Ấn tượng ban đầu Hứa Hủ để lại cho mọi người là
không chú trọng đến cách ăn mặc trang điểm. Lúc đi làm, cô luôn diện bộ vest áo
sơ mi không thay đổi, ngoài giờ làm việc cô thường mặc đồ thể thao. Ngoài ra,
cô không bao giờ dùng son phấn, thêm vào đó là vẻ mặt lãnh đạm nên trông cô
càng mộc mạc tẻ nhạt.
Trên thực tế, Hứa Hủ tương đối coi trọng vấn đề quần
áo. Chỉ có điều, cô luôn quán triệt phong cách mà cô cho là thích hợp với bản
thân.
Ví dụ, Hứa Hủ sẽ mua bộ váy ngủ trưởng thành đẹp đẽ,
vừa thoải mái vừa gợi cảm, cũng rất nữ tính.
Về quần áo thể thao, Hứa Hủ cũng tương đối cầu kỳ.
Cô luôn chọn sản phẩm có chất liệu nhẹ, thoáng khí, phòng nước, nhanh khô, thuộc
loại có hàm lượng kỹ thuật trong mặt hàng thể thao. Chỉ là đồ thể thao không có
nhiều kiểu dáng đa dạng và màu sắc rực rỡ.
Lúc đi làm, Hứa Hủ cố tình ăn mặc nghiêm túc già dặn.
Bởi vì người cảnh sát nhân dân luôn có hình tượng uy nghiêm, trưởng thành, đáng
tin cậy, hơn nữa, cô biết rõ ngoại hình của cô nhỏ bé non nớt, khó có thể khiến
người dân tin tưởng. Vì vậy, cô chỉ có thể bù đắp từ phương diện quần áo.
Bình thường, Hứa Hủ không mặc váy, là để đi lại hành
động tiện lợi. Thật ra, ở nhà cô có mười mấy bộ váy, đều là Hứa Tuyển nổi hứng
mua, đủ thỏa mãn nhu cầu thưởng thức và chức năng của các loại hoạt động tiệc
tùng.
Ví dụ như lúc này, Hứa Hủ diện bộ váy dài màu đen
ren hoa văn hở lưng cổ khoét chữ V rộng, đi đôi giày gót thấp màu đen. Cô bình
thản đứng ở khu vực đồ uống uống nước.
Thật ra buổi tiệc tối nay xuất hiện rất nhiều cô gái
trẻ trung, cao ráo xinh đẹp, bộ váy của Hứa Hủ không mấy bắt mắt.
Nhưng đã có rất nhiều người để ý đến cô.
Hứa Hủ có làn da vừa trắng vừa mỏng. Dưới ánh đèn mờ
mờ, bộ váy đen càng tôn nước da trắng nõn của cô. Bộ váy có thiết kế vừa phóng
khoáng vừa bạo dạn, tuy có ren hoa văn nhưng cả tấm lưng trắng ngần vẫn nửa ẩn
nửa hiện, rõ ràng không hở nhiều, vậy mà trông Hứa Hủ còn nóng bỏng hơn cả mấy
cô gái yểu điệu thục nữ kia.
Bộ váy này là sản phẩm của một nhãn hiệu xa xỉ do Hứa
Tuyển mua. Anh còn đặc biệt tìm người sửa lại phần eo và cắt ngắn gấu váy nên Hứa
Hủ mặc rất ôm thân. Tuy dáng người cô nhỏ bé nhưng ngực ra ngực, eo ra eo, mông
ra mông, đường cong đẹp đẽ hoàn toàn bộc lộ rõ trong bộ váy.
Đại Hồ ‘chậc chậc’ vài tiếng. Anh ta không mở miệng
mà cầm ly rượu mời Quý Bạch.
Quý Bạch vốn ngắm Hứa Hủ đến thất thần. Lúc này, anh
mới mỉm cười, chạm cốc với Đại Hồ.
