Nếu Tao Sống Lại Mày Sẽ Yêu Tao Chứ?

Chương 12-2: Do ăn ở cả (2)




________________________ Đăng sớm ạ -^- _______________

Sau một buổi tối tốn bao nhiêu là "nước xuân", khua tay múa chân, blo bla mỏi cả miệng, cuối cùng... ông Huyễn cũng chịu tin tôi. Căn bản, ông nhìn thế thôi, chứ đa nghi lắm, tra hỏi tôi này nọ nữa cơ, sợ tôi bắt cóc " Việt Anh" hay có hành động hãm hại gì gì ế... Đau lòng nhỉ... Mặt tôi, trông ác ôn đến mức đó cơ à? T^T

Sáng sớm,

- Tiểu Hân, xuống ăn sáng đi cháu_ Tiếng ông Huyễn dưới căn bếp vang lên đầy ôn nhu.

- Vâng thưa ông, cháu đang xuống đây nè, gần đến nơi rồi... Oáp_ Tôi đầu dụi vào chăn, bán tỉnh bán mơ, ngáp một cái thật to. Quả thật vẫn đang còn lưu luyến cái giường nhiều lắm.

- Nhỏ ngốc, có dậy không thì bảo _ Từ đâu phát ra tiếng của tên ti tiện nào đó, hắn lại còn kéo chăn, giật luôn cái gối của tôi ra nữa chứ.

- Azi... Tên nào, yêu nghiệt phương nào dám phá giấc ngủ ngàn vàng của ta hả?! Hãy xem ta xuất chiêu đây!_ Tôi hai mắt vẫn ngắm nghiền, vơ đại cái đồng hồ báo thức bên cạnh ném lấy nén để vào nơi phát ra tiếng động ấy.

- Cái con nhỏ này ghê thật..._ Hắn cằn nhằn, túm lấy hai tay tôi. Đến khúc này tôi mới chợt tỉnh hẳn. Trước mặt tôi là một mỹ nam xênh đẹp vô cùng với làn da trắng hơn.... con gái, làm tôi cũng phải gato. Nếu không dính gen di truyền "miễn dịch hoàn toàn với trai đẹp "từ mama đại nhân, chắc tôi cũng không cưa mà tự đổ mất.

- Thời đại này sao nhiều trai đẹp vậy trời_ Tôi nhỏ giọng tấm tắc.

- Cô lẩm bẩm cái gì vậy_ Tên mĩ nam kia nghi hoặc hỏi.

- À, không có gì.... Mà, anh...là ai vậy?

- Tôi là cháu ông tôi.

-..._ Nói vậy thì thà đừng nói nữa còn hơn. Vâng, ai chả biết cậu là cháu ông cậu, chứ không thì là cháu ông hàng xóm à -_-

- Cô có cần nhìn tôi với ánh mắt kinh dị đó không?

- Vậy cậu có thể thả tay tôi được không?_ Tôi cười méo.

-..._ Hắn giờ mới nhìn xuống, thấy tay tôi đang ở trong bàn tay của hắn thì buông vội ra, mặt hơi đỏ_ Ông bảo tôi lên gọi cô xuống ăn sáng, 8 giờ rồi.

- Ừ ừ, cậu cứ xuống trước đi, tôi phải thay đồ đã.

Tiễn tên mĩ nam kia ra, tôi đóng vội cửa. Mọe, tối qua gật gà gật gù mà quên đóng cả cửa. Chết, sau này cần phải để ý hơn thôi, không được để người khác chiếm tiện nghi như thế nữa.

Tôi bước xuống bậc thang, ngáp thật to, vươn vai rồi xoay xoay người vài cái:

- Chào cả nhà.

Tôi là như vậy đó, mỗi khi có chuyện gì thì cũng quên thật nhanh, khó giận lâu, lại quen chơi với mấy thằng đệ nữa, thế nên dù có một mình bao quanh bởi cả đống con trai tôi cũng chẳng sợ, lại cảm thấy thoải mái hơn là khi chơi cùng mấy đứa con gái dịu dàng nết na tờ ra kia nữa. Lạ cái đời...

Sao tạo hóa không sinh ra tôi là con trai cho quách đi rồi hả?Tôi cũng đã từng "mơ tưởng "tới con gái đấy nhá ( Nhưng mơ trong sáng thôi, cấm nghĩ bậy -^-)

- Cháu vào bàn ngồi đi_ Ông Huyễn cười hiền_Để ông giới thiệu luôn cho cháu hai đứa cháu ngoại cưng này. Tụi nó từ trên thành phố xuống thăm ông, mấy đứa làm quen đi.

