Mang tiếng là nói chuyện, nhưng Tôn Hạo ngồi từ nãy tới giờ vẫn chưa mở miệng nói lời nào. Lương Vũ Tranh hai tay nắm chặt đặt trên đùi, cố gắng bình tĩnh, lên tiếng nói trước:
- Tôn tiên sinh, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
- Lương tiểu thư, nếu như giữa cô và Quân Dật không có ân oán thù hận gì, tôi quả thật sẽ cảm thấy thích cô, còn thấy cô cùng Quân Dật thật ra cũng rất đẹp đôi.
Hai bàn tay của Lương Vũ Tranh nắm chặt hơn, cô vẫn đang chờ Tôn Hạo nói tiếp.
- Tháng trước cô bị bắt cóc, cô có biết Hạ Quân Dật đã lo lắng cho cô thế nào không? Cô có biết là vì cứu cô mà ngày hôm đấy mà Quân Dật đã bị làm sao không?
Nhìn thấy Lương Vũ Tranh đang cúi gằm mặt xuống, Tôn Hạo nở một nụ cười lạnh lùng nói:
- Cô không biết chứ gì? Hạ Quân Dật vì cứu cô nên đã bị thương nặng ở vai phải đấy. Nhưng cậu ta không nói cho cô biết. Hạ Quân Dật ngu ngốc như vậy đấy.
- Cái gì? Hạ Quân Dật bị thương? – Nghe những lời này, Lương Vũ Tranh thật sự rất bàng hoàng.
- Đúng... Nhờ phúc của cô, Quân Dật đã bị thương nặng ở vai phải. Cậu ấy âm thầm theo bác sĩ đi tiến hành tiểu phẫu. Cô không biết đúng không? Tất nhiên là cô không biết rồi. Vài ngày trước khi cô ra viện, Quân Dật lại bí mật đến bệnh viện làm cuộc tiểu phẫu thứ 2 xóa sẹo đi rồi.
Lương Vũ Tranh hoang mang tột độ.
- Hạ Quân Dật cho rằng vết thương đó của cậu ấy không là gì so với vết thương của cô, còn căn dặn mọi người không được nói ra cậu ấy bị thương cho cô biết. Nhưng cô thì sao? Cô rốt cuộc vẫn chỉ nghĩ đến bản thân cô mà thôi.
- Xin anh, đừng nói nữa....
Tôn Hạo thấy thế thì cười nhếch mép:
- Sao vậy, cảm thấy ân hận chưa? Hạ Quân Dật vì cô làm bao nhiêu việc như thế, còn cô lại vì những chuyện khác, đổ cho cậu ấy việc đã giết bố mẹ cô sao? Cậu ấy có giết bố mẹ cô không thì Lương Vũ Tranh cô phải là người rõ ràng nhất chứ? Còn muốn nhiều điều nữa không? Tôi sẵn sàng nói cho cô biết luôn một thể.
Uống một ngụm café, Tôn Hạo lại nói:
- Lương Vũ Tranh, cô từng nói với Hạ Quân Dật là cô không muốn gặp cậu ấy nữa. Kết quả thì sao? Cậu ấy không xuất hiện trước mặt cô nữa. Nhưng hàng đêm, cậu ấy vẫn đến bệnh viện xem tình hình của cô, hỏi xem sức khỏe cô đã tốt lên chưa. Ngày nào cậu ấy cũng xem qua bệnh án của cô. Tình hình của cô, cậu ấy còn nắm rõ hơn chính bản thân cô nữa đấy. Cô nói xem, rốt cuộc Hạ Quân Dật là người thế nào?
Lúc này đây, Lương Vũ Tranh không thể nói thêm được gì nữa. Hạ Quân Dật, Hạ Quân Dật… Hóa ra anh cũng tổn thương không kém gì cô cả. Nhưng tại sao?
- Cô có biết Hạ Quân Dật còn nói gì với tôi không? Cậu ấy bảo cậu ấy không quan tâm cô nghĩ về cậu ấy thế nào, cậu ấy chỉ muốn giúp cô việc này, bởi vì cậu ấy yêu cô. Hạ Quân Dật nói cậu ấy yêu cô đấy Lương Vũ Tranh. Là yêu cô.
- Cái gì?
Lương Vũ Tranh bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Tôn Hạo, những lời của anh khiến cô quá mức kinh ngạc.
Hạ Quân Dật yêu cô sao?
- Nếu không phải vì cậu ta yêu cô quá, nếu tôi không phải là bạn của cậu ta thì tôi cùng với Tống Thừa Huân sẽ không bao giờ giúp Lương Vũ Tranh cô đâu.
- Xin lỗi.
- Mấy lời cảm ơn với xin lỗi này cô nên dành để nói cho Hạ Quân Dật đi. Lương Vũ Tranh, cô cũng là một người bình thường, cũng có trái tim. Nếu sau việc này mà cô còn không nhận ra được tình cảm của Hạ Quân Dật, còn không nhận ra bản thân cô đã sai thì tôi quả thực không còn gì để nói về cô nữa. Hai bàn tay của Lương Vũ Tranh đã đổ mồ hôi từ lâu. Ngay lúc này, cô vẫn đang nhớ đến Hạ Quân Dật và từng lời nói của Tôn Hạo.
- Lương tiểu thư, những gì muốn nói tôi cũng đã nói hết rồi. Cô hãy tự suy nghĩ kỹ lại mọi việc đi.
Nói xong, Tôn Hạo nhanh chóng cầm cặp sách rời khỏi quán café.
Chỉ còn lại Lương Vũ Tranh ngồi đây với hàng loạt những suy nghĩ hỗn loạn.
Vẫn chỉ là Hạ Quân Dật.
Lương Vũ Tranh cô đã từng rất hận Hạ Quân Dật vì nghĩ anh đã giết bố mẹ của cô. Nhưng còn anh, anh lại âm thầm ở bên cạnh quan sát cô, giúp đỡ cô nhiều như thế. Bây giờ cô mới nhận ra rõ, bản thân mình đã sai đến mức độ nào.