Anh chậm rãi uống rượu, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối
lặng lẽ bám theo thân hình mềm mại của cô gái nhỏ.
Không ngờ cô dám mặc đồ kiểu này.
***
Khách tham dự tiệc đính hôn có bạn học của Triệu Hàn
và bạn bè người thân nhà gái. Vườn hoa ngoài trời chìm trong ánh nước lung
linh, ngọn đèn dịu dàng, đâu đâu cũng có người.
Quý Bạch, Đại Hồ và vài người có tuổi ngồi ở một góc
vừa ăn uống vừa trò chuyện. Thỉnh thoảng lại có người đến hàn huyên, nhưng chỗ
đó tương đối yên tĩnh thư thái.
Hứa Hủ chỉ đứng một lúc liền bị vợ chưa cưới của Triệu
Hàn là Mạn Mạn kéo đi ngồi cùng đám bạn thân của cô. Một lúc sau, Mạn Mạn lại
kêu Hứa Hủ cùng đi lấy đồ ăn.
Tối nay không phải tiệc đính hôn truyền thống, mà là
tiệc tự chọn theo phương thức mở. Nhà ăn cũng ở cùng một tầng, mở cửa thông ra
vườn hoa. Hai người cầm đĩa chọn thức ăn, rồi đến khu vực nướng đồ ở một góc.
Bây giờ là mùa hè, rất ít người ăn đồ nướng, anh chàng đầu bếp mặc áo trắng, đội
mũ cao, chắp hai tay sau lưng, nhàn rỗi mỉm cười với hai cô gái.
Mạn Mạn lẩm bẩm: “Triệu Hàn thích ăn mực nướng nhất.”
Nói xong, cô bắt đầu chọn thực phẩm.
Hứa Hủ đứng bên cạnh ngó nghiêng một lúc, cô ngẩng đầu
nói với đầu bếp: “Tôi có thể dùng dụng cụ và nguyên liệu tự nướng không?”
***
Cán bộ của các Chi cục cảnh sát lần lượt đến chạm cốc,
Quý Bạch uống với bọn họ, lại trò chuyện vài câu. Khi bọn họ đi chỗ khác, Quý Bạch
ngẩng đầu, phát hiện Hứa Hủ không ngồi ở vị trí.
Khả năng quan sát của người cảnh sát hình sự đương
nhiên không tầm thường. Quý Bạch đảo mắt một vòng, liền phát hiện hình bóng nhỏ
bé đang ở phòng ăn bên cạnh vườn hoa.
Có điều... cô đang nướng đồ ăn?
Cách bức tường kính trong suốt, bóng cây vây quanh
nhà ăn, ngọn đèn vàng sáng rực, đồ ăn ngon bày la liệt.
Hứa Hủ cúi đầu đứng trước tấm vỉ sắt nướng thịt màu
đen, thần sắc rất tập trung, hai tay cô không ngừng bận rộn.
Trên người cô mặc chiếc áo trắng rất rộng từ bao giờ,
đầu cô xuất hiện một chiếc mũ đội lệch. Còn người đầu bếp thực sự và bạn gái của
Triệu Hàn tươi cười đứng một bên, nhìn Hứa Hủ nướng đồ.
Lúc này, Đại Hồ nói: “Em đi lấy ít đồ cứng lót dạ,
anh có cần không?”
Ý cười trên khóe miệng Quý Bạch sâu hơn: “Để lát nữa.”
Một lúc sau, anh quả nhiên thấy Hứa Hủ cởi bộ đồ đầu
bếp, cầm đĩa thức ăn cùng Mạn Mạn chậm rãi tiến về phía anh.
Bàn này gồm toàn người quen như Lão Ngô, Triệu
Hàn... Bọn họ đều biết chuyện của Quý Bạch và Hứa Hủ, chỉ là không ai trực tiếp
vạch trần mà thôi. Đại Hồ còn giả bộ kéo ghế, đặt giữa anh ta và Quý Bạch: “Hứa
Hủ, ngồi ở đây này.”
