Rừng núi bao la bát ngát, một màu xanh trải dài không có tận cùng. Lúc này, trên con đường đi vào vùng núi không còn yên tĩnh như mọi ngày.
Một loạt xe ô tô sơn hàng chữ ‘đài truyền hình XX’, ‘báo XX’ phóng qua. Rất nhiều sinh viên ngồi xe đạp hoặc đi bộ dọc theo đường lên núi. Không khí vừa ồn ào vừa căng thẳng.
Quý Bạch chau mày hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Triệu Hàn cúp điện thoại, trả lời: “Em vừa hỏi rõ tình hình, một nhóm sinh viên đã phát hiện ra xác chết. Nạn nhân cũng là sinh viên đại học. Bây giờ tin đồn về vụ giết người đã lan truyền cả thành phố Lâm. Những người này đều là sinh viên tình nguyện, lên núi cùng tham gia hành động tìm kiếm. Đám Đại Hồ đã đi khuyên nhủ bọn họ rồi.”
Mặc dù cảnh sát đã ngăn chặn những người không liên quan ở dưới chân núi, nhưng vẫn không ít người lên núi trước khi cảnh sát đặt chướng ngại vật chắn đường. Đường núi chật hẹp bị tắc nghẽn bởi mấy chiếc xe ô tô của cơ quan truyền thông và từng tốp hai ba sinh viên đi bộ.
Khi Quý Bạch và Hứa Hủ ‘đột phá vòng vây’ lên đến nơi xuất hiện thi thể đã là buổi chiều cùng ngày. Phóng viên và sinh viên bị chặn ở ngoài sợi dây phong tỏa. Nhìn thấy nhóm Quý Bạch, bọn họ không ngừng chụp ảnh quay phim. Có sinh viên hỏi lớn tiếng: “Xin hỏi đến lúc nào các anh mới bắt được kẻ giết người hàng loạt.”
Quý Bạch nghiêm mặt không trả lời, anh dẫn mấy trinh sát và Hứa Hủ đi vào chỗ có xác chết.
Đó là một hang núi hẻo lánh, phía cảnh sát chiếu đèn sáng rực cả hang núi, thi thể nằm ở sâu bên trong, vẫn là tư thế và dung nhan yên tĩnh như hai nạn nhân đầu tiên.
Mấy ngày nay, Đại Hồ phụ trách điều tra ở khu vực rừng núi. Nhìn thấy Quý Bạch, anh lập tức tiến lại gần: “Nạn nhân tên là Thẩm Hồng Miêu, sinh viên năm thứ tư đại học Lâm.”
Đại Hồ kể vắn tắt tình hình: “Thẩm Hồng Miêu là thành viên của đoàn thể thao dã ngoại đại học Lâm. Mười ngày trước, cô một mình đi bộ lên núi du ngoạn. Khu vực rừng núi quá rộng lớn, cảnh sát cũng không rõ cô lên núi từ địa điểm nào. Hai ngày trước là thời hạn quay về như đã định, các bạn học phát hiện không thể liên lạc với cô, nên đã tự tổ chức đội cứu nạn lên núi tìm kiếm, đồng thời liên lạc với cảnh sát địa phương. Không ngờ bọn họ nhanh chóng phát hiện ra xác nạn nhân. Bọn họ nghe phong thanh người dân địa phương nói, đây không phải là nạn nhân đầu tiên. Vì vậy sự việc mới bị vỡ lở.”
Quý Bạch cùng Lão Ngô và Hứa Hủ đi đến bên xác chết. Nhân viên pháp y đã hoàn tất công việc giám định sơ bộ: “Theo phán đoán ban đầu, thời gian tử vong từ tám đến mười giờ tối ngày hôm qua. Nạn nhân chết vì trúng độc kali xyanua giống hai nạn nhân trước, các vết thương khác cũng tương tự.”
Hứa Hủ hỏi: “Liệu có khả năng hung thủ trì hoãn thời gian tử vong hay không?”
Bác sĩ pháp y lắc đầu: “Không thể. Độc tố kali xyanua tương đối đặc thù, từ năm đến tám giây sau khi uống sẽ tắt thở. Hơn nữa, da và mí mắt nạn nhân có phản ứng riêng. Phản ứng này không thay đổi vì nguyên nhân liên quan đến môi trường như nhiệt độ hay độ ẩm. Do đó, việc suy đoán thời gian tử vong là tương đối chính xác.”