- À,vâng vâng_ Tôi vừa húp miếng canh vừa ngâm nghi, từ từ đưa mắt lên ngắm " hai bạn mới". Căn bản từ nãy đến giờ, đang nhiễm tí buồn ngủ, lại mệt người, nên tôi cũng lười để ý xung quanh.

*Phụt!!!!!* _ Tôi phun canh trong miệng ra, hai mắt giãn to nhất có thể. What đờ heo... Trước mặt tôi.... là cặp " công cường thụ cường" đêm qua. Họ là anh em... Vậy là loạn luân hả?!! Thôi... gọi là đam mỹ huyết thống cho lịch sự đi 0^0

À mà cái người lên gọi tôi dậy vừa nãy, hình như là bạn công ợ.

Quào, quả thật, trên cuộc đời này, bất cứ điều gì cũng có thể sảy ra -o-

- Tiểu Hân, cháu sao vậy? Đau bụng? Tào tháo rượt? Cần đi đại sự không? Hay để ông lấy thuốc a_ Ông Huyễn lo lắng hỏi tôi.

- Không... không.. s.. sao ạ _ Tôi lắp bắp, mắt vẫn dán tịt vào hai con người đang điền nhiên thưởng thức món ăn kia.

- Tôi hiểu cô đang nghĩ gì rồi. Ăn đi rồi tí nữa chúng tôi sẽ giải thích_ Bạn công đưa mắt nhìn tôi " trìu mến", trông thì cũng có nét cười nhưng sao tôi vẫn có cảm giác lạnh gáy.

- À.. ờm_ Tôi gật đầu, trong đầu những dấu chấm hỏi to đùng hiện ra liên tiếp.

Ý hắn ta là gì? Chẳng lẽ bảo tôi giữ bí mật chuyện của họ? Hay giết người diệt khẩu để bịt miệng? Không! Có khi là bán ra nước ngoài nổ lấy nội tạng... Trời ơi, tôi nhiễm phim Hành Động quá rồi ><

Sau bữa ăn, tôi tính chuồn trước thì bị túm lại. Tụi này ác ôn ghê, thấy tôi sống chết bám chặt vào tường nhà mà vẫn nỡ lôi lấy lôi để, hại cái thân tôi đau nhức vô cùng.

- Các cậu g.. gọi tôi r..ra đây có việc.. gì v..vậy?_ Tôi nói lắp, đứng sau bì thóc phòng bị hết sức.

- Bọn tôi có ăn thịt cô đâu mà cô phải cảnh giác dữ vậy, lại đây _ Bạn thụ đi từ sau kéo tay tôi lại.

- Cô nghĩ bọn tôi là gay?_ Bạn công khoanh tay, nói toẹt vấn đề chính. Chắc không biết ngượng là gì đâu. Hảo, hảo, con người này nếu không yêu nam nhân chắc tôi cũng đổ mất a.

-..._ Tôi lắc đầu lia lịa.

- Vậy thì cũng tốt r..._ Bạn công thở phào.

-....Mà là đam mỹ huyết thống_ Tôi giơ tay nói nốt. Vâng, tôi không có nghĩ nó là gay, phản cảm lém, chỉ là... đam hoy ạ.

- Như nhau! _ Cả hai tên đều hét toáng vào mặt tôi.

- Thật ra..._ Bạn thụ từ từ kể_Hôm đó tôi và thằng nhóc này tranh nhau cuốn Green Perpetrator mới ra. Vì hết hàng, chỉ còn có một quyển nên chúng tôi nhất quyết phải dành được cho mình quyển sách này. Cuối cùng bọn tôi quyết định ai sẽ là chủ nhân của cuốn sách bằng cách.. oẳn tù tì. Tôi thắng. Đêm qua, lúc nó tắm xong, tôi vào WC thì nó nhân cơ hội tranh thủ chôm cuốn sách này. Tôi với nó đang rằng co thì cô vào...

Trời hóa ra chỉ có thế thôi à. Làm tôi tưởng gì cơ chứ.

- Có thế thôi? _ Tôi hỏi với ánh mắt chờ đợi.

- Thế thôi_ Câu nói ấy tuy nhẹ nhàng nhưng có sức sát thương vô cùng lớn, đã làm tan rã bao nhiêu trái tim chị em hủ chúng ta.

- Ồ... Vậy hai người là trai thẳng, thiệt à?_ Tôi oh một tiếng.

