Bên bờ Trường Giang
Sông từ núi tuyết tới
Nước triều mùa xuân
Chính là phong thái của dòng sông.
Sông chảy về biển Đông
Con sóng lớn thể hiện khí phách của dòng sông
Sông dùng dòng sữa tươi ngọt ngào để nuôi dưỡng con người.
Năm 2000, năm thiên niên kỷ mới, phòng ký túc của Vương Huy đã bị chiếm đóng toàn diện, hiệp ước bạn cùng phòng do trưởng phòng ký túc xá Phùng Tùng dựng lên đã tan rã triệt để.
Người xưa thường răn
dạy chúng ta rằng:“ Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”(1), nhóm người
Phùng Tùng quá tin tưởng vào danh ngôn mà người xưa để lại. Nhưng họ đã
quên, người xưa còn nói rằng” Con thỏ không ăn cỏ gần hang“.
_______________
(1) Ở gần nước nên tòa lầu đón được trăng trước tiên.
Kết quả nhóm Phùng Tùng bị hai câu danh ngôn của người xưa khiến cho
đầu váng mắt hoa. Toàn bộ “cỏ gần hang” mà họ ngưỡng mộ đã bị thỏ của
lớp khác dành được hết. Phùng Tùng nói, việc lĩnh ngộ danh ngôn của
người xưa đúng là quá dày vò người ta!
Mà người bị dày vò nhất chính là Vương Huy. Bức thư tình thấm đẫm nước mắt đã viết một năm kia
của anh, cuối cùng cũng không níu giữ được Cố Tiểu Yến.
Cố Tiểu Yến đã kết hôn cùng một anh bạn học chung đại học có hộ khẩu ở Bắc Kinh.
Khi Vương Huy nhận được tin tức này, anh hoàn toàn suy sụp, nhốt mình trong phòng,kêu gào ca khúc Hai bàn tay trắng của Thôi Kiệt ròng rã suốt ba ngày trời. Đến ngày thứ tư, Phùng Tùng
không thể nhịn thêm được nữa, nhìn Vương Huy bằng ánh mắt đau lòng:“Ca
sĩ à, cậu đừng rống nữa,rống nữa là nát cuống họng ra đấy!“.
Vương Huy nhìn Phùng Tùng bằng ánh mắt ngây dại: “Tôi không ngừng hỏi
bản thân mình, Tại sao Cố Tiểu Yến lại đi theo người khác,tại sao, rốt
cuộc là tại sao?“.
Phùng Tùng nhìn Vương Huy bằng ánh mắt u
ám: “Người anh em à,nếu tôi biết được tại sao, thì phòng ký túc xá của
chúng ta đã không F.A hàng loạt như thế này đâu!“.
Vương Huy gục mặt xuống giường, òa khóc hu hu. Tiếng khóc khiến trời đất cũng phải kinh hãi, quỷ thần cũng phải khiếp sợ.
Nhóm Phùng Tùng biết Vương Huy đã yêu thật lòng,họ lo lắng, không biết
liệu Vương Huy có tâm tư vì tình đến mức từ giã cuộc sống giống như Lâm
Đại Ngọc (1)hay không, cho nên, họ phải thay phiên nhau trông chừng
Vương Huy.
_______________
(1) Một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.
Sự việc này đã thu hút sự quan tâm cao độ của cô Thái. Cô Thái đã
nghiêm khắc phê bình, dạy bảo Vương Huy: “ Vương Huy, nếu em cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ buộc em phải nghỉ học“.
Vương Huy nhìn cô Thái với ánh mắt thản nhiên: “ Thưa cô, cô chẳng hiểu tình yêu chút nào hết!“.
Cô Thái bị chọc giận, phẫn nộ chỉ tay vào Vương Huy: “ Vương Huy, tôi
nói cho em biết,em đừng tưởng rằng biết chơi guitar thì sẽ thành gã si
tình, nếu em không thể thoát ra sự u mê đó, vậy tôi sẽ lôi em ra“.