Mọi người đều im lặng, dồn ánh mắt về nơi có thi thể. Trên nền đất ở xung quanh xuất hiện nhiều dấu chân hỗn loạn. Đại Hồ chau mày: “Là dấu chân của đám sinh viên để lại.”
Lão Ngô là chuyên gia về phương diện phân tích dấu chân. Ông ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ khu vực xung quanh xác chết. Một lúc sau, ông soi đèn pin vào vùng đất gần thắt lưng nạn nhân: “Mọi người xem đi, có phải hơi quen không?”
Trên nền đất nửa cứng nửa tơi xốp xuất hiện dấu chân mờ mờ. Hứa Hủ lập tức giở tài liệu, tìm ảnh chụp dấu chân ở nơi phát hiện thi thể thứ hai. Lão Ngô ngó ngiêng, gật đầu: “Độ dài của dấu chân và hoa văn giống hệt lần trước, do cùng một người để lại.”
Đại Hồ quay sang Quý Bạch: “Sếp, xem ra hung thủ không phải là Lâm Thanh Nham thật.”
Quý Bạch còn chưa trả lời, Lão Ngô đứng dậy: “Cũng chưa chắc, bây giờ có hai khả năng: Lâm Thanh Nham đúng là người vô tội, hoặc Lâm Thanh Nham còn đồng phạm.”
Hứa Hủ nhíu chặt đôi lông mày, nhìn chăm chú thi thể nạn nhân: “Khả năng này rất nhỏ... Sao lại như vậy chứ?”
Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cô. Hứa Hủ cất giọng nghiêm túc: “Từ thủ pháp gây án của hung thủ, có thể thấy hắn rất coi trọng việc thiết lập quan hệ thân mật với nạn nhân. Loại quan hệ này là riêng tư, bí mật, có tính biệt lập. Hơn nữa trong lịch sử phạm tội, hầu hết những kẻ tâm lý biến thái đều hoạt động một mình. Đối với chúng, sự chia sẻ chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu Lâm Thanh Nham không có đồng phạm, nghĩa là còn tồn tại người thứ hai phù hợp với phác họa chân dung tội phạm. Nói một cách khác, cùng một địa điểm, cùng một vụ án xuất hiện hai người phù hợp với những điều kiện riêng biệt? Xác suất này là...”
Hứa Hủ chưa nói hết câu, Quý Bạch nghiêm giọng cắt ngang lời cô: “Hứa Hủ, em hãy quay về vật chứng.”
Hứa Hủ giật mình, Quý Bạch đảo ánh mắt trầm tĩnh một vòng rồi lên tiếng: “Vụ án này tương đối phức tạp, chúng ta tạm thời không đưa ra bất cứ giả thiết nào. Bởi vì làm vậy sẽ khiến tư duy của chúng ta đi sai đường, chúng ta chỉ nhìn vào chứng cứ.
Hiện tại, điều tôi có thể nắm rõ là: Thứ nhất, căn cứ vào thời gian gây án, kẻ giết nạn nhân Thẩm Hồng Miêu chắc chắn là người khác. Thứ hai, Thẩm Hồng Miêu mười ngày trước khi vào khu vực rừng núi. Trong khoảng thời gian này, cảnh sát canh gác xung quanh khu vực rừng núi không phát hiện một chiếc xe khả nghi ra vào. Điều này chứng tỏ, ngôi nhà mà hung thủ giam giữ nạn nhân cũng nằm trong khu vực rừng núi. Tôi sẽ lập tức xin điều thêm lực lượng, lục soát cả khu vực này. Chỉ cần tìm thấy hang ổ của tội phạm, tất cả sẽ lộ chân tướng.”
Nghe Quý Bạch nói vậy, mọi người đều tỏ ra phấn chấn, Hứa Hủ cũng thông suốt vấn đề. Đúng lúc này, điện thoại của Quý Bạch đổ chuông, anh bắt máy: “Cục trưởng... Vâng ạ, tôi hiểu rồi, tôi sẽ về ngay.” Sau khi cúp điện thoại, anh nói: “Tôi đi lên tỉnh một chuyến để trực tiếp báo cáo với Chủ tịch tỉnh và Công an tỉnh về vụ án này. Lão Ngô, chú hãy tạm thời thay tôi chỉ huy. Ngoài ra, đội hình sự của Công an tỉnh sẽ tiếp quản vụ án.”
Mọi người gật đầu, Triệu Hàn lên tiếng: “Bên Cục cho biết, đã hết thời gian tạm giam Lâm Thanh Nham, chúng ta chỉ có thể thả người.”
