“Anh hút thuốc để tăng thêm can đảm.” Quý Bạch
nói xong câu này liền ung dung nhìn Hứa Hủ.
Ban đầu, Hứa Hủ còn chưa hiểu ra vấn đề, anh
cần can đảm để làm gì? Sau đó, tim cô đột nhiên đập nhanh một nhịp,
cô nhướng mắt nhìn anh.
Lúc này, Quý Bạch đã ngồi xuống ghế sofa,
hai chân duỗi thẳng, hai tay tùy ý đặt lên thành ghế phía sau, cả
người anh chiếm hết nửa chiếc ghế. Đôi mắt đen của anh lặng lẽ hướng
về phía cô, ánh mắt bức người.
Rõ ràng đã sớm dự tính buổi tối hôm nay có
khả năng diễn ra chuyện gì, nhưng khi sự việc xảy ra, trong lòng Hứa
Hủ vẫn có chút sợ hãi. Gương mặt cô đỏ bừng, cô quay đầu nói: “Em đi
rót cho anh cốc nước.”
Lời nói vừa dứt, Quý Bạch liền giơ tay, kéo
cô ngồi xuống đùi anh.
“Rót nước gì chứ.” Anh dùng ngón tay đầy vết
chai nâng cằm Hứa Hủ, cúi đầu hôn cô.
Bây giờ là buổi đêm yên tĩnh, phần lớn các
gia đình trong khu chung cư đã tắt đèn đi ngủ. Tòa kiến trúc bên ngoài
cửa sổ chỉ còn lại mấy ngọn đèn dịu dàng. Chất cồn vẫn còn trong
người khiến toàn thân Quý Bạch trở nên lười biếng. Anh ngồi nghiêng
trên ghế sofa, để cả người Hứa Hủ úp vào ngực anh, môi lưỡi nóng
hổi của anh không ngừng cướp đoạt. Bàn tay lớn vuốt ve thân thể cô bên
ngoài lớp vải áo. Cảm giác hừng hực lặng lẽ lan tỏa, khiến hai
người ngất ngây. Quý Bạch nắm bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực anh từ
từ di chuyển xuống dưới. Hai má Hứa Hủ càng ửng đỏ, cơ thể cô hơi
cứng đờ.
Bàn tay nhỏ chạm vào vật cứng cách lớp vải
quần, Quý Bạch nhìn cô chăm chú: “Chẳng phải em từng sờ rồi còn
gì?”
Hứa Hủ lí nhí: “... Hôm đó em nhất thời xúc
động.”
Quý Bạch phì cười.
Bàn tay cô dừng ở chỗ đó không nhúc nhích,
nhưng cũng đủ khiến anh vô cùng dễ chịu, anh càng động tình ngấu
nghiến môi lưỡi của cô.
Một lúc sau, hai người toát mồ hôi. Hứa Hủ
rụt tay về, lại bị Quý Bạch túm lấy ấn xuống chỗ cũ.
“Em đi bật điều hòa.”
Lúc này, Quý Bạch mới buông tay cô.
Không khí mát lạnh từ từ lấp đầy căn phòng
nóng hầm hập, Hứa Hủ cúi mặt: “Em đi tắm trước đã.”
Lúc này, áo sơ mi của Quý Bạch xộc xệch,
gương mặt điển trai của anh ửng đỏ. Anh tựa người vào thành ghế bất
động, mắt không rời khỏi Hứa Hủ: “Được.”
Hứa Hủ vào phòng tìm quần áo ở nhà. Lúc cô
đi ra ngoài, Quý Bạch đứng dậy hỏi cô: “Nhà em có đồ ăn không? Anh hơi
đói.”
Hứa Hủ biết, tối nay chắc chắn anh ăn chưa đủ
no, cô gật đầu: “Anh ngồi đợi một lát, em đi nấu cho anh bát mì.”
***
Bởi vì nhiều năm chuyên nấu đồ ăn đêm cho
người thường đi nhậu nhẹt tiếp khách là Hứa Tuyển, kỹ thuật nấu mì
của Hứa Hủ không tồi. Sợi mì trắng tinh, thịt nạc thái chỉ xào lăn,
lại rán thêm hai quả trứng gà, bỏ một ít hành hoa. Động tác của cô
thoăn thoắt, nội dung phong phú.
Khi cô đặt bát mì xuống trước mặt Quý Bạch,
chỉ về mặt hình thức đã khiến Quý Bạch hết sức vui mừng. Cả buổi
tối anh chẳng động đũa đến thịt cá, chỉ uống một bụng rượu. Bát mì
bình thường thơm nghẹt mũi ngon miệng này mới là tình yêu chân thành
của người đàn ông.