Lúc này, nhìn thấy Châu Tuệ, với tư cách lớp phó học tập đến đưa bài
tập, cô Thái liền chỉ vào Châu Tuệ: “Vương Huy, em nhìn bạn Châu Tuệ
xem. Ban đầu, khi bạn ấy nghe ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ của em đã gào khóc đến như thế, nhớ nhà đến như thế, nhưng người ta vẫn có thể vực dậy được. Người ta bây giờ là lớp phó học tập của lớp em,
còn dành được cả học bổng nữa. Em nhìn lại mình xem, hết thi trượt rồi
đến học lại. Tôi nói cho em biết, sinh viên giống như em, cách ngày bị
đuổi học không còn xa nữa đâu!“.
Vương Huy nhìn cô Thái bằng ánh mắt lạnh lùng:“ Em đã muốn thôi học từ lâu rồi!“.
Cô Thái nổi giận:“ Được, Vương Huy, tôi sẽ đi làm thủ tục cho em ngay bây giờ!“.
Châu Tuệ thấy cô Thái nói nghiêm túc,vội vàng nói:“ Thưa cô, cô cứ giao Vương Huy cho em đi ạ. Em chắc chắn sẽ khiến bạn ấy phấn chấn lên“.
Cô Thái:“ Phấn chấn lên? Bộ dạng hiện giờ của cậu ta còn có thể phấn chấn lên được nữa sao?“.
Châu Tuệ:“ Thưa cô, cô hãy cho em thời gian một tháng. Em nhất định sẽ làm cậu ấy phấn chấn lên để có thể hát ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ một lần nữa ạ“.
Cô Thái:“ Hiện giờ cậu ta còn tâm trạng hát Cô nàng nơi trấn nhỏ sao? Từ sáng đến tối chỉ biết gào thét Hai bàn tay trắng, sắp khiến cho mấy bạn phòng ký túc xá bên cạnh bị thần kinh hết loạt tới nơi rồi!“.
Châu Tuệ:“ Thưa cô, nếu em không thể khiến bạn ấy phấn chấn lên, vậy em sẽ không đảm nhiệm chức lớp phó học tập này nữa ạ. Xin cô hãy tin tưởng em!“.
Cuối cùng, cô Thái vẫn lựa chọn tin tưởng Châu Tuệ.
Thực ra, cô Thái cũng không nỡ buộc Vương Huy phải nghỉ học. Mặc dù
Vương Huy hoàn toàn không phải là nhân vật thuộc hàng cao thủ trong lĩnh vực học tập như Châu Tuệ, nhưng Vương Huy chắc chắn sẽ là nhân tài về
nghệ thuật.
Màn diễn xướng guitar chứ bao sắc thái biểu cảm
của anh đã mang lại vẻ vang cho khoa Quản lý Kinh tế. Hơn nữa, cô Thái
ngoài mặt thì có vẻ nghiêm khắc,khắt khe, nhưng nội tâm lại rất lương
thiện, giống như đa phần phụ nữ Trùng Khánh.
Năm 2000, tiểu thiên hậu Châu Á Lương Tịnh Như đã phát hành bản tình ca chữa lành bao nhiêu vết thương mang tên Dũng khí. Đêm ấy Châu Tuệ mang theo máy nghe nhạc, nghe ca khúc Dũng khí hết cả một đêm.
Cuối cùng thì em đã đi đến quyết định này, người khác nói thế nào em đều không quan tâm, chỉ cần anh cũng khẳng định như em...
Nghe đến đoạn cảm động ấy, Châu Tuệ cất giọng hát trong tiếng khóc
nghẹn ngào, dọa cho Trương Đình đang ngủ ở giường trên sợ chết khiếp.
Trương Đình tưởng rằng nửa đêm nửa hôm, phòng ký túc có ma quỷ lộng
hành,hoảng hốt, sợ hãi nhảy bật dậy.
Khi Trương Đình mặc quần
ngủ, ôm chăn, hết hồn hết vía nhìn rõ là Châu Tuệ đang hát tình ca lúc
nửa đêm ở dưới giường, cô ấy đã muốn phát điên. Trương Đình đập vỡ tan
tành máy nghe nhạc của Châu Tuệ. Châu Tuệ cũng bức xúc, xông tới bóp cổ
Trương Đình.