Đám đàn ông đều cười cười, Quý Bạch cũng cười, anh
thoải mái tựa vào thành ghế phía sau, nhìn chằm chằm cô gái bé nhỏ của anh.
Hứa Hủ nghiêm chỉnh chấp hành nguyên tắc ‘giữ bí mật’.
Cô bình thản ngồi xuống cạnh Quý Bạch, đặt đĩa thức ăn lên bàn nhưng không bảo
anh ăn.
Mạn Mạn cười tươi: “Hứa Hủ tự tay nướng đấy. Mọi người
nếm thử đi, còn ngon hơn đầu bếp chính cống.”
Mọi người đều ngoảnh đầu nhìn, đúng là miếng thịt
vàng ươm, màu sắc tươi ngon, tỏa mùi thơm nghẹt mũi.
Quý Bạch hết nhìn đĩa thức ăn, lại nhìn cô gái nhỏ
đang cúi đầu ở bên cạnh... Món ăn quả nhiên rất thu hút, khiến anh có một cảm
giác khoan khoái dễ chịu khó diễn tả.
Nhưng Quý Bạch vẫn chưa động đũa, Đại Hồ đã nhanh
tay dùng dĩa cắm một miếng bít tết bỏ vào miệng, vẻ mặt anh ta hơi ngây ngất:
“Hứa Hủ, cô đi học nấu ăn phải không? Ngon quá!”
Thật ra Hứa Hủ không có tài năng bẩm sinh về khoản nấu
nướng. Cô chỉ là có tính tỉ mỉ nhẫn nại, xem một lượt sách dạy nấu ăn nên làm
đâu ra đấy. Hơn nữa, đồ cô vừa nướng đều là món Quý Bạch thích ăn, do đó trước
đây cô từng bỏ công nghiên cứu.
Khi thấy Đại Hồ lại cắm miếng sườn to nhất bỏ vào miệng,
lông mày Hứa Hủ động nhẹ. Lúc này, Triệu Hàn cũng gắp một miếng, hết lời khen
ngợi.
Quý Bạch và Hứa Hủ đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Hủ vừa định mở miệng, Quý Bạch đã kéo dĩa thức
ăn đến trước mặt anh, nửa cười nửa không nói: “Cô ấy nướng cho các chú ăn đấy
à?”
Mọi người đều cười ồ, mặt Hứa Hủ nóng ran. Quý Bạch
cầm đũa bắt đầu thưởng thức mỹ vị, một tay anh thò xuống gầm bàn, lặng lẽ nắm
tay Hứa Hủ.
Sau đó lãnh đạo kêu Quý Bạch đi nói chuyện, mãi cũng
không quay về. Mạn Mạn lại kéo Hứa Hủ đến bàn của cô. Hứa Hủ ngồi một lát, nghe
các cô gái bàn về đồ mỹ phẩm và tán gẫu. Cảm thấy vô vị, cô liền cầm cốc nước,
đứng dậy đi dạo quanh vườn hoa.
Phía trước có một hồ nước lấp lánh, Hứa Hủ đi về bên
đó, bắt gặp mấy cô gái trẻ, đứng bên hồ nói chuyện. Người mặc bộ váy dài màu đỏ,
có nụ cười xinh đẹp chính là Diêu Mông.
Buổi tối hôm bị Quý Bạch cự tuyệt, Diêu Mông đứng
trong mưa một lúc lâu. Về đến thành phố Lâm, cô bị cảm nặng. Có lẽ do tinh thần
và thể xác đều kiệt quệ, cô khật khừ mãi không đỡ. Vì vậy, Diêu Mông xin nghỉ ốm,
tuần sau mới bắt đầu đi làm. Hôm nay, cô đến đây dự lễ đính hôn của Triệu Hàn.
