Mấy ngày vừa qua, Hạ Quân Dật thay đổi đến chóng mặt khiến Lương Vũ Tranh không khỏi giật mình. Một người đàn ông đào hoa như anh, Lương Vũ Tranh chưa từng nghĩ rồi có ngày anh lại tự bó mình vào một cuộc hôn nhân cùng với việc có con. Lương Vũ Tranh vẫn suy nghĩ về chuyện kết hôn cùng với Hạ Quân Dật, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, anh lấy cô để làm gì, liệu anh có yêu cô hay không?
- Em thấy căn phòng này đẹp không?
- Đẹp.
Sau khi mua một đống đồ chơi cho con về, Hạ Quân Dật bảo người giúp việc thu gọn một phòng ở tầng 1 để làm phòng chơi cho con. Anh cũng tự tay xếp đống đồ chơi mà anh mua vào căn phòng.
- Nếu không phải em ngăn cản thì tôi đã mua thêm một đống đồ chơi nữa rồi. Nhìn cái gì cũng thấy hay hay.
- Mua nhiều như thế, anh định mở cửa hàng bán đồ chơi trẻ em đấy à? Đứa bé mới có 1 tháng, ít nhất phải đợi thêm 8 tháng nữa mới chào đời. Mà sinh ra làm gì đã biết chơi ngay đâu.
- Tôi không quan tâm nhiều chuyện như vậy.
Lương Vũ Tranh cũng không thể phủ nhận, những hành động gần đây của Hạ Quân Dật khiến cô cảm thấy rung động. Nếu gạt bỏ nhiều thứ ra, anh nhất định sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt. Nhưng mà hiện nay, vướng mắc trong lòng của Lương Vũ Tranh không chỉ là mấy việc như anh đã từng lợi dụng cô mà là Lý Bội Linh. Lý Bội Linh đã từng ở bên Hạ Quân Dật, hiện đang mang thau cũng là sự thật nhưng có phải là con của Hạ Quân Dật không thì chẳng ai biết rõ.
- Sao đứng thừ người ra như thế?
- Không có gì, đang suy nghĩ vài chuyện thôi.
- Chuyện gì?
- Chuyện của tôi, anh hỏi làm gì chứ?
Hạ Quân Dật bật cười, nói sang vấn đề khác:
- Em đi thay quần áo đi, lát nữa tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại toàn bộ cho chắc ăn.
- Tuần trước tôi vừa kiểm tra xong rồi.
- Nói nhiều quá, em đi mau đi.
Cũng chẳng phản bác gì nhiều, Lương Vũ Tranh tự lên lầu thay quần áo rồi cùng Hạ Quân Dật đến bệnh viện.
……………………………………
Khi Hạ Quân Dật đưa Lương Vũ Tranh đến bệnh viện khám thì đã có khá đông thai phụ đang ngồi ỏ bên ngoài đợi. - Hay để tôi bảo Tôn Hạo dặn bác sĩ bên trong cho em vào khám trước được không?
- Anh làm gì mà vội vàng như thế? Mọi người cũng đợi, chúng ta cũng có thể đợi mà.
- Nếu em đã nói như vậy thì thôi.
Lương Vũ Tranh nhìn những thai phụ ngồi quanh đấy, họ đều được chồng đưa đi khám thai. Lần trước khi biết bản thân mang thai, Lương Vũ Tranh đã quyết định giữ đứa bé lại. Cô từng nghĩ sẽ một mình nuôi đứa bé, hàng tháng sẽ tự mình đi khám thai. Lương Vũ Tranh chưa từng ngờ đến việc Hạ Quân Dật sẽ đi cùng cô như thế này.
- Hôm nay anh không đi làm à? - Không cần, tập đoàn hoạt động đâu chỉ có một mình tôi phải làm việc chứ. Làm việc quanh năm suốt tháng rồi, cũng phải nghỉ chứ. Hơn nữa, tôi muốn đưa em đi khám thai.
- Tôi không nghĩ anh lại hạ mình như vậy đấy.
- Cái gì mà hạ mình chứ?
Lương Vũ Tranh vẫn còn nhớ, cô đã từng rất tò mò không biết người phụ nữ nào sẽ khiến một Hạ Quân Dật cao cao tại thượng này sẽ phải hạ mình. Nhìn qua nhìn lại, người đó hóa ra là cô.
- Nhưng tôi đâu có nói đứa bé là con của anh?
- Này, đừng có nói linh tinh. Nhìn biểu hiện mấy ngày vừa qua của em, chẳng phải em đã ngầm thừa nhận tôi là cha của đứa trẻ rồi à? Bây giờ muốn phủ nhận sao?
- Anh không sợ tôi cắm sừng anh à?
- Có cho em gan báo gan hùm em cũng chẳng dám cắm sừng tôi đâu. Và em ấy, tốt nhất đừng có ý nghĩ cắm sừng tôi.
Nghe vậy, Lương Vũ Tranh bật cười. Hạ Quân Dật trước đây và bây giờ thật khác.
- Anh như thế này trông cũng thú vị lắm, khác hoàn toàn so với những gì mà tôi biết.
- Có gì mà khác chứ.
- Khác mà, trước nay anh chẳng phải vẫn đào hoa không ai bằng còn gì, một người mà đã đào hoa như vậy thì làm gì muốn kết hôn với sinh con chứ. Còn bây giờ anh…
- À, tôi hiểu rồi. Em nhắc đến kết hôn, có phải đã ngầm đồng ý chuyện lấy tôi rồi không?
- Nói linh tinh.
Hạ Quân Dật chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại vang lên. Lương Vũ Tranh để ý, không rõ người đầu dây kia đã nói gì khiến Hạ Quân Dật lại nhíu mày như vậy.