“Em không ăn à?” Quý Bạch hỏi.
Tối nay Hứa Hủ không phải uống rượu, cô đã ăn
no bụng từ lâu. Cô kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Quý Bạch: “Em
không đói, anh mau ăn đi!”
Quý Bạch gật đầu, không khách sáo đánh chén
ngon lành.
Phòng ăn thông sang phòng khách, ngọn đèn pha
lê đơn giản chiếu trên đầu hai người. Dưới ánh đèn tỏa sáng, gương
mặt Quý Bạch vô cùng điển trai, đôi mắt và cặp lông mày của anh đen
như hai đường mực đậm đặc. Ngắm dáng vẻ ăn mì yên tĩnh của anh, tâm
tình Hứa Hủ cũng trở nên mềm mại. Đây là lần đầu tiên cô và anh rơi
vào tình huống này, anh nửa đêm đói bụng, cô nấu mì cho anh, ngồi
nhìn anh ăn. Cảm giác này khiến cô hết sức thanh thản, đêm dài cũng
biến thành thú vị.
Quý Bạch nhanh chóng ăn xong, Hứa Hủ cầm bát
đũa: “Để em đi rửa.”
Quý Bạch giành lấy bát đũa từ tay cô: “Em nấu
nướng vất vả rồi, để anh thu dọn. Em đi tắm đi.” Khi nói câu này, thân
hình cao lớn của anh dính sát vào người cô, âm thanh vang lên trên đỉnh
đầu, ngữ khí trầm thấp mang một sự mê hoặc khó diễn tả. Mặt Hứa
Hủ nóng ran, cô lặng lẽ gật đầu.
Hứa Hủ vừa đi vào nhà tắm, Quý Bạch rửa
bát đũa với tốc độ nhanh nhất. Sau đó anh cúi xuống nhìn đồng hồ
đeo tay, cầm chìa khóa cửa nhà Hứa Hủ đặt trên bàn, mở cửa đi ra
ngoài.
***
Tối nay, cả người Hứa Hủ toàn mùi rượu. Thêm
vào đó là tâm trạng khẩn trương, nên cô tắm rất lâu. Đến khi cô ra
ngoài, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
Khi Hứa Hủ đi vào phòng khách, ánh sáng trong
phòng khách đã được điều chỉnh tối mù từ lúc nào, chỉ để lại một
ngọn đèn đặt dưới đất, làm cả căn phòng mờ mờ ảo ảo. Ánh sao bên
ngoài cửa sổ xán lạn.
Quý Bạch ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn cô.
Trên bàn uống nước trước mặt anh đặt một chai rượu vang đã mở nắp,
hai cái cốc pha lê, hai khoanh ga tô chocolate, mùi hương nhàn nhạt vương
vấn trong không gian tối mờ. Đâu chỉ có vậy, bên tay Quý Bạch còn
xuất hiện một bó hoa hồng màu xanh da trời, được gói trong tờ giấy
màu tím, cánh hoa rực rỡ nở rộ.
Hứa Hủ không khỏi ngạc nhiên: “Anh lấy đâu ra
nhiều thứ như vậy?”
Quý Bạch không trả lời, đứng dậy: “Anh đi tắm
đã.”
Hứa Hủ gật đầu: “Em lấy một bộ quần áo
sạch của anh trai em để trong nhà tắm. Anh hãy bỏ quần áo bẩn vào
cái làn bên cửa nhà tắm.”
“Được, cám ơn em.” Quý Bạch kéo cửa nhà tắm.
Hứa Hủ cầm bó hoa lên xem, mỗi bông hoa đều
đầy đặn tươi mới, xem ra anh đã chuẩn bị từ trước. Cô cắm hoa vào
bình, rồi đi đến cửa nhà tắm, cầm quần áo của anh: “Em bỏ quần áo
vào máy giặt nhé?”
Trong nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy, anh
cất cao giọng: “Ừ.”
Hứa Hủ mở máy giặt, lôi hết đồ trong túi
quần của Quý Bạch, đặt lên cái giá bên cạnh nhà tắm. Vài giây sau,
cô đột nhiên ngoảnh đầu về bên đó.
Dưới ví tiền là hai tờ hóa đơn. Hứa Hủ rút
ra xem, một tờ là của cửa hàng hoa tươi, thời gian đặt là ngày hôm
qua, thời gian nhận là nửa tiếng trước. Xem ra Quý Bạch nửa đêm gọi
điện thoại bảo người ta mang hoa đến. Đây là loại hoa đắt tiền, thảo
nào cửa hàng phục vụ 24/24.