Nhìn thấy Hứa Hủ cách đó không xa, một cô gái làm việc
ở phòng hồ sơ nói nhỏ với Diêu Mông: “Nghe nói Hứa Hủ và Quý Bạch yêu nhau? Là
thật hay giả thế? Sao tôi chẳng nhận ra gì cả.”
Diêu Mông quan sát bộ váy của Hứa Hủ, trong lòng âm
thầm co rút, lồng ngực hơi tắc nghẽn. Cô cười đáp: “Tôi không rõ.”
Các cô gái trò chuyện với Hứa Hủ vài câu rồi đi chỗ
khác. Bởi vì Diêu Mông xin nghỉ ốm nên người của đội cảnh sát hình sự không chú
ý. Bây giờ thấy sắc mặt Diêu Mông vẫn còn nhợt nhạt, Hứa Hủ cất giọng đầy quan
tâm: “Bạn đã đỡ chưa?”
Diêu Mông thật sự không muốn nói chuyện với Hứa Hủ,
cô nhìn chằm chằm xuống mặt nước, cười cười: “Không sao rồi.”
Hứa Hủ ngẩn người. Nụ cười của Diêu Mông rất nhạt, tựa
hồ chỉ thoáng qua, nhưng cô nhạy bén bắt được, trong nụ cười đó ẩn giấu nhiều
tâm tình, có chút bi thương, có tự giễu, còn có cả mỉa mai và chán ghét.
Hai người đều im lặng. Sau đó, Diêu Mông không nhìn
Hứa Hủ, quay người bỏ đi mất.
Hứa Hủ đứng yên tại chỗ một lúc, điện thoại di động
tít tít, là tin nhắn của Quý Bạch: “Về thôi.”
Hứa Hủ nhắn lại: “Vâng.”
***
Xe ô tô chuyển bánh trong đêm tối tĩnh mịch, Quý Bạch
có tâm trạng vui vẻ, anh thỉnh thoảng lại liếc cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, khóe
miệng để lộ ý cười nhàn nhạt.
Một lúc sau, Hứa Hủ hỏi: “Anh từng từ chối Diêu
Mông?”
Quý Bạch tập trung lái xe, trả lời: “Ừ.”
Hứa Hủ không hỏi gì thêm.
Đến khu chung cư nhà Hứa Hủ, xung quanh yên tĩnh
không một bóng người. Hứa Hủ mỉm cười ngoảnh đầu nhìn Quý Bạch, thản nhiên chờ
đợi nụ hôn tạm biệt.
Quý Bạch phì cười, một tay đặt lên thành ghế sau
lưng Hứa Hủ, một tay nâng cằm cô, phủ môi xuống.
Đây là nụ hôn ngọt ngào như thường lệ. Tuy nhiên,
khi khóe mắt Quý Bạch vô tình chạm phải bờ vai trần mảnh mai trắng nõn của Hứa
Hủ và đường nét đẹp đẽ ẩn hiện ở sau lưng, dục vọng bị cảnh xuân sắc này khiêu
khích suốt buổi tối lại cuộn trào khó có thể chịu đựng.
Nụ hôn của Quý Bạch từ từ di chuyển dọc theo gương mặt
Hứa Hủ, trượt xuống cổ cô, anh nói khẽ: “Hứa Hủ, ngồi lên người anh.”
Hứa Hủ rụt cổ về phía sau, né tránh môi lưỡi nóng bỏng
của Quý Bạch.
Nếu ở phương diện khác, Hứa Hủ có thể coi là ‘đại
trí nhược ngu’ (*), nhưng trong lĩnh vực quan hệ nam nữ, cô thật sự đơn thuần
như không thể đơn thuần hơn.
(*) Đại trí nhược ngu: Người có tài thường trầm tĩnh,
khiêm tốn nên bề ngoài có vẻ khù khờ.
Mỗi lần cùng Quý Bạch ôm hôn, tim cô luôn đập thình
thịch, mặt cũng nóng ran, mặc dù bề ngoài cô vẫn tỏ ra thản nhiên và bình tĩnh.
