Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 155: Sắp xếp (1)




4 giờ nữa trôi qua…

Trong khi Tống Thừa Huân, Lưu Cảnh Dương, Trình Minh Viễn, Triệu Minh Thành đều có việc cần giải quyết để giúp Hạ Quân Dật thì Hạ Tuyết Tâm cùng Hạ Tuyết Dao đưa Lương Vũ Tranh đi ăn trưa.

Nhưng Lương Vũ Tranh không nuốt nổi. Vừa rồi Vương Nhã Đồng cũng có gọi đến dặn dò Lương Vũ Tranh đủ thứ, bảo cô ấy sẽ sớm trở về thành phố B rồi đến gặp cô.

- Vũ Tranh, chị cũng phải ăn gì đi chứ? Chị như vậy bọn em lo lắng lắm. Chị lo lắng cho Quân Dật nhưng cũng phải lo cho bản thân chị nữa chứ? - Hạ Tuyết Dao vừa gắp thức ăn cho Lương Vũ Tranh vừa nói.

- Không sao, chị không sao. Có lẽ do thức ăn không hợp khẩu vị nên không muốn ăn. – Lương Vũ Tranh cố gắng biện minh.

- Vậy chị muốn ăn gì để bọn em đi mua? - Hạ Tuyết Tâm ngồi bên cạnh hỏi.

- Thôi, không cần đâu. Tuy không hợp khẩu vị nhưng cũng không phải là không ăn được.

Khi thấy Lương Vũ Tranh ăn được một chút, Hạ Tuyết Tâm với Hạ Tuyết Dao mới cảm thấy đỡ lo hơn.

…………………………………

Ba người cùng nhau vào thang máy. Họ cùng chung một tâm trạng: Lo lắng. 4 tiếng trôi qua kể từ khi Lương Vũ Tranh nhận được thông báo máy bay của Hạ Quân Dật mất tích, mãi đến giờ vẫn không có manh mối gì cả. Lương Vũ Tranh cố gắng không trưng bộ mặt yếu đuối ra, cố tỏ ra bình tĩnh. Chỉ sợ cô kiềm chế không được bao lâu thôi.

Trở lại phòng làm việc của Hạ Quân Dật, thấy Tony lắc đầu là Lương Vũ Tranh đủ hiểu vấn đề rồi. Cô ngồi vào bàn làm việc của anh, bật laptop lên. Mật khẩu vẫn vậy, cô biết.

- Minh Viễn, em nghĩ bây giờ chúng ta phải lo cho cục diện trước mắt đã. Em không thể ra ngoài đại dương kia tìm Quân Dật nên chỉ có thể ở đây giúp anh ấy bảo vệ vị trí này thôi.

- Chỉ có thể làm vậy thôi. - Trình Minh Viễn ngồi ghế đối diện Lương Vũ Tranh, nhẹ nhàng đáp.

- Bây giờ em định làm gì? Giá cổ phiếu của DCL đang giảm mạnh, sợ rằng sẽ giảm đến mức kỷ lục chưa từng có trong lịch sử đấy. – Tống Thừa Huân ngồi cạnh Trình Minh Viễn cũng lên tiếng.

Lương Vũ Tranh suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Theo mọi người, em có thể ngồi vị trí Tổng giám đốc này thay cho Quân Dật trước khi anh ấy trở về hay không?

Tất cả mọi người đều nhìn nhau rồi lại nhìn Lương Vũ Tranh:

- Vũ Tranh, ý chị là…

- Không được Vũ Tranh, em không thể. Nếu như em là vợ hợp pháp của Quân Dật thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết. Nhưng hai người mới chỉ đính hôn thôi.

- Chuyện này rất khó giải quyết.

Mọi người ở đây đều biết rõ, quyết định mà Lương Vũ Tranh đưa ra là rất khó thực hiện nên mới ngăn cản cô.

- Nhưng mà… Nếu như chúng ta có một số giấy tờ để chứng minh Vũ Tranh có đủ khả năng trở thành người lãnh đạo của tập đoàn DCL thì không khó khăn mấy đâu.

Những ánh mắt nhìn Lương Vũ Tranh bây giờ đều chuyển sang hết chỗ Tống Thừa Huân.

- Thừa Huân, anh có cách?

- Cũng được coi là một cách hay. Vũ Tranh, em thật sự quyết định làm như vậy?

- Vâng ạ.

- Được rồi. Bây giờ anh sẽ làm ngay. Mọi người cứ yên tâm đợi một lát, sẽ xong ngay thôi. Chỉ cần em có thể trở thành người lãnh đạo tạm thời của DCL thì bên Hạ Thị, Trình Thị và Lưu Thị sẽ dễ dàng huy động vốn giúp tập đoàn. Nếu như có sự giúp đỡ của Dịch Phàm nữa thì sẽ hay hơn nhưng bây giờ cậu ấy đang gặp chuyện buồn nên không tiện.

Tống Thừa Huân quay sang nhìn Tony, hỏi:

- Tình hình tìm kiếm thế nào rồi Tony?

- Đã tăng thêm 5 máy bay tìm ở khu vực đảo Yakushima. Hiện tại cũng đã phái thêm cả tàu ngầm nữa.

- Tony là người của Quân Dật sao? – Lương Vũ Tranh hỏi nhỏ Tống Thừa Huân.

Tống Thừa Huân gật đầu, lúc này Lương Vũ Tranh mới quay sang hỏi Tony:

- Tony, anh có nhận định gì về máy bay của Quân Dật không? Nó có bị hỏng hóc hay trục trặc gì…

- Phu nhân, trước khi Tổng giám đốc lên máy bay, chúng tôi đã tiến hành bảo dưỡng AX01. Sự cố hỏng hóc là không thể xảy ra.

- Không thể xảy ra? Trên máy bay có bao nhiêu người?

- Có tổng cộng 4 người, trong đó có Tổng giám đốc, trợ lý Trần, 1 cơ trưởng và 1 cơ phó, Lương Vũ Tranh lại rơi vào những dòng suy nghĩ khác nhau.

- Có tìm kiếm ở các đảo xung quanh không? Lỡ như họ hạ cánh xuống những đảo đó…

- Phu nhân, điều đó chúng tôi cũng đã tìm hiếu nhưng máy bay không đáp xuống sân bay hay bất cứ chỗ nào ở mấy đảo đó.

- Rada thì sao? Không phải Nhật Bản cũng có rada quân sự, dân sự sao?