Nếu Thanh Xuân Không Giữ Lại Được

Chương 2-5




Phùng Tùng sau một đêm ngủ ngon, nhóm bạn cùng phòng đã đặt cho anh ta một biệt hiệu vô cùng đặc sắc: Phùng “ba bao“.

Bạn Phùng “ba bao” nhận được biệt hiệu này, không những không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại, còn lấy đó làm niềm vinh hạnh. Anh ta cổ vũ Vương Huy nhanh chóng tiến hành cùng với Châu Tuệ. Anh ta còn đưa một chiếc “áo mưa” cho Vương Huy, dạy Vương Huy phương pháp sử dụng.

Vương Huy vốn muốn ném trả “áo mưa” cho Phùng Tùng. Nhưng anh nghĩ, nếu quả thực muốn tiến hành cùng Châu Tuệ, bắt buộc phải chuẩn bị “áo mưa'. Song, anh không có nổi dũng khí đi ra hiệu thuốc mua thứ đồ đó.

Thế nên, Vương Huy đã nhét “áo mưa” của Phùng Tùng vào túi.

Phùng Tùng nói, đợi Vương Huy tiến hành “chuyện ấy” với Châu Tuệ xong, hai người có thể trao đổi kinh nghiệm cho nhau. Vương Huy cảm thấy Phùng Tùng quá vô liêm sỉ, quả thực cực kì vô liêm sỉ.

Châu Tuệ hẹn Vương Huy đến bên bờ Trường Giang ngắm cảnh. Vương Huy vui vẻ nhận lời.

Dòng Trưởng Giang đắp mình lên buổi hoàng hôn. Cô gái thuần khiết Châu Tuệ nhìn nước sông Trường Giang, ngắm mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống, tinh thần hưng phấn, quay sang Vương Huy hỏi: “Có cảm giác thiên trường địa cửu không?“.

Vương Huy đang bốc hỏa toàn thân. Anh nhìn Châu Tuệ bằng vẻ mặt vô cùng si mê đắm đuối. Ánh mắt anh khiến trái tim của Châu Tuệ như con hươu tung tăng chạy nhảy.

Đương nhiên, tim đập tất sẽ khiến cho lồng ngực đập, đối với cô nàng vòng một khủng như Châu Tuệ mà nói, vào giây phút này. Ngực của cô như đang run rẩy.

Châu Tuệ nhắm mắt lại, chờ mong Vương Huy sẽ dành cho mình một nụ hôn nồng nàn, nụ hôn đầu tiên của cuộc đời cô,

Thế nhưng, khi thấy Châu Tuệ nhắm mắt lại, Vương Huy lại chỉ chăm chú vào vòng một của Châu Tuệ, thậm chí còn hôn cuồng nhiệt lên đôi bồng đào ấy.

Châu Tuệ sợ ngây người, sững sờ nhìn Vương Huy như con sói đói vồ mồi, say xưa du ngoạn trên cơ thể mình.

Vương Huy chợt tháo áo trong của Châu Tuệ ra, hành động này của anh khiến Châu Tuệ vô cùng khiếp sợ.

Châu Tuệ lồm cồm đứng dậy, chỉnh lại trang phục của mình. Cô nhìn Vương Huy bằng vẻ mặt thẫn thờ: “Anh muốn làm gì vậy?”.

Vương Huy ngỡ ngàng nhìn vào Châu Tuệ, chưa thỏa mãn nói: “Anh muốn em”.

Vương Huy lồm cồm đứng dậy, bổ nhào vào Châu Tuệ, lòng như lửa đốt, bắt đầu tiến tới xâm phạm lãnh thổ.

Anh run rẩy lấy “áo mưa” ra, Châu Tuệ nhìn thấy thứ đồ kia, cuối cùng cũng bừng tỉnh.

Cô đẩy Vương Huy ra, chạy ra một góc xa, nhìn Vương Huy bằng ánh mắt tức giận: “Có phải anh muốn làm chuyện ấy với em thôi không?”.

Vương Huy cầm lấy “áo mưa”, thở dốc nhìn Châu Tuệ: “Đúng thế, sao vậy?”.

Nước mắt Châu Tuệ bỗng rơi xuống. Cô xoay người bỏ chạy.

Đây là lần chạy dọc bờ Trường Giang dài đằng đẵng nhất trong cuộc đời của Châu Tuệ. Trái tim cô bị nước sông Trường Giang cuồn cuộn vỗ đánh. Cô chạy một mạch về ký túc xá, rúc mình trong chăn khóc rưng rức, hung hăng nhéo ngực của mình.

Giờ phút này, Châu Tuệ chán ghét vòng một của mình vô chừng. Cô cảm nhận một cách sâu sắc cảm giác có tảng đá lớn đè xuống ngực mình, đau đớn, ê chề.

Vương Huy tức giận ném chiếc “áo mưa” kia xuống sông Trường Giang.

Màn đêm buông xuống, anh cụt hứng quay về trường học.

Lúc anh đi đến vòng xuyến Dương Gia Bình thì bị một bà chị lẳng lư kéo giật lại: “Anh chàng đẹp trai, vào đây chơi đi, mấy em gái ở đây đều ngoan hiền lắm!”.