Có lẽ Quý Bạch không hoàn toàn thỏa mãn về mức độ thân mật của hai người trong
thời gian này, nhưng đối với Hứa Hủ, cô đã rất mãn nguyện và vui vẻ.
Yêu cầu vừa rồi của Quý Bạch, rõ ràng mang màu sắc
tình dục, có nghĩa hai người sẽ xảy ra sự đụng chạm thân thể càng thân mật hơn,
không còn ở mức độ hôn nhau. Điều này đương nhiên khiến Hứa Hủ cảm thấy căng thẳng
và do dự.
Vẻ ngượng ngùng và quẫn bách của Hứa Hủ không lọt
qua mắt Quý Bạch. Anh vẫn ôm người cô kéo về vị trí giữa hai ghế ngồi. Anh
không lên tiếng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thích thú. Vài giây sau, Hứa Hủ đỏ bừng
mặt, thần sắc lộ vẻ kiên quyết: “Được.”
***
Trong không gian chật hẹp, Hứa Hủ ngồi trên đùi Quý
Bạch, vòng hai tay ôm cổ anh, ngẩng mặt hôn anh. Cảm nhận được thân thể mềm mại
của cô dính chặt vào người mình, mọi giác quan của Quý Bạch hoàn toàn tan chảy.
Nụ hôn của anh ngày càng nóng bỏng, bàn tay lớn vốn đang đặt ở thắt lưng Hứa Hủ,
lặng lẽ di chuyển theo đường cong mềm mại, lướt lên bầu ngực căng tròn của cô.
Vừa chạm vào đỉnh đồi mềm mại đầy tính đàn hồi đó,
Quý Bạch liền cảm thấy Hứa Hủ cứng đờ người, cô lập tức vỗ vào bàn tay không an
phận của anh: “Anh đừng có được voi đòi tiên.”
Quý Bạch mỉm cười, dùng sức ôm chặt Hứa Hủ vào lòng.
Anh hôn lên môi cô, sau đó hôn một đường xuống cổ và bờ vai trần nõn nà. Hứa Hủ
đỏ bừng mặt, nhắm nghiền hai mắt, cặp lông mi của cô hơi run rẩy. Quý Bạch hôn
một lúc, lại âm thầm đặt tay lên ngực cô.
***
Khi mở cửa xuống xe, bộ váy của Hứa Hủ xộc xệch, hai
má cô đỏ bừng. Quý Bạch cũng hơi đỏ mặt, anh vui vẻ ôm Hứa Hủ đi về phía tòa
chung cư.
Mới đi vài bước, Quý Bạch vô tình bắt gặp một chiếc
xe BMW màu đen đỗ cách chỗ hai người khoảng mười mét.
Hứa Hủ cũng nhìn thấy xe ô tô, cô trầm mặc không lên
tiếng.
Quý Bạch hỏi nhỏ: “Có cần anh đi cùng không?”
Hứa Hủ trả lời: “Không cần, anh về trước đi.”
Quý Bạch gật đầu, buông người Hứa Hủ rồi lên xe ô
tô. Nhưng anh không nổ máy, mà thò tay vào túi tìm thuốc lá. Sờ phải kẹo cao su
Hứa Hủ để sẵn trong túi, anh mỉm cười, ngậm một viên, lặng lẽ quan sát Hứa Hủ ở
bên ngoài.
Cửa sau chiếc BMW mở ra, Diệp Tử Kiêu xuống xe.
Gặp lại Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ chỉ mỉm cười, chờ anh
ta mở miệng.
Diệp Tử Kiêu cúi đầu quan sát Hứa Hủ.