Hứa Hủ mỉm cười, rút tờ hóa đơn thứ hai.
Nơi này là CBD, bên cạnh có một siêu thị cao
cấp mở cửa thâu đêm. Quý Bạch vừa đi siêu thị, trên hóa đơn có mặt
hàng rượu vang, bánh ga tô và một hộp...
Hứa Hủ cầm cái hộp ở trên giá lên xem, bao
cao su siêu mỏng Okamoto Nhật Bản, cỡ lớn (*).
(*) Size L.
Hứa Hủ lặng lẽ bỏ cái hộp về chỗ cũ, gương
mặt cô như bị lửa đốt, cô quay về phòng khách.
***
Trên thực tế, trong chuyện nam nữ, nếu quá
thẳng thắn hay trắng trợn, ít nhiều sẽ ngượng ngùng, sẽ bớt đi mấy
phần thú vị.
Quý Bạch cũng nghĩ đến điều này, vì vậy anh
mới dày công tạo ra bầu không khí ấm áp. Tuy hoa tươi và rượu vang hơi
tầm thường, nhưng dù sao cũng đỡ hơn hai người bắt đầu dưới ngọn đèn
sáng tẻ nhạt. Hơn nữa đây là lần đầu tiên của anh và cô, nếu tối hôm
nay không phải bị một đám người làm chậm trễ, anh sẽ tạo ra hoàn
cảnh lãng mạn gấp mấy lần bây giờ. Đáng tiếc, đồ anh chuẩn bị đều
để ở nhà anh.
Thấy Hứa Hủ ngồi im trên ghế sofa, gương mặt
đỏ bừng, Quý Bạch tiến lại gần, ngồi xuống cạnh và ôm vai cô. Cảm
nhận tấm lưng cô hơi cứng đờ, Quý Bạch chợt nảy ra một ý định, anh
nói nhỏ: “Chúng ta xem phim nhé?”
Hứa Hủ khá bất ngờ trước câu hỏi của anh,
nhưng cô thở phào nhẹ nhõm theo phản xạ có điều kiện: “Ừ.”
Quý Bạch lục đống đĩa phim, anh đương nhiên
chọn một bộ phim tình yêu lãng mạn.
Cảnh trong phim là mùa hè tươi đẹp, nhạc nền
du dương, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, cô gái trẻ kiêu ngạo từ chối sự
theo đuổi của cậu thanh niên. Cậu thanh niên nở nụ cười tươi, mặt dày
đi theo sau cô gái. Đàn chim bay và đám mây trôi lờ lững trên bầu trời.
Quý Bạch ôm vai Hứa Hủ bất động, đôi mắt anh chăm
chú vào màn hình tivi, tựa hồ rất tập trung xem phim. Hứa Hủ thả lỏng toàn
thân, dần dần xem say mê.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi động
lòng người phát ra từ bộ phim.
Đang tập trung tinh thần vào bộ phim, Hứa Hủ đột
nhiên cảm thấy một thứ ấm nóng áp vào cổ cô. Cô đưa mắt nhìn, Quý Bạch cúi thấp
đầu, bắt đầu hôn lên cổ cô. Bàn tay lớn của anh thò vào trong áo ngủ, nhẹ nhàng
vuốt ve.
Lúc này, chẳng còn ai để ý đến phim điện ảnh, trong
phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng thở gấp gáp của hai người. Quý Bạch ôm cả người
cô vào lòng, tùy ý khám phá.
Một lúc sau, Quý Bạch đứng dậy, bế Hứa Hủ đi vào
phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ càng tối mờ, sắc đêm bên ngoài cửa
sổ thẫm như lòng biển. Quý Bạch đặt Hứa Hủ nằm xuống giường, anh không nhịn được
cúi đầu cười tủm tỉm với cô.
Hứa Hủ giơ tay che mặt. Tên đã ở trên cánh cung, cô
thật sự thẹn thùng.
Quý Bạch không cho phép Hứa Hủ né tránh, anh kéo tay
cô đưa lên miệng hôn. Sau đó, anh cởi áo ngủ của cô, cúi thấp người hôn từ trên
xuống dưới.
Đến phần eo mịn màng của Hứa Hủ, anh dừng lại, bàn
tay lớn ấn vào viền mép tấm vải nhỏ bên dưới. Tim Hứa Hủ đập thình thịch. Cảm
thấy một xúc giác vô cùng mềm mại, cô liền mở mắt, hai bàn tay anh nhẹ nhàng
nâng mông cô, gương mặt tuấn tú di chuyển dọc theo viền mép miếng vải, bờ môi
anh nhẹ nhàng hôn lên đó.