Hai tên anh em chết tiệt kia nhìn tôi với ánh mắt hỏi-ngu-thật rồi cũng cất tiếng:

- Cô tên gì?

- Tôi tên Hân Hân, còn các cậu?

- Tôi là Đình Nguyên, 16 tuổi_ Bạn "thụ" cười nhẹ.

- Còn tôi là Đình Phạm, em sinh đôi của Nguyên_ Bạn "công" nhe răng, khoác vai tôi_ Thôi hiểu lầm cũng xí xóa rồi, làm bạn với tụi tôi nhé.

- Ừ, hảo anh em!_ Tôi cười lớn túm cổ Đình Phạm. Trông khi đầu bọn họ khó gần thế kia chứ thực ra cũng tốt quá đấy chớ.

Nhưng đó chưa phải là cái đáng chú ý nhất. Điều "ngon" hơn cả chính là cả hai anh em nhà này, bố mẹ cho tụi hắn ăn cái chi mà đẹp trai dễ sợ, nhan sắc chắc phải ngang ngửa... Phạm Băng Băng rồi ấy =)))

Tuy nói hai người họ là sinh đôi, cũng có điểm chung và giống nhau nhưng căn bản vẫn khác biệt rõ nét, cả về tính cách lẫn ngoại hình. Đình Phạm vui vẻ, hòa đồng và có một chiều cao xuất chúng.

Bạn Đình này có nét đẹp của một chàng trai năng nổ nhưng không kém phần ấm áp. Cuốn hút hơn là đôi mắt màu xanh lục tinh nghịch và nụ cười tỏa sáng chói lóa có thể đáng. Nếu bạn nào mà gặp tên này, tuyệt đối phải đeo kính dâm vào!! Còn không thì nên che mắt lại. Nếu không tôi chắc chắn mắt bạn sẽ bị dính chặt vào tên đó, dễ dẫn đến rạn nứt tình cảm với gấu, chồng... blo bla và nhập viện sớm vì mất máu đấy!! Độ sát thương cao vô cùng!

Chốt câu: Con gái đứa nào ở lâu với thằng cha này mà không đổ, xin nhận của tại hạ một lạy nào.

Mà tôi cũng thông báo trước toàn thể bà con luôn nhé, tôi đã chính thức đổ trước bợn Đình Phạm này rồi đó nha. Nhưng chỉ là...đổ mồ hôi thoy Ò^Ò

Chứ "thân cây" của Hân tôi đây, vẫn còn vững lắm, muốn chặt đổ cũng không dễ đâu...



Đình Nguyên thì trầm hơn chút, tuy không phải lạnh lùng gì gì đâu nhưng bạn này khá ít nói. Thế mà một khi tên này mà đã mở miệng rồi thì ôi thôi, toàn những câu bá đạo trên từng hạt gạo. Đình Nguyên có phong thái chững chạc hơn Đình Phạm, cuốn hút theo kiểu như một play boy chính hiệu. Nhưng boy thì là boy, chỉ không biết có "play" không thôi.

Nói vậy thôi chứ tên này thư sinh lắm, lúc nào tôi cũng thấy kè kè bên hắn là một cuốn sổ nào đó, rảnh tí là hắn lại lấy ra ghi ghi chép chép như sinh viên vào mùa "mưa lũ" ợ. Chỉ thiếu có cái kiếng cận nữa thôi là hắn thành hình mẫu " học sinh nghiêm túc " luôn rồi đó.

Điểm nổi bật nhất của bạn Đình Nguyên đây và cũng chính là dấu hiệu nhận dạng luôn chính là mái tóc khá dài buộc gọn và trên tai luôn đeo một đôi UE PRM nhỏ ánh vàng. Có vậy thôi...

Xế trưa đó, tôi chuẩn bị giày thể thao Aidas bóng láng, khoác áo số in logo Manchester City đàng hoàng và không thể thiếu cái quần đùi rộng kẻ xọc xanh.

Vâng, hôm nay tôi đá bóng.

Hớ, mọi người đừng có mà khinh thường tôi đấy nhé. Nữ nhân, thì sao nào?

Từ thủa cha sinh mẹ đẻ tôi đã có tình yêu lớn với bóng đá, yêu mà yêu đến mức cứ thấy có quả bóng ngầu ngầu hay đẹp đẹp, dù có ở trên xe máy, xe buýt, ô tô, xe tải gì thì tôi cũng mặc kệ, bất chấp tất cả, sống chết mà chảy xuống mua kì được mới thôi. Tự nhiên rõ muốn hát bài Mình yêu nhau đi ợ.