Vương Huy ngẩng đầu nhìn, nơi đó là một hộp đêm khá cao cấp. Anh đẩy bà chị kia ra, sải bước lớn về phía trước. Sau khi đi qua vòng xuyến Dương Gia Bình, anh mở ví tiền của mình ra, bên trong là tiền sinh hoạt cả một tháng anh vừa mới rút. Cuối cùng Vương Huy quay đầu, cúi đầu, bước thẳng vào hộp đêm.

Có “nhà triết học” từng nói rằng “Người xinh đẹp mới có thanh xuân, người không xinh đẹp chỉ có mụn trứng cá”. Thế nhưng, đối với người vốn đã rất đẹp như Vương Huy mà nói, thanh xuân của anh vẫn đầy mụn trứng cá.

Vương Huy được bà chị nhiệt tình kia dẫn đến một căn phòng nhỏ. Anh ngồi xuống ghế sô pha trong tâm trạng không biết diễn tả thế nào, không biết phải làm sao.

Chẳng bao lâu sau, một bà cô già dẫn theo ba chị gái ra cho anh lựa chọn. Ba chị gái kia thấy Vương Huy cao ráo đẹp trai, ra sức chớp mắt quyến rũ về phía anh.

Bà cô già hỏi anh ưng ý cô nào. Vương Huy nhỏ giọng nói tùy, thế nào cũng được. Kết quả, một chị động tác nhanh nhẹn nhất đã ngồi xuống cạnh Vương Huy, ôm lấy cổ Vương Huy, cất giọng mờ ám: “Cậu em à, cậu rất đẹp trai đấy!”.

Cứ như vậy, Vương Huy và bà chị tên Tiểu Hà này đã được ở trong một gian phòng nhỏ. Chỉ Tiểu Hà châm nến tạo bầu không khí lãng mạn. Vương Huy nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức liên tưởng đến Trương Mạn Ngọc trong bộ phim Tân Long Môn khách sạn của Từ Khắc. Có điều chị Tiểu Hà hơn chị Trương Mạn Ngọc ở chỗ biết châm nến.

Chị ta nhìn Vương Huy bằng ánh mắt tình tứ, rõ ràng đang muốn nói với Vương Huy rằng: “Đêm nay chị sẽ là ‘con mồi’ của cậu, cậu nhóc, mau đến thưởng thức đi”.

Hai chai bia Sơn Thành đổ xuống bụng, lá gan của Vương Huy cũng to dần lên. Tay anh bắt đầu vuốt ve đôi chân trắng như tuyết của chị Tiểu Hà.

Lúc này, chị Tiểu Hà bắt đầu nhập cuộc. Chị ta nhìn Vương Huy bằng vẻ mặt thỏa mãn: “Anh chàng đẹp trai, giá của chị là ba trăm tệ. Chị đây trước đây chưa từng hạ giá bao giờ. Hôm nay, cậu khiến cho chị thấy mình trẻ ra rất nhiều, chị giảm giá cho cậu,hai trăm tệ nhé! Đêm nay chị sẽ làm cho cậu bay bổng như lên tiên”.

Vương Huy không nói lời nào, vội rút hai trăm tệ trong túi ra. Chị Tiểu Hà nhanh chóng chặn cửa phòng lại, nhìn Vương Huy bằng ánh mắt mờ ám: “Chàng đẹp trai, chúng ta cùng chơi đùa ở đây đi. Nhỏ tiếng chút nha!”.

Vương Huy bắt đầu cởi áo của mình ra. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc phòng bên cạnh truyền tới::Tôi chỉ uống rượu, chơi oẳn tù tì, tôi không bán thân”.

Sau đó gian phòng bên cạnh trở nên hỗn loạn. Vương Huy nghe thấy Trương Đình đang ở bên đó gào thét một cách rõ ràng: “Mày mà còn dám động vào bà, bà sẽ xử lí mày!”.

Lời dọa dẫm của Trương Đình không ngăn được cơn kịch tính của người đàn ông trung niên. Ông ta bổ nhào vào người Trương Đình, Trương Đình hét lên: “Cứu tôi với, cứu tôi với!”.

Lúc này, Vương Huy không thể tiếp tục nghe thêm được nữa. Anh xông ra khỏi phòng, đạp tung cửa bên cạnh, kéo ông già trung niên ra. Trương Đình khiếp sợ nhìn Vương Huy.

Người đàn ông trung niên hiển nhiên đã uống say, tay cuộn thành nắm đấm, nhào về phía Vương Huy.

Vương Huy lôi ông ta đến ghế sô pha. Ông ta liền cầm chai đập về phía Vương Huy.

Lúc này, Trương Đình vội vàng kéo Vương Huy bỏ chạy. Hai người điên cuồng chạy ra khỏi hộp đêm.

Tên đàn ông kia dẫn người đuổi thso ở phía sau. Trương Đình và Vương Huy chạy một mạch tới bên bờ Trường Giang, núp sau tảng đá bên sông. Đám người kia không tìm thấy hai người họ, tức tối bỏ ra về.

Nửa đêm, Trương Đình và Vương Huy thấp thỏm núp sau tảng đá. Tới rạng sáng hai người đã ngồi trên tảng đá.

Nửa đêm hai người bị dọa đến kinh hồn bạt vía. Tới rạng sáng, hai người bối rối không biết phải làm sao.

Nước sông Trường Giang vẫn con sóng này nối tiếp con sóng khác. Ngọn đèn thuyền chài trên sông Trường Giang văn lập lòe khi mờ khi tỏ.