Hứa Hủ không biết, đây là việc Quý Bạch muốn làm từ
lâu.
Nụ hôn và động tác vuốt ve dịu dàng của anh khiến
trái tim Hứa Hủ phảng phất tan chảy thành nước. Cô giơ tay túm lấy mái tóc đen
của anh, toàn thân run rẩy theo môi lưỡi của anh.
Quý Bạch hôn một lúc mới ngừng lại, anh cởi nốt mảnh
vải che chắn cuối cùng trên người Hứa Hủ, sau đó quỳ giữa hai đùi cô: “Giúp anh
cởi đồ.”
Hứa Hủ đỏ mặt, ngồi dậy giúp anh cởi áo. Tấm thân trần
rắn chắc với đường nét tràn đầy sức mạnh của anh nổi bật trong màn đêm. Dưới
ánh sáng mờ mờ, đôi mắt anh sáng như sao trên trời, đáy mắt xuất hiện một ngọn
lửa đang cháy rực.
Hứa Hủ giơ tay ôm thắt lưng anh, tựa đầu vào người
anh.
Khi gương mặt nhỏ nhắn của cô dính sát vào lồng ngực
nóng hổi của anh, Quý Bạch chỉ cảm thấy huyết mạch trên toàn thân sôi sục. Anh
cúi đầu hôn lên trán cô, lại đặt cô nằm thẳng xuống giường và đè người xuống.
Đêm càng về khuya, xung quang vô cùng tĩnh mịch. Hứa
Hủ nằm dưới thân Quý Bạch, để mặc anh đưa cô đến một thế giới mà cô chưa từng
biết đến. Hai thân thể triền miên trong biển tình cuồng nhiệt mà dịu dàng. Ngọn
đèn trong phòng mờ mờ, bóng cây ngoài cửa sổ lay động. Bên tai Hứa Hủ chỉ còn lại
những âm thanh ngọt ngào, rung động lòng người. Cổ họng cô cũng phát ra tiếng
rên rỉ vỡ vụn. Mỗi lúc như vậy, Quý Bạch đều cúi xuống chặn miệng cô bằng nụ
hôn nồng cháy, hoặc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, giống như mê đắm, cũng tựa
như vỗ về.
Hứa Hủ rất thẹn thùng và căng thẳng, đồng thời trầm
luân trong vực sâu tình ái.
Hứa Hủ đã thuộc làu kiến thức phong phú về ‘sex’,
nhưng hôm nay đích thân trải nghiệm, cô mới biết trong chuyện nam nữ, hóa ra
đây mới là phương thức giao lưu nguyên thủy nhất, có thể mang đến cảm giác sung
sướng tột đỉnh, kích thích đến mức con người gần như đánh mất bản thân.
Mỗi cú nhấn người của Quý Bạch, tựa hồ đều có thể đốt
cháy ngọn lửa cất giấu đã lâu ở nơi sâu trong thân thể cô. Lúc anh ghì chặt người
cô, cùng cô lên đỉnh cao khoái lạc, cô mới cảm nhận một cách sâu sắc một điều,
tình cảm đến giai đoạn nồng đậm, chỉ phương thức này mới có thể biểu đạt hết,
chỉ phương thức này mới có thể vỗ về, trong lồng ngực cô là một trái tim đập mạnh
vì anh.
Khi cuộc ái ân kết thúc đã là ba giờ sáng. Hứa Hủ
không còn ngượng ngùng như ban đầu, cô nằm trong lòng Quý Bạch, không buồn nhúc
nhích. Quý Bạch có cảm giác thư thái và thỏa mãn chưa từng thấy, anh nửa nằm nửa
ngồi tựa vào đầu giường, một tay ôm cô, một tay mò điếu thuốc lá trên đầu giường.
Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh.
Lúc này, Quý Bạch không để ý đến cô, anh ngoảnh đầu
châm thuốc. Đêm nay quả thực vô cùng tuyệt diệu, không hút một điếu thì thật có
lỗi với bản thân.
Hít một hơi đầy dễ chịu, anh mới mỉm cười nhìn cô:
“Nghe Đại Hồ nói ‘sau khi làm chuyện này, hút một điếu thuốc còn sướng hơn làm
thần tiên’ (*). Anh muốn thử nghiệm một chút, sẽ không có lần sau.”
(*) Thật ra câu nói phổ biến của người Trung Quốc là
“Sau bữa cơm hút một điếu thuốc còn sướng hơn làm thần tiên”.