Thế nên đầu năm cấp 3 tôi đã từng xin vào đội bóng trường, làm tiền vệ chính rồi đó nha.

Nhưng éo le ở chỗ bóng tôi đá hôm thì trật lên cây, hôm thì rớt xuống hồ nước bên cạnh, hôm lại trúng mặt thầy hiệu trưởng, còn có hôm làm vỡ cửa kính của lớp Âm Nhạc, hại cô giáo thanh nhạc phải nhập viện... gây thiệt hại vô cùng đáng kể khác nên cuối cùng... tôi đã bị loại khỏi đội sau 3 tuần tập thử.

Từ đó mọi người truyền nhau một câu: "Đừng bao giờ đưa quả bóng nào cho nhỏ Hân lớp 10A1 nếu không muốn phải nhập viện vì chấn thương sọ não hay thảm họa xảy ra một lần nữa..."

Xì, làm to chuyện quá cơ chứ...

Thế nhưng sao bao nhiêu gian lao và trắc trở cũng không cản nổi tình yêu quả bóng tha thiết của tôi. Và bây giờ tôi đang chính thức đứng trên sân cỏ...

- Cô ngốc kia, sao lại đá bóng cao thế hả?! Mắc lên cây rồi kia kìa?!!

- Cô đá đi đâu vậy? Mắt cô có bị đui không hả? Khung thành ở đây cơ mà, sao lại đá ra hướng đó?!!

- Tôi hết chịu nổi thật rồi đấy, cô ra kia ngồi đi!

- Quả thật cho cô vào đội tôi là một sai lầm lớn mà!

....

... Đấy, các bạn có thấy không. Gớm, mới mất có ba quả bóng chứ đã là gì đâu mà tên Đình Phạm này la tôi ghê dữ.

- Thì tại cậu lôi tôi đến đây mà. Bạn cậu nghỉ, tôi đã có lòng từ bi vào cho đủ đội hình, thế mà cậu còn dám bày đặt la lối om sòm hả. Điếc tai!_ Tôi ức chế phụng phịu.

- Cô... Thôi thôi được rồi, cô cứ chơi tiếp đi, tôi can thiệp nữa_ Đình Phạm thở dài, tay xoa xoa trán tỏ vẻ phẫn khí.

Thế nhưng tên này có khả năng làm người ta hăng lên thật đấy. Ngay hai hiệp sau đó, tôi đã ghi được ba bàn thắng đẹp mắt cùng một quả penalty siêu ngầu làm cả bọn phải trố mắt nhìn tôi như thấy bà Hillary Clinton lên làm Tổng thống Mỹ ợ [ Phe Dân chủ nà]

Thấy chưa, cứ trố mắt tiếp đi, đã bảo đừng khinh thường con gái rồi mà!

Vui nhất là có "tên nào đó" lại bị ngã trật mắt cá chân, đến mức không tự đứng lên nổi chứ nói gì đến lết về nhà. Haizzz, do ăn ở cả mà.

- Cậu, sao ngồi trên xe tôi?_ Tôi nhíu mày.

- Xe của bác hàng xóm mà_ Đình Phạm chày cối bám chặt hông xe.

-..._ Cạn lời_ Nhưng giờ tôi đang đi nên cứ cho là của tôi đi. Xe cậu bên kia cơ mà, sao lại nhảy lên đây ngồi?

- Cô không thấy chân tôi à?_ Hắn phồng má.

- Chân cậu hả... Hừm, chân cậu có hai bàn chân nè, có năm ngón một chân nè, có móng nè... Ô có cái lắc chân nữa nè. Sao vậy?_ Tôi giả ngơ.

- Mắt cá chân tui sưng lên òi, hic, đau quá.... Lai tôi về đi mà_ Tên tiểu tử thối này cuối cùng cũng xài chiêu thức khủng khiếp nhất " Ánh-Mắt-Cún-Con-Super-Moe-Kawai-Cute ". Hắn túm chặt tay áo tôi. Mọe ôi, trông như bé cún bị bỏ rơi vậy. Lại thêm ngàn nghìn thiếu nữ ngã xuống... Xin chia buồn với các chị em ạ

Hừ...Giả nai hả? Khá khen cho bé Tiểu Phạm diễn sâu nhưng vô tác dụng thôi, tôi miễn dịch mà =))

- Thôi được rồi, vậy cậu hãy nói "I need to go to mental hospital" đi, tôi sẽ lai cậu về_ Nín cười.

