Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 67: Chỉ mong là giấc mơ




Hạ Quân Dật nở một nụ cười hết sức lạnh lùng:

- Lâm Kiệt, mày nghĩ bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn lôi Lương Vũ Tranh ra uy hiếp tao? Tao nhớ là mày còn có mẹ nữa đúng không? Nếu mày vào tù thì bà ta sẽ như thế nào đây?

- Hạ Quân Dật!

- Mày không còn đường lui nữa rồi. Có lẽ bây giờ mày mới hối hận vì đã động vào Hạ Quân Dật tao. Còn nữa, Lương Vũ Tranh, muốn kéo cô ta xuống địa ngục cùng mày, không dễ đâu. Tao sẽ chặt đứt cánh tay của mày luôn. Vậy là không thể kéo nữa.

Hạ Quân Dật đứng dậy rời khỏi căn phòng đó. Anh đi đến chỗ phòng mà Lương Vũ Tranh ngồi nhưng cô đã đi rồi.………………………………………

Rời khỏi phòng trà, Lương Vũ Tranh cứ đi lang thang mãi mà không dừng lại và cũng chẳng hề quan tâm đến việc đang ở đâu.

Những lời nói hôm nay của Hạ Quân Dật và Lâm Kiệt, dù không muốn nghe nhưng cô đã nghe hết tất cả. Tại sao ngay đến cả người đàn ông cô yêu và dựa dẫm suốt 2 năm qua lại lừa dối cô? Tại sao mà người đàn ông mà cô luôn biết ơn và tôn trọng suốt 4 tháng qua lại có thể quay sang lợi dụng cô chứ? Đối với hai người bọn họ, cô chỉ xứng đáng làm một vật để họ lôi ra lợi dụng hay sao?

Ngay lúc này, Lương Vũ Tranh chỉ mong tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mơ hư ảo mà thôi.

……………………………………….

Trở về Minh viên lúc trời đã tối, Hạ Quân Dật mới biết là Lương Vũ Tranh từ sáng đi ra ngoài cùng anh nay vẫn chưa về. Tự dưng cảm thấy rất lo lắng, Hạ Quân Dật gọi điện cho Lương Vũ Tranh nhưng không được, liền vội vàng ra ngoài tìm cô.

Những chỗ mà Lương Vũ Tranh có thể đến, Hạ Quân Dật đều đã tìm nhưng không thấy. Vừa lái xe, Hạ Quân Dật vừa gọi điện cho Tống Cường, người trợ thủ đắc lực và cũng là người thân cận nhất của anh:

- Tống Cường, cậu mau sai người đi tìm Lương Vũ Tranh cho tôi, cho dù có lật tung cả thành phố B này thì cũng phải tìm cho ra bằng được rồi đưa về Minh viên.

- “Vâng ạ.”

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng nhận lệnh của Hạ Quân Dật. Còn anh vẫn lái xe đi tìm Lương Vũ Tranh khắp nơi.

…………………………………………..

Hôm nay muốn tìm một chiếc xe taxi để đi đến nhà của Vương Nhã Đồng nhưng không có, Lương Vũ Tranh đành phải ngồi tạm lên xe bus. Nhưng vì không chú tâm nên Lương Vũ Tranh cũng chẳng rõ trạm cần xuống, bến cuối cùng mà cô vừa xuống chính là ngoại ô thành phố B.

Nơi này là một khu đất trống rộng, đang chuẩn bị được đưa vào quy hoạch. Đường phố vắng tanh chẳng có lấy một xe đi qua, hoang vu hẻo láng không một bóng người.

Vừa rồi Lương Vũ Tranh đã cố gắng nài nỉ tài xế đưa cô về thành phố B nhưng không được. Anh ta nói anh ta phải lái xe đi luôn chứ không quay đầu về thành phố nữa. Còn điện thoại thì quên không sạc, nay đã hết chẳng còn chút nào.

- Haizzz….

Lương Vũ Tranh thở dài. Số của cô quả thật rất xui xẻo. Bây giờ chẳng thể làm gì ngoài việc tự đi bộ về thành phố.

Đi trên đôi giày cao gót 5cm, chẳng mấy chốc Lương Vũ Tranh đã cảm thấy đau chân. Cô cúi xuống tháo giày ra rồi cầm ở một bên tay.

……………………………..

Trong nội thành không tìm được bóng dáng của Lương Vũ Tranh, Hạ Quân Dật thậm chí còn sai người tìm cả ở bệnh viện, sợ cô đi một mình gặp phải chuyện gì nhưng đều không có. Mặc dù đã cử người đi tìm Lương Vũ Tranh nhưng Hạ Quân Dật không thể yên tâm, anh vẫn lái xe đi tìm cô khắp nơi. Tìm trong nội thành không ra, anh bắt đầu chuyển hướng lái xe ra ngoại thành.

Đi một lúc lâu, Hạ Quân Dật từ xa nhìn thấy một cô gái đang đi sát vào lề đường, nhận ra ngay đó là Lương Vũ Tranh. Anh nhanh chóng lái xe đến gần chỗ cô.

- Lương Vũ Tranh!

Lương Vũ Tranh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Quân Dật. Cô thấy gương mặt anh trông rất lo lắng.

Hạ Quân Dật đứng trước mặt Lương Vũ Tranh, nhìn cô từ trên nhìn xuống. Đôi chân cô đã sưng lên, còn rỉ máu nữa.

- Rốt cuộc là cả ngày hôm nay em đã đi đâu vậy?

- Tôi đi chơi.

Một câu nói đầy nhạt nhẽo khiến Hạ Quân Dật không thể nói gì. Thấy bộ dạng lếch thếch kia, anh nói tiếp:

- Cũng đã muộn rồi, theo tôi về.

Không cần đợi Hạ Quân Dật mở cửa xe giúp, Lương Vũ Tranh tự đi đến rồi ngồi lên ghế sau.