Hứa Hủ cũng không lên tiếng cằn nhằn, tiếp tục nằm
úp sấp trong lòng anh. Một lúc sau, cô không nhịn được, vặn vẹo người.
“Sao thế?” Quý Bạch hỏi.
Hứa Hủ nhăn mặt: “Em hơi đau.”
Tình trạng này tất nhiên là do Quý Bạch gây ra. Tuy
nghĩ đến thân thể mềm yếu của cô, anh đã đặc biệt khống chế bản thân, tự nhủ phải
hết sức nhẹ nhàng. Nhưng cũng có lúc anh không thể kiểm soát, động tác trở nên
mạnh mẽ, khiến cô thở hổn hển, đến giờ vẫn còn đau.
“Em vất vả rồi, sau này sẽ đỡ hơn.” Quý Bạch xoa đầu
cô: “Lần sau... anh sẽ nhẹ nhàng một chút.”
Mặt Hứa Hủ lại nóng ran, cô cúi đầu không lên tiếng.
Quý Bạch tắt điếu thuốc, ôm cô vào lòng. Ngắm làn da trần trơn láng của cô dưới
ánh đèn, trái tim anh tan chảy, đồng thời có chút khô nóng.
Anh biết làn da của cô vừa mỏng vừa yếu ớt từ lâu,
trước đây không cẩn thận cũng để lại vết bầm. Nhưng đêm nay, trên người cô chỗ
nào cũng xuất hiện dấu hôn của anh, đặc biệt là cặp mông, có mấy vết ngón tay
do anh để lại.
Làn da trắng nõn như tuyết của cô khiến anh không nhẫn
tâm tiếp tục giày vò, nhưng dấu vết của cuộc ái ân quá mê người, làm thân thể
Quý Bạch lại bùng cháy ngọn lửa dục vọng.
Cuối cùng, Quý Bạch vẫn không muốn khiến cô mệt mỏi.
Đấu tranh tư tưởng vài giây, anh cố kìm nén, ‘giải khát’ bằng cách hôn lên những
dấu vết đầy cám dỗ đó.
Gương mặt Hứa Hủ lại ửng đỏ, thân hình mảnh mai trắng
ngần hơi co tròn. Tâm tình Quý Bạch xao động, anh cúi đầu thầm thì bên tai cô:
“Tiểu bảo bối...”
Bảo bối của anh quá gợi cảm.
***
Sáng ngày hôm sau, lúc Quý Bạch và Hứa Hủ tỉnh dậy,
mặt trời đã lên cao. Hai người lại thân mật một lúc, ôm nhau nằm trên giường
trò chuyện.
Hứa Hủ lên tiếng: “Theo thống kê khoa học, tần suất
mạnh khỏe nhất là hai đến ba lần một tuần. Chúng ta có thể tham khảo.”
Quý Bạch mỉm cười: “Em cũng nói là tham khảo, chuyện
này mỗi người một khác, hơn nữa anh sắp ba mươi rồi.”
Hứa Hủ: “Bốn lần cũng được.”
Quý Bạch ôm chặt người cô: “Chuyện này cần gì phải
lên kế hoạch với sắp xếp? Thuận theo tự nhiên được không em?”
“... Ừ.”
Đúng lúc này, chuông cửa nhà vang lên. Hứa Hủ chau
mày: “Chắc là chuyển phát nhanh, em đặt mua cuốn sách.” Nói xong, cô mặc áo
phông chuẩn bị xuống giường. Bắt gặp dấu hôn trên cổ cô, Quý Bạch kéo cô về giường:
“Em cứ nghỉ ngơi, để anh đi mở cửa.” Nói xong, anh mặc áo phông và quần đùi rồi
đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, Quý Bạch liền nhìn thấy Hứa Tuyển và một
người đàn ông có tuổi diện mạo sáng sủa đứng ngoài cửa, trong tay Hứa Tuyển là
chiếc va ly của Hứa Hủ. Hai người đều sửng sốt khi thấy Quý Bạch.
Quý Bạch cũng ngẩn người, nhưng anh nhanh chóng nở nụ
cười lễ độ: “Cháu chào chú, Hứa Tuyển. Cháu là Quý Bạch, mời hai người vào
nhà!”
Hai người chỉ mở to mắt nhìn Quý Bạch, không hề nhúc
nhích. Đúng lúc này, Hứa Hủ đi ra ngoài với dấu hôn rõ ràng trên cổ. Cô sững sờ
khi gặp bố và anh trai.
“... Bố, anh, vào nhà đi ạ.”