- I need to go to ment..._ Hắn tiêu hóa từng chữ tôi vừa nói_ A, cô dám nói tôi đi bệnh viện tâm thần hả?! Được lắm, chết đi này.

Tôi chết sẵn rồi mà, nói vậy vô dụng thôi -.-

Vừa la lối om sòm Đình Phạm vừa giật tóc tôi.

- Thôi thôi, dừng tay, tôi lai cậu về là được chứ gì_ Tôi nhăn mặt đau khổ nói.

Hắn vỗ vai tôi, cười nhẹ, một nụ cười hại nước hại dân:

- Nói vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không?

Chiều đó, trên đường phố gió mát lồng lộng, mây xanh, nắng ấm, người ta thấy thân ảnh một chiếc xe đạp địa hình đang phóng với tốc độ tên lửa. Có thể nói hai con người trên chiếc xe ấy đang đùa với tính mạng của mình và nguy cơ phải lên bàn thờ ngồi gặm xôi, ăn chuối xanh ngắm gà khỏa thân là cao vô cùng. Ở sau là một cậu thanh niên có diện mạo anh tuấn xuất thần, cứ cười tủm ta tủm tỉm như bắt được vàng, tay thì bám chặt eo cô gái ngồi đằng trước.

Người con gái đèo cậu bảnh trai trai kia, khuôn mặt xinh xắn tựa thiên thần nhưng không biết vì cái gì mà sinh khí tích tụ, mặt mày nhăn nhó, biến dạng khủng khiếp. Hễ thấy cậu thanh niên càng bám chặt vào eo mình thì càng tăng tốc, tốc độ đạt đến cảnh giới, phải gọi là kinh hoàng. Thỉnh thoảng, nghe đâu còn vọng lại thoang thoáng tiếng cãi nhau ỏm tỏi của đôi nam nữ dị thường ấy....

- Có bỏ cái tay ra khỏi hông tôi không thì bảo?!!

- Tại cô phóng nhanh quá chớ, tôi phải bám cho thật chắc vào, không thì ngã mất. Chao ôi, dễ chịu quá đi a...

- Cậu thả tay ra trước đi rồi tôi giảm tốc độ.

- Hông, cô đi chậm lại trước đi.

- Cái tên này... Ây xì, ĐỒ ĐÁNG GHÉT TÔI GIẾT CẬUUU.....

_____________________________________________________________________________________________________

Gần tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ thật sảng khoái, tôi đóng vai thiếu nữ hiền thảo nhu mì đi xuống giúp ông Huyễn nấu cơm.

Thật ra, nhà ông Huyễn không không phải là nghèo đói gì cả, chỉ là ông... không thích giàu thôi =_= Ông Huyễn khi còn trẻ là một kĩ sư tài ba vô cùng. Ông có ba người con trai, con cả là một thương nhân buôn đồ cổ giàu sụ, con thứ hai là phó giám đốc công ty điện tử TCL nổi tiếng. Còn người con cuối là bố hai bạn Đình, chủ sở hữu chuỗi các cửa hàng điện thoại có quy mô lớn vô cùng nổi tiếng.

Mọe, toàn mấy người gia thế khủng -_-

Vì chán cuộc sống sung túc an nhàn,không muốn phí phần đời còn lại của mình và ông cũng rất yêu thiên nhiên cây cỏ nên đã quyết định rời gia đình đi ở riêng, để hưởng cuộc sống dễ chịu không gò bó của một người nông dân chân chính. Nghe có vẻ ngu ngốc thật nhưng tôi thấy vậy cũng đáng mà, thà có một cuộc sống phiêu bạt còn hơn là cứ suốt ngày lù lù trong nhà, chán chết đi được. Bởi vậy, cứ hàng tháng, bố hai bạn Đình lại bắt hai bạn ý xuống đây, vừa tiện thăm ông vừa tiện " giáo dục đạo đức".

- Cháu cho rau vào cái nồi kia rồi ra ngoài ngồi nghỉ đi, ông cũng nấu gần xong rồi_ Ông Huyễn đảo đảo chảo cá rán, giọng nói vẫn nhu mì như ngày nào.

- Thôi thôi, để cháu phụ ông dọn chén đĩa ra. Dù chi cháu cũng đang rảnh mà_ Tôi phẩy phẩy tay, nhe răng cười.