Nhìn cô trong bộ dạng đầy nữ tính, nhìn vào đôi mắt
bình tĩnh nhưng rạng ngời của cô, Diệp Tử Kiêu thấy vui mừng thay cô, nhưng
cũng hơi buồn bã. Mặc dù cảm giác này chỉ thoáng qua, nhưng khi thốt ra miệng,
ngữ khí của anh ta trở nên ôn hòa và bình thản: “Gần đây em có khỏe không?”
Hứa Hủ gật đầu: “Anh thì sao?”
Diệp Tử Kiêu trả lời: “Tôi cũng rất khỏe.” Khỏe như
không thể khỏe hơn.
Yên lặng vài giây, Diệp Tử Kiêu mỉm cười: “Sắp tới,
hai nước Trung Miến có hành động liên kết tấn công tội phạm vượt biên giới đúng
không?”
Hứa Hủ trầm mặc. Cô cũng nghe nói đến vụ này, Bộ
Công an có kế hoạch liên kết với phía Miến Điện, truy bắt những kẻ có liên quan
đến tập đoàn tội phạm ‘anh Lỗ’. Tuy nhiên, cô không thể tiết lộ với Diệp Tử
Kiêu.
Diệp Tử Kiêu nói tiếp: “Gần đây, tôi tiến hành hợp
tác với một doanh nhân có mối quan hệ rộng ở Đông Nam Á. Anh ta là một doanh
nhân yêu nước, xuất thân từ giới hắc đạo, cũng có bạn bè ở Miến Điện. Anh ta biết
được một số manh mối liên quan đến vụ án của bên em, nhưng bản thân anh ta
không tiện ra mặt. Vì vậy, anh ta nhờ tôi chuyển lời đến cảnh sát.”
***
Câu chuyện nhỏ số 1
Đại mạo hiểm hay nói thật
Trong buổi lễ đính hôn của Triệu Hàn, Hứa Hủ bị Mạn
Mạn kéo đi chơi trò ‘Đại mạo hiểm hay nói thật’ (*).
(*) Đại mạo hiểm hay nói thật - Truth or Dare là trò
chơi thịnh hành trong giới trẻ, gồm ‘nói thật’ hoặc ‘đại mạo hiểm’. ‘Nói thật’
có nghĩa người thua phải thành thật trả lời câu hỏi của người thắng, phần lớn
là câu hỏi liên quan đến vấn đề riêng tư. ‘Đại mạo hiểm’ là người thua phải làm
bất cứ việc gì theo yêu cầu của người thắng, thường là yêu cầu không bình thường.
Hứa Hủ chưa từng chơi trò này, nghe nói người thua
có thể lựa chọn nói thật lòng, Hứa Hủ thở phào nhẹ nhõm. Nói thật lòng là chuyện
đơn giản nhất còn gì.
Cách chơi là rút lá bài, bài của ai nhỏ nhất, người
đó sẽ bị phạt. Đối với trò chơi không cần vận dụng đầu óc và kỹ thuật kiểu này,
Hứa Hủ chẳng hề chiếm ưu thế, cô nhanh chóng thua ở vòng đầu tiên.
Một cậu thanh niên hỏi: “Nụ hôn đầu của chị vào lúc
nào?”
Mười ngày trước... Là cô gái lớn tuổi nhất ở đây, Hứa
Hủ không muốn nói thật, lặng lẽ cầm cốc rượu chịu phạt.
Một lúc sau lại thua, một cô gái mặt mũi hiền lành
đưa ra câu hỏi. Hứa Hủ tưởng có thể dễ dàng vượt qua, ai ngờ câu hỏi còn ‘ác
chiến’ hơn: “Lúc làm tình chị thích tư thế nào?”
Khụ, khụ, khụ. Tuy chưa có kinh nghiệm, nhưng không
có nghĩa Hứa Hủ không có sở thích. Cô thích ‘giao lưu’ chính diện, kết hợp bằng
cả thể xác và linh hồn, hai người chân thành mặt đối mặt.
Tất nhiên, Hứa Hủ không trả lời, lại bị phạt uống rượu.
