Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 71: Có hay không?




Hạ Quân Dật xuất hiện ở tập đoàn Trình Thị khiến cho nhân viên nữ ở đây đều rất ngạc nhiên và mê mẩn trước người đàn ông độc thân này. Vì biết mối quan hệ giữa Hạ Quân Dật và Trình Minh Viễn nên nhân viên tiếp tân cũng chẳng ngăn cản anh. Mà trước đó, trợ lý của Trình Minh Viễn cũng đã gọi điện thông báo trước với tiếp tân, nếu như Hạ Quân Dật mà đến thì cứ để cho anh đi vào.

- Tổng giám đốc, Hạ Tổng đã đến rồi ạ.

- Ừ.

- Xin mời Hạ tổng.

Thư ký của Trình Minh Viễn gọi điện thông báo cho anh, sau đó đẩy cửa phòng Tổng giám đốc giúp Hạ Quân Dật.

- Cô ra ngoài đi.

Trình Minh Viễn đứng dậy lên tiếng, cô thư ký kia nhanh chóng cúi đầu rời khỏi.

- Lâu rồi không đến Trình Thị, quả thật thay đổi cũng không ít. Theo hướng tích cực hơn thì phải.

- Tất nhiên là phải thay đổi chứ.

Hạ Quân Dật ngồi luôn xuống sofa, cầm chai rượu vang đỏ đặt trên bàn mở ra, rót vào 2 ly.

- Nhìn hành động của cậu như đang ở nhà vậy. Coi người chủ như mình như thế nào đây?

- Lại còn tính kỹ như thế nữa à? Có phải khi mình đến thì cần phải đứng yên đến khi nào cậu mời ngồi thì mới được ngồi, khi nào cậu rót rượu thì mới được uống không?

- Tính cậu với tính của Từ Dịch Phàm chẳng khác gì nhau. Đúng là bạn thân bị lây nhiễm hết rồi. Hạ Quân Dật đặt ly rượu xuống bàn, quay sang hỏi:

- Nhắc đến Từ Dịch Phàm mới nhớ, dạo này cậu ta biến mất tăm đi đâu rồi? Lần trước đám cưới của Tuyết Tâm không đến, bữa tiệc gặp mặt tuần sau cũng trốn luôn.

- Haizzz… Nói làm gì cậu ta chứ. Vợ cậu ta đang mang thai nên cậu ta quyết định không rời thành phố A nửa bước, ở nhà ngoan ngoãn làm người chồng yêu vợ thương con rồi. Đám cưới của Tuyết Tâm vừa rồi, vợ cậu ta bị ốm nên mới không đi. Nhưng mà cho dù Phùng Lộ Phi không ốm, chẳng rõ cậu ta có đến không nữa.

- Cưng chiều người vợ này ghê. Ban đầu bọn họ cưới nhau, mình còn tưởng chung sống khoảng nửa năm sẽ ly hôn. Nào ngờ lại còn cùng nhau đi đến bây giờ nữa. Người như Từ Dịch Phàm mà cũng chịu thua trong tay của Phùng Lộ Phi.

Trình Minh Viễn không nói gì cả, thấy trong túi áo vest của Hạ Quân Dật có đơn xin nghỉ của Lương Vũ Tranh liền lôi ra.

- Lương Vũ Tranh xin nghỉ việc rồi sao? Kể từ chuyện kia nên không muốn đến DCL làm việc nữa à?

- Nghỉ việc là chuyện đương nhiên, làm gì mà cậu tỏ vẻ ngạc nhiên như thế chứ.

- Mà chuyện của Lâm Kiệt, tại sao không tống cổ tên đó vào tù đi, cứ để hắn trơ trơ bên ngoài thế này à?

- Chưa, mình vẫn chưa chơi chán nên chưa tống hắn vào tù. Hơn nữa, đằng sau lưng hắn còn có người, mình thật sự muốn biết tên đó là ai. Đó là mục đích cuối cùng.

Trình Minh Viễn uống một ngụm rượu rồi lại hỏi:

- Cậu đối với Lương Vũ Tranh hiện tại là không đội trời chung. Có muốn tống cô ta vào tù như Lâm Kiệt không?

Hạ Quân Dật nghe thế thì yên lặng một hồi lâu. Mãi sau mới thấy lên tiếng trả lời:

- Chẳng biết nữa.

- Câu trả lời của cậu cũng thật mâu thuẫn. Mình không nghĩ cậu lại dễ tha cho Lương Vũ Tranh như vậy đâu.

- Mình chưa nghĩ đến chuyện này.

- Hạ Quân Dật, không phải cậu đã yêu Lương Vũ Tranh rồi đấy chứ? Thật sự là như vậy?

Câu hỏi này của Trình Minh Viễn lại khiến Hạ Quân Dật cứng họng. Anh chỉ nhìn Trình Minh Viễn chứ chẳng nói gì.

- Cậu dễ dàng tha cho Lương Vũ Tranh như thế, không phải cậu đã yêu cô ta thì còn vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là dùng nó coi như một món tiền trả công cho Lương Vũ Tranh vì cô ta đã ở bên cậu 4 tháng qua à? Đây không giống tính cách của cậu.

- Thật sự thì mình cũng không muốn tha cho Lương Vũ Tranh. Nhưng tính xa hơn, cô ta cũng chẳng có liên quan gì đến chuyện ấy. Hơn nữa bố mẹ của cô ta cũng đã chết rồi.

- Từ khi nào mà Hạ Quân Dật cậu lại trở nên mềm lòng như vậy thế? Thật lạ.

- Bỏ đi, thế còn chuyện của cậu thì sao? Mối tình tay ba với vị hôn thê Tiêu Tuyết Vân cùng với người cũ Thẩm Băng Tâm. Lần trước ở đám cưới của Tuyết Tâm, mình thấy Thẩm Băng Tâm đi cùng với tay họa sĩ Ngô Lạc Thành.

Lại đến lượt Trình Minh Viễn im lặng.