Quý Bạch gật đầu. Vừa quay người đi vài bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Hủ. Hứa Hủ gật đầu với anh, biểu thị sẽ chăm sóc tốt bản thân. Anh mới yên tâm sải bước dài đi ra ngoài.
Quý Bạch rời đi không bao lâu, khi đội hình sự kiểm tra xong hiện trường, quả nhiên nhận được tin tức, đội trưởng đội hình sự của Công an tỉnh đích thân tham gia chỉ đạo vụ án, Quý Bạch làm phụ tá của ông.
Khi đội trưởng đội hình sự Công an tỉnh đưa người đến hiện trường, trời đã tối đen như mực. Từng chiếc xe cảnh sát từ các huyện thị lân cận đều đổ về nơi này. Đội trưởng truyền đạt mệnh lệnh của Giám đốc Công an tỉnh: Huy động mọi lực lượng, dù lật tung cả khu vực rừng núi cũng phải tìm cho ra hung thủ.
Buổi tối, Hứa Hủ và Lão Ngô vội vội vàng vàng ăn cơm rồi bắt đầu trang bị áo chống đạn, dùi cui... Hứa Hủ nhìn chiếc áo chống đạn dày cộm. Việc lần theo dấu vết tội phạm ở vùng núi hoang dã cần phải chạy bộ tương đối kịch liệt. Trầm mặc trong giây lát, cô không mặc áo chống đạn mà đi tìm đội trưởng đội hình sự Công an tỉnh ở xe chỉ huy phía trước.
Vừa tiến lại gần, Hứa Hủ nghe thấy đội trưởng đang nói chuyện điện thoại: “Vợ cậu có bầu sao không nói sớm? Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì cần tìm tôi gấp như vậy. Việc này có thể thông cảm, tôi sẽ để vợ cậu ở hậu phương, phụ trách hậu cần.”
Hứa Hủ ngẩn người, trong lòng ấm áp vô cùng. Cô lặng lẽ quay người bước đi.
***
Hứa Hủ gặp lại Quý Bạch vào buổi tối ngày hôm sau.
Lúc này, khu vực rừng núi đã khôi phục sự yên tĩnh, đám sinh viên nghe lời khuyên quay về thành phố, giới truyền thông cũng bị kiểm soát, mấy chục phóng viên của các tờ báo và tạp chí chỉ được phép hoạt động ở khu vực riêng biệt. Công an tỉnh hy vọng bọn họ đưa tin khách quan, nhằm mục đích trấn an tinh thần của người dân thành phố.
Mấy trăm cảnh sát tản mát khắp khu vực rừng núi hoang dã, lùng bắt tội phạm bất kể ngày đêm. Chỉ là khu vực này rộng hàng ngàn cây số, nếu muốn kiểm tra toàn bộ cũng phải mất ít nhất mười ngày đến nửa tháng. Vì vậy, vụ án nhất thời không có tiến triển.
Buổi tối muộn, các trinh sát đều ra ngoài làm việc. Hứa Hủ ở trong một khu nhà dân nằm dưới chân núi được đội hình sự tạm thời trưng dụng. Nhân viên hậu cần của phía cảnh sát và các phóng viên đều qua đêm ở đây. Hứa Hủ ngủ chập chờn, đột nhiên nghe thấy tiếng Quý Bạch nói chuyện điện thoại ở bên ngoài: “... Đúng, tôi vừa đến chân núi. Được, vậy tôi đợi xe của các anh đến đón.”
Hứa Hủ lập tức ngồi dậy, Quý Bạch đẩy cửa đi vào. Ánh trăng mông lung chiếu vào gương mặt anh, trông anh vô cùng mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời và sắc bén.
“Anh nghỉ một lát rồi đi ngay.” Quý Bạch cất giọng khàn khàn.
Hứa Hủ xuống giường rót cho anh cốc nước. Quý Bạch ôm cô vào lòng, uống một hơi hết sạch cốc nước. Anh hỏi nhỏ: “Hai ngày nay không có chuyện gì đấy chứ?”
“Không, anh thì sao?”
“Anh có thể gặp chuyện gì?” Quý Bạch mỉm cười.
Hai người im lặng vài giây, Hứa Hủ nói: “Hai ngày nay em luôn nghĩ đến hung thủ, nhưng nghĩ mãi cũng không thông.”
Hai ngày nay, Quý Bạch gần như bôn ba trên đường, ở Công an tỉnh cũng bận báo cáo công việc, không có thời gian nghĩ sâu về vụ án. Nghe cô nói vậy, anh gật đầu: “Anh vẫn còn chút thời gian, chúng ta phân tích lại một lần. Em có giấy bút không?”