Lần thứ ba: “Chị thích bộ phận nào nhất trên thân thể
đàn ông.”
Hứa Hủ liếc Quý Bạch ngồi cách đó không xa, phát hiện
câu trả lời là ‘thắt lưng’... Cô lại uống một ly rượu. Hứa Hủ không ngờ cũng có
ngày, nói thật lại trở thành chuyện khó khăn với cô đến vậy.
Sau khi chơi mấy vòng, bên cạnh Hứa Hủ đột nhiên xuất
hiện một luồng khí nóng. Quý Bạch ngồi xuống, mỉm cười hỏi mọi người: “Đang
chơi gì vậy?”
Mạn Mạn tố cáo: “Hứa Hủ chẳng thú vị một chút nào, hỏi
câu gì chị ấy cũng không trả lời.” Mạn Mạn kể hết mấy câu hỏi mà Hứa Hủ không
chịu trả lời cho Quý Bạch nghe.
Quý Bạch cười cười, liếc Hứa Hủ một cái, đứng dậy đi
mất.
Sau này hai người có quan hệ thân mật, Quý Bạch mấy
lần hỏi Hứa Hủ về tư thế và bộ phận trên người anh... Nhưng Hứa Hủ đều lặng
thinh.
Mấy năm sau, hai người kết hôn. Họ đi hưởng tuần
trăng mật tại một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài. Trong đêm dài dằng dẵng, gió biển
mát rượi. Quý Bạch ôm Hứa Hủ ngồi trên ghế bãi biển, đột nhiên nhớ tới chuyện
năm xưa, anh nói nhỏ: “Tân hôn vui vẻ, chúng ta chơi trò ‘đại mạo hiểm hay nói
thật’ đi.”
Hứa Hủ mỉm cười: “Anh vẫn nhớ đến chuyện đó?”
Quý Bạch đáp: “Tất nhiên, nếu em muốn chọn ‘đại mạo
hiểm’, anh cũng rất hoan nghênh.”
***
Câu chuyện nhỏ số 2
Trần Bắc Nghiêu
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện điện thoại với Diệp
Tử Kiêu, Trần Bắc Nghiêu ngẩng đầu, liền bắt gặp Mộ Thiện đang ngồi ở ghế sofa,
nhìn anh chăm chú.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên
mái tóc dài của cô: “Em muốn hỏi anh điều gì?”
Mộ Thiện nói: “Tại sao lần này anh lại nhúng tay vào
chuyện của cảnh sát ở thành phố Lâm?”
Trần Bắc Nghiêu từ tốn trả lời: “Trung Quốc và Miến
Điện liên kết tấn công tội phạm, Quý Bạch là cảnh sát nổi tiếng toàn quốc, lại
từng tham gia vụ án, tính cậu ta tương đối cố chấp, chắc chắn cậu ta sẽ đi Miến
Điện.”
“Sau đó thì sao?”
“Vì vậy anh nhờ Diệp Tử Kiêu chuyển lời đến cảnh sát
thành phố Lâm, cũng chính là chuyển lời đến Quý Bạch. Tình hình ở Miến Điện
tương đối phức tạp, có lẽ bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không thể lường
trước. Anh cung cấp manh mối cho Quý Bạch, cậu ta sẽ càng có cơ hội sống sót.”
Mộ Thiện giật mình: “Tại sao anh lại giúp Quý Bạch?
Cậu ta là người thế nào?”
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: “Vợ chồng Diệp Vi Nông có
ơn với chúng ta.” Ngừng một hai giây, anh nói tiếp: “Bố Tuần Vực trước đây là cấp
dưới của nhà họ Quý. Sự nghiệp chính trị của anh ấy bây giờ vẫn phải dựa vào sự
ủng hộ của Quý gia. Anh là bạn của Tuần Vực, anh giúp Quý Bạch, một khi tin tức
truyền đi Bắc Kinh, cũng coi như giúp Tuần Vực.”