Khi Lương Vũ Tranh mở cửa phòng tắm ra thì bỗng thấy Hạ Quân Dật ngồi ngay đấy khiến cô giật mình mà hét lên.
- Á…..
- Làm cái gì mà hét lên như thế, tôi có phải là ma quỷ gì đâu? Cứ làm quá mọi chuyện lên. – Hạ Quân Dật vừa nói vừa đứng dậy khỏi chỗ bàn máy tính.
- Anh cũng có khác gì ma quỷ đâu, nhất là đêm hôm thế này. – Lương Vũ Tranh vừa lau tóc vừa đi ra, miệng lẩm bẩm.
- Em nói cái gì?
Hạ Quân Dật nhấn mạnh từng chữ. Rõ ràng là anh chẳng nghe ra câu lẩm bẩm kia của Lương Vũ Tranh.
Đi đến trước máy tính, Lương Vũ Tranh mới phát hiện ra việc cô chưa tắt máy tính. Ngước nhìn Hạ Quân Dật thì lại được anh đáp trả lại bằng nụ cười nhẹ nhàng:
- Nữ sinh L bị cho là gái bao đã lên tiếng phản biện về tin đồn. Những câu nói của em nghe cũng thật hay đấy.
- Anh đọc hết rồi à?
- Đọc hết rồi, không sót một chữ.
Tự dưng lúc này, Lương Vũ Tranh lại cảm thấy có chút gì đó… chột dạ. Chắc anh cũng đã biết việc cô lôi anh ra làm lá chắn, nói anh là bạn trai cô rồi.
- Từ khi nào mà em đã nhận định tôi chính là bạn trai của em vậy? Ngay từ ngày đầu khi em ở bên tôi à?
- Cái này… Thật ra lúc đấy tôi không còn cách nào khác nên mới đành nói như thế thôi.
- Sao không nói thật ra? Em chính là như vậy mà. Điều này là sự thật không thể thay đổi.
Nghe Hạ Quân Dật nói thế, Lương Vũ Tranh đích thị có tức giận thật mặc dù anh nói rất phải.
- Giận rồi à? Nhưng mà cũng như có như không thôi. Bây giờ thì ai chẳng coi em là bạn gái của tôi rồi.
- Chỉ là bên ngoài thôi. Còn sự thật như thế nào thì cả tôi và anh cũng đều biết rõ quá rồi.
Lương Vũ Tranh tắt máy tính đi. Cô mang khăn lau tóc vào trong nhà tắm, chải qua đầu một lần nữa rồi bước ra.
- Em cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi nhỉ? Đã tìm được công việc chưa hay muốn nghỉ luôn ở nhà để tôi nuôi đây?
- Tôi không thích phải sống dựa vào người khác. Mặc dù bây giờ tôi đang sống dựa vào anh, nhưng tôi cũng biết chắc chắn một điều, không sớm thì muộn anh cũng sẽ nhanh chóng đá tôi đi thôi. Bệnh tình của mẹ tôi bây giờ chẳng rõ ràng được, tốt nhất tôi nên tự kiếm một công việc. Sau này nếu có bị anh đá đi, tôi cũng sẽ không chết đói.
Hạ Quân Dật vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Lương Vũ Tranh, phải một hồi sau anh mới nói:
- Lại đây.
Lương Vũ Tranh cũng không phản đối gì, cô ngay lập tức ngồi xuống giường, bên cạnh Hạ Quân Dật.
- Đúng như em nói, rồi có ngày tôi cũng sẽ chán em. Nhưng em yên tâm đi, lúc đấy tôi sẽ trả cho em thêm một khoản tiền nữa. Nếu như chúng ta chia tay trong hòa bình, về sau em mà gặp phải vấn đề gì thì cứ đến gặp tôi, tôi sẽ giúp em, như là về tiền chẳng hạn.
- Anh cũng hào phóng với cả người cũ quá nhỉ?
- Vậy ban đầu em nghĩ tôi hẹp hòi lắm à? Nhưng mà với tình hình hiện tại thì em cũng đừng lo, chắc phải mất một thời gian dài nữa tôi mới chán em đấy.
Lương Vũ Tranh chẳng nói gì, Hạ Quân Dật lại lên tiếng nói tiếp:
- Sắp tốt nghiệp rồi, muốn vào tập đoàn của tôi làm việc không?
- Cảm ơn thành ý của anh, nhưng tôi không muốn đi cửa sau đâu.
- Cái gì mà cửa sau? Em suy nghĩ cũng trong sáng quá nhỉ? Cứ nộp hồ sơ vào đi, tôi sẽ kiểm tra bằng chứng năng lực thật sự của em chứ không phải năng lực trên giường của em đâu.
Nghe câu này của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh hơi đỏ mặt vì ngượng. Sao anh có thể thản nhiên nói ra những câu như vậy chứ?
- Nhìn mặt em kìa, ngượng cái gì?
- Không phải.
- À phải, tối ngày mai tôi sẽ tham gia một bữa tiệc đính hôn nên em chuẩn bị để đi cùng tôi. Sáng mai tôi sẽ cho người mang mấy bộ đồ đến cho em. Nhớ mặc bộ nào nổi bật vào một chút.
- Tôi biết rồi.
Đàm đạo xong về chuyện tham gia tiệc cưới, Hạ Quân Dật liền ôm Lương Vũ Tranh đi ngủ. Quả thật Lương Vũ Tranh không khiến cho Hạ Quân Dật tức giận nên anh cũng nhẹ nhàng với cô hơn. Hạ Quân Dật nói, sẽ còn rất lâu nữa anh sẽ chán cô. Nhưng với bản tính của anh, Lương Vũ Tranh không tin là anh sẽ giữ cô ở bên anh lâu dài.