Hứa Hủ lập tức lấy giấy bút dưới gối, tiện tay rút mấy tấm ảnh chụp hiện trường. Nghĩ đến đứa con trong bụng cô, Quý Bạch chỉ có thể cười khổ trong lòng. Anh giơ tay vuốt tóc Hứa Hủ.
Hứa Hủ lần lượt kê ra các điều kiện sàng lọc trước đó. Quý Bạch trầm tư trong giây lát, nhướng mắt nhìn cô: “Một câu nói thế nào nhỉ? Loại trừ tất cả trường hợp không có khả năng, nếu chỉ còn lại một trường hợp, dù đó là trường hợp không thể tưởng tượng nổi, thì cũng chính là sự thật?”
Hứa Hủ gật đầu.
Quý Bạch: “Vì vậy, mặc dù em nói, xác suất của việc cùng một thời gian xuất hiện hai người phù hợp với phác họa là rất nhỏ. Nhưng trên thực tế chắc chắn tồn tại người thứ hai. Chỉ cần chúng ta bắt được hắn, vấn đề của Lâm Thanh Nham hay chân tướng vụ án sẽ giải quyết dễ dàng.”
Anh lấy cây bút trong tay cô, đánh dấu từng biểu hiện: “Anh luôn cho rằng những điều kiện sàng lọc em nói lần trước là đúng đắn. Nhưng em xem đi, có những điều kiện tồn tại song song, nhưng trong số đó có điều kiện chúng ta không thể điều tra. Ví dụ, chúng ta có thể thống kê danh sách ‘những người mắc bệnh hiểm nghèo thời gian gần đây’, nhưng chúng ta không có cách nào thống kê ‘những người gặp thất bại lớn trong sự nghiệp thời gian gần đây’. Vì vậy, hung thủ chắc chắn bị bỏ sót ở chỗ này.”
Hứa Hủ giật mình, đầu óc cô phản ứng rất nhanh. Không đợi Quý Bạch dừng bút, cô đã thốt ra lời: “Vì vậy, hung thủ có thể là người gần đây gặp thất bại hoặc trắc trở trong sự nghiệp. Lúc xảy ra vụ án ‘sát thủ thiên sứ’, hắn có khả năng là sinh viên tinh thông trên mạng. Chúng ta không có dữ liệu về việc hắn thường xuyên ra vào trong khu vực rừng núi mấy tháng gần đây, là bởi vì bản thân hắn sống trong khu vực rừng núi. Do đó, hắn rất quen thuộc địa bàn rừng núi. Hơn nữa, hắn có một ngôi nhà ở trong khu vực rừng núi như hôm qua anh nói.”
Hứa Hủ nói dứt câu, Quý Bạch cũng dừng bút. Hai người cúi đầu xuống tờ giấy, nội dung viết trên tờ giấy giống hệt suy đoán của Hứa Hủ.
Hai người nhìn nhau, đều thấy rõ sự phấn chấn trong mắt đối phương. Quý Bạch đứng dậy gọi điện thoại: “Tôi là Quý Bạch, lập tức điều tra đối tượng nam giới sống và làm việc trong khu vực rừng núi, tuổi từ hai mươi hai đến hai mươi sáu, tốt nghiệp đại học, gần đây bị giáng chức hay kỷ luật, đi giày số 42, có ngôi nhà riêng và xe ô tô công. Người đó có thể là nhân viên kiểm lâm, thầy giáo ở khu vực rừng núi, cũng có thể là nhân viên công vụ như lính cứu hỏa, cảnh sát tuần tra...”
Ở đầu kia điện thoại, người cảnh sát phụ trách thông tin kỹ thuật của Cục tỏ ra nghi hoặc: “Quý đội, anh muốn tìm ai? Anh đều biết rõ như vậy...”
Quý Bạch: “Hãy cho tôi câu trả lời trong thời gian nhanh nhất.”
Cúp điện thoại, Quý Bạch quay sang Hứa Hủ: “Anh đi đây!”
Hứa Hủ: “Anh nhớ chú ý an toàn.”
Quý Bạch đưa mắt quan sát xung quanh, đây là một khu nhà ở có sân nhỏ, xung quanh tối om, vắng lặng như tờ. Anh ngoảnh đầu nhìn Hứa Hủ: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ thân phận hung thủ. Khu vực này có cảnh sát tuần tra nên tương đối an toàn, em cố gắng ở trong nhà, đừng đi lung tung.”
Hứa Hủ gật đầu.