Nếu Thiên Đường Có Anh

Chương 137: Hạnh phúc




Khi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Bên cạnh vẫn còn mùi hương và hơi ấm của Hạ Quân Dật nhưng không biết anh đã đi đâu mất rồi.

Đêm qua là lần đầu tiên Lương Vũ Tranh thật lòng cùng với Hạ Quân Dật. Điều đó quả thật rất hạnh phúc.

Đang ngồi suy nghĩ nhiều thứ thì Hạ Quân Dật đẩy cửa bước vào, mang theo một cốc nước.

- Cả đêm qua như thế mà em vẫn có thể dậy sớm như thế? Chẳng lẽ mấy tháng không ở bên phụ nữ, anh trở nên “yếu” như vậy à?

- Anh không biết “xấu hổ” là gì à? – Gương mặt Lương Vũ Tranh lúc này nóng hẳn lên.

- Anh không quan tâm mấy về từ này đâu. - Nhưng anh vừa đi đâu thế?

Hạ Quân Dật đặt cốc nước lọc ở tủ đầu giường gần chỗ của Lương Vũ Tranh, nói:

- Hơi khát nước nên xuống lấy một cốc. Em muốn uống không?

- Không cần, em không khát.

Hạ Quân Dật lên giường, ngồi xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, vươn tay ôm cô vào lòng.

- Em có biết là anh đang hạnh phúc như thế nào không?

- Vậy anh có biết em đang rất hạnh phúc không?

- Biết. Cả đêm cùng em như thế là đủ biết rồi.

- Mặt anh sao dầy như thế chứ?

Lương Vũ Tranh tựa đầu vào ngực của Hạ Quân Dật, nở một nụ cười rất hạnh phúc.

- Nhưng mà Hạ Quân Dật, nghĩ đi nghĩ lại em cảm thấy anh thật sự rất ngốc đấy. Tại sao anh không tỏ tình sớm cho em biết chứ? Từ trước đến nay em nghĩ anh hiểu lòng người lắm, nhưng sao anh chẳng hiểu lòng em chút nào thế hả? Không biết là em cũng yêu anh à?

- Anh hiểu lòng em, nhưng anh không hiểu trái tim của em có nghiêng về anh hay không. Lương Vũ Tranh, anh chỉ muốn nói cho em biết, lần này em trở về bên anh, cho dù về sau có như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ chặt em, không cho em rời xa anh nữa. Em đừng có mơ tưởng đến người đàn ông nào khác bởi cả đời này em chỉ có thể được nhìn một người đàn ông duy nhất thôi, đó chính là anh.

- Ghê quá thôi.

Lương Vũ Tranh bật cười, ôm chặt lấy Hạ Quân Dật. Chắc anh cũng biết rõ, cô đang hạnh phúc đến nhường nào.

- Vũ Tranh, anh thật sự hy vọng, nếu chúng ta đã yêu nhau như thế này thì tất cả những chuyện cũ hãy bỏ qua hết đi. Anh thật sự chỉ muốn cùng em sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường giống như Tuyết Tâm với Cảnh Dương, Tuyết Dao với Minh Thành và nhiều người khác mà thôi. Có được không em?

Những lời mà Hạ Quân Dật nói khiến Lương Vũ Tranh thật sự rất cảm động. Cô ngước đầu lên nhìn anh:

- Quân Dật, em hiện giờ đã yêu anh đến mức không còn biết một cái gì nữa rồi. Em cũng giống như anh, bỏ qua tất cả mọi thứ để cùng anh bắt đầu lại từ đầu.

Hạ Quân Dật hôn nhẹ lên bờ môi của Lương Vũ Tranh, nói:

- Cảm ơn em. Em có biết là anh yêu em đến mức nào không? Nếu bây giờ mà em bỏ anh đi với thằng nào khác thì không biết là anh sẽ thành ra như thế nào nữa.

- Nói linh tinh, chẳng phải vừa rồi anh còn hạ lệnh cho em không được nhìn người đàn ông nào khác ngoài anh còn gì. Yên tâm đi, anh đẹp trai thế này, nhìn mãi cũng không chán đâu.

- Hóa ra em cũng biết nịnh lắm đấy.

Chính bản thân Lương Vũ Tranh cũng không biết, hóa ra cô còn có thể nói ra những lời này.

- Vũ Tranh, anh thật sự rất muốn cùng em đi du lịch, tận hưởng thế giới riêng của hai chúng ta.

- Anh cũng thích đi du lịch à?

- Ừ. Em muốn đi đâu nhất?

Suy nghĩ một hồi, Lương Vũ Tranh nói:

- Em muốn đến nhiều nơi lắm, như New York này, London này, Australia rồi New Zealand nữa. Nhưng thật sự thì muốn đến Paris nhất, nghe nói Paris là thành phố lãng mạn nhất.

- Em thật sự muốn đến Paris?

- Vâng.

Hạ Quân Dật với tay lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, bấm số gọi điện cho ai đó.

- Tống Cường, ngay lập tức chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn đến Paris ngay bây giờ, có chuyện gấp.

- “Vâng ạ.”

Lương Vũ Tranh ngồi ở bên cạnh Hạ Quân Dật, kinh ngạc nhìn anh.