- Vậy phiền cháu rồi, để ông gọi hai tên tiểu tử kia xuống giúp cháu cho nhanh nhé_ Ông Huyễn Nhìn tôi trìu mến, ba giây sau..._ Hai cái thằng quỷ sứ lười nhác kia, tụi bay có chịu xuống nhà dọn cơm không hả? Mặt trời rớt núi lâu lắm rồi mà vẫn không nhấc nổi mông ra khỏi giường, tụi bay có muốn ông gọi thằng bố nhà bay đến hốt về không?!!

- Dạ dạ, tụi cháu xuống ngay_ Trên tầng phát ra tiếng ai đó ngã xuống đất kêu la oai oái, còn người nữa thì đập đầu vào tường nghe rõ tiếng. Tới khi xuống tầng mới thấy trên đầu mỗi vị sư huynh này chễm chệ một miếng băng vệ si.. à lộn băng cá nhân.

Ăn xong, ông Huyễn bắt hai tên lười kia đi rửa bát còn tôi thì được lên phòng nghỉ ngơi, he he. Ông còn bảo nếu có việc gì ngại làm thì cứ sai vặt hai anh em nhà này thoải mái. Tụi nó mà không làm, cứ mách ông là được. Ôi, sao tôi càng ngày càng quý ông Huyễn thế trời...

Tôi đang nằm rung đùi ăn bim bim xem ca nhạc, bỗng có con vịt nào đó lại hiện ra, chưa kịp chào hỏi gì thì đã cằn nhằn tôi đủ thứ:

- Tôi chịu cô thật rồi đấy...Bla bla... Rốt cục cô có chịu tìm "nhiệm vụ" không hả?... Bla bla... Tôi không có thời gian để mà giám sát cô thế này đâu... Bla bla... Hứ Tôi còn rất nhiều việc nữa đấy_ Con Vịt nói không dứt.

- Ăn đi ngon lắm_ Tôi nhét một nắm bim bim vào miệng hắn.

-Này cô có nghe tôi nói không đó hả?_ Tên đó la lên.

- Có, nói tiếp đi To Mòe_ Tôi mắt vẫn dán vào ti vi nói.

-..._ Con Vịt mặt lạnh, một lát sau bỗng mở miệng_Tên tôi là Tomoe.

_________

Cuộc trò chuyện của chúng tôi xoay quanh vấn đề làm thế nào để lấy nước mắt của tên nhiệm vụ ấy.

Cũng đơn giản, tóm gọn trong các bước dễ hiểu: Tìm hiểu vấn đề tên đó đang gặp vướng mắc là gì.

-> Giúp đỡ

-> Vấn đề được giải quyết

-> Kẻ đó khóc

-> Tôi lấy vòng cổ ra hứng nước mắt ( nghe có vẻ hơi kì -_-)

-> Hu zê, xong nhiệm vụ O-O/

-> Xuyên tiếp hai nơi nữa

-> Về nhà ôm mẹ

-> Ôm nhỏ Linh

-> Ôm con Mi Lu

-> Ôm cái xe đạp... À hình như tôi lại lệch đề tài rồi. Nói chung chỉ có thế thôi ạ.

Thời gian xuyên không là vô thời hạn nhưng nếu ở lại đây càng lâu thì sức khỏe sẽ càng yếu. Vì thế, tôi sẽ cố hoàn thành nhiệm vụ này thật nhanh để có thể bảo toàn tính mạng của mình, mau chóng được về nhà với mama đại nhân... và gặp lại mấy thằng đệ nữa -.-

Muốn vậy thì tôi phải tìm ra tên "nhiệm vụ" biến thái này càng nhanh càng tốt. Hừm...

Đúng rồi, cái vòng cổ này có dấu hiệu lạ từ khi đến nhà cô Nhiên. Bởi vậy, "nhiệm vụ" sẽ là một trong những người ở đó! Nếu vậy thì là Tiểu Dương. Chuẩn cmn rồi.

Thảo nào tôi cứ thấy quái quái khi ở gần nó. May, không phải tôi đến thời kì động dục đấy... Hú hồn à.

* Bớt _ngu_ hơn _rồi _đó _con _ngốc *

Này ai đang nói xấu tôi vậy hả? -_-

*Tao_là_Na_Tô_Tê_Tờ_Rông_Tịp_Phờ_Nì_Cắt_Tơ_Lốt_Nói_Chung_Là_Không_Liên_Quan_Đến_Ngươi_Đâu*





Cạn lời, hạn hán lời, sa mạc lời... Chấm hết:v













***_________ Có thánh nào đang làm cú đêm hơm, qua buôn vs ta cho đỡ chán vs Ó^Ó //_________________***