tôi lại cực kỳ thích những cô gái vượng phu như thế, tuyệt đối sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu…Từ Trạm, không ngại chuyện nhân viên thành chị dâu chứ?”

Từ Trạm không cười, chăm chú nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói: “Ông cũng nói là cô ấy có tướng “vượng phu”, vậy ông nghĩ là tôi để yên cho ông chụp mũ xanh lên đầu tôi à?”

Cho nên…Chỉ Từ Trạm mới có thể là vị “phu” đó?

Điền Văn và Giang Lạc liếc nhau, cười một cách ma mãnh.