Các chị em thấy tình hình không ổn, lũ lượt bật
dậy.Hai cô nàng Tứ Xuyên luôn làm việc nghĩa không thể chùn bước, đứng
về phía Châu Tuệ. Hai cô gái Trùng Khánh vốn muốn giúp Trương Đình, thế
nhưng thiết nghĩ phải dựa dẫm Châu Tuệ để qua khỏi cửa ải mấy bài kiểm
tra thi cử, nên đành đóng vai người hòa giải.
Trận chiến của phòng ký túc xá nữ cứ như vậy mà lắng xuống.
Châu Tuệ với tư cách con gái trấn Hà Bắc tiêu chuẩn, sự thành thật, chất
phát khiến cho cô không bao giờ có kẻ thù không đội trời chung. Thêm vào đó, ở phòng ký túc xá, về cơ bản,cô luôn sắm vai trâu già chịu thương
chịu khó,nên các nữ sinh khác không có thành kiến gì với cô cho lắm.
Điều duy nhất họ không vừa lòng về Châu Tuệ chính là, cô không lựa chọn
đứng về bên nào cả, luôn ở phe trung lập.
Điều này khiến cho
hai nhóm các cô gái “ớt cay” phái Tứ Xuyên và phái Trùng Khánh đôi phần
thất vọng. Thế nhưng thất vọng thì thất vọng, năm người đều là hoa đã có chủ, chuyện tranh đấu vì Vương Huy của những ngày thuở ban đầu đã quên
sạch đến tận chín tầng mây từ lâu.
Họ từng hận Vương Huy,
khoảng Thời gian một năm kia, hết viết thư tình lại đến gửi thư tình,
rồi lại đốt thư tình. Điều này khiến mấy cô nàng “ớt cay” không thể
chịu đựng nổi, cuối cùng họ quyết định lựa chọn thỏ lớp khác.
Mà lúc này, người duy nhất ôm mộng tưởng về Vương Huy chính là Châu
Tuệ. Một năm qua đi, Châu Tuệ đã chứng kiến nỗi khổ sở khi ngày ngày
Vương Huy phải đấu tranh vật lộn với mớ thư tình.
Cô từng có ý định bỏ cuộc, từng muốn tiếp nhận những nam sinh theo đuổi mình trong
những khoảng khắc cô đơn lạc lõng. Thế nhưng trái tim cô vẫn mạnh
mẽ,kiên định và tin tưởng rằng, ca khúc Cô nàng nơi trấn nhỏ của Vương Huy chính là bài hát dành cho mình.
Không sai, cậu ấy chắc chắn là hát cho Châu Tuệ tôi nghe, chỉ có Châu Tuệ này mới hiểu được hương vị của tình yêu đang tuôn trào trong bài hát đó.
Châu Tuệ quyết định dẫn Vương Huy đến bờ sông Trường Giang ngắm phong cảnh, chữa lành vết thương.
Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về phía đông. Cô hi vọng bọt sóng có thể cuốn hết đi được những tâm tư, những ưu phiền của Vương Huy.
Nhưng Vương Huy cứ thu mình trong phòng ký túc xá, không chịu ra ngoài. Bất đắc dĩ,Châu Tuệ đành phải lấy hết dũng khí xông vào phòng ký túc xá nam, kéo Vương Huy đến bên bờ Trường Giang. Khi đó, nhóm người Phùng
Tùng nhìn thấy Châu Tuệ vừa lôi vừa kéo Vương Huy, tất cả đều ngẩn người vì kinh ngạc.
Châu Tuệ hát về phía họ: “ Đây là nhiệm vụ mà
cô Thái giao cho, nếu không cứu được cậu ấy các cậu cũng sẽ bị xử lý,
phải không?”.
Cứ như thế, dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của Châu
Tuệ, dưới sự đùn đẩy dai dẳng bền bỉ của năm anh em Phùng Tùng, Vương
Huy đã đến bên bờ Trường Giang của Trùng Khánh.
Vương Huy đến
bên bờ Trường giang ngồi liền cả buổi chiều. Cuối cùng, nhóm Phùng Tùng
không chịu đựng thêm được nữa, từng người rời khỏi.
Bên bờ Trường Giang, mặt trời dần khuất bóng, chỉ còn lại Châu Tuệ và Vương Huy.