Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 20




Phương thức nuôi dạy của bố Hứa Hủ đối với hai anh em cô luôn văn minh ôn hòa, ông không quản lý nghiêm khắc mà để họ tự do phát triển tính cách. Vì vậy, Hứa Tuyển từ rất sớm đã bắt đầu theo đuổi tiền bạc và địa vị, thứ anh cho là tiêu chí thành công của xã hội. Còn Hứa Hủ lựa chọn thứ cần thiết nhất và đơn giản nhất đối với việc làm người, đồng thời phù hợp với tài năng xuất sắc và chuyên ngành của cô, đó là lương tri và sự thật.

Hai anh em đều bận rộn, có lúc cả tháng không gặp mặt, nhưng họ không vì thế mà xa cách. Bởi vì mỗi người có sở trường riêng, hai anh em luôn tôn trọng và thông cảm cho nhau, tình cảm của họ theo thời gian càng sâu đậm hơn.

Nhưng nếu nói, bên cạnh Hứa Hủ có người che giấu chuyện lớn như vậy mà không một chút sơ hở, thì người đó chỉ có thể là Hứa Tuyển. Bởi vì cô chưa bao giờ phân tích con người anh. Trước mặt người anh trai từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương và bảo vệ cô, thần kinh não bộ của Hứa Hủ đều không hoạt động.

***

Tầm ba bốn giờ chiều, phòng chờ máy bay thưa thớt người qua lại, bên ngoài ánh nắng chói chang. Hứa Hủ đứng trước bức tường, ngước nhìn bầu trời trong xanh một lúc. Sau đó, cô quay người đi đến bên Quý Bạch ở cách đó không xa.

Tối qua sau khi đưa cho cô xem tấm ảnh, Quý Bạch nói: “Trước khi Hứa Tuyển thoát khỏi diện bị tình nghi, em tạm thời dừng mọi công việc liên quan đến vụ án này.”

Quý Bạch đang cầm máy di động xem tin tức, thân hình cao lớn của anh tựa vào thành ghế màu xanh nhạt của phòng chờ, bộ dạng rất bình thản, tựa hồ phát hiện bất ngờ của buổi tối hôm qua không hề khiến trái tim trầm tĩnh như đáy bể của anh xao động.

Phát giác Hứa Hủ lặng lẽ đứng trước mặt mình, Quý Bạch cũng không ngẩng đầu: “Có chuyện mau nói đi.”

Hứa Hủ nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh của anh, cô trầm tư một lát, mở miệng: “Thưa thầy, thầy có thể tìm hiểu tình hình từ em, với tư cách là em gái của người bị tình nghi.”

Khóe miệng Quý Bạch từ từ nhếch lên, anh nhướng mắt nhìn cô.

Hôm qua, sắc mặt cô rất nặng nề và u ám. Nhưng bây giờ cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường lệ.

Rất tốt.

Thấy Quý Bạch không lên tiếng, Hứa Hủ nói tiếp: “Đầu tiên, em tin Diệp Tử Tịch từng là người phụ nữ anh trai em yêu nhất. Anh ấy tuy có nhiều bạn gái, nhưng do ảnh hưởng và sự giáo dục của bố em, chúng em đều thận trọng và có quan điểm truyền thống về hôn nhân. Anh ấy chưa bao giờ cầu hôn người phụ nữ khác...”

Quý Bạch cắt ngang lời cô: “Thận trọng và có quan điểm truyền thống về hôn nhân, cụ thể là chỉ điều gì?”

Hứa Hủ trầm tư suy nghĩ vài giây: “Cố gắng một lần thành công. Nếu quan hệ của hai vợ chồng trục trặc cũng tránh gây ảnh hưởng đến bậc trưởng bối và con cái.”

Quý Bạch: “Chỉ một người đến cuối cùng?”

Hứa Hủ: “... Cũng là thể nói như vậy, đây là trạng thái lý tưởng.”

Quý Bạch mỉm cười: “Rất tốt, tiếp tục.”

Ngữ điệu của Quý Bạch khi nói từ ‘rất tốt’ khiến Hứa Hủ cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng cô không để ý, tiếp tục trần thuật phân tích của mình:

“Hứa Tuyển không có động cơ giết người.

Thứ nhất, nếu hiện tại bọn họ là người yêu, họ không cần thiết che giấu mối quan hệ. Người tình bí mật nhiều khả năng là người khác.

Thứ hai, cho dù Hứa Tuyển và Diệp Tử Tịch có mối quan hệ tình cảm mà chúng ta không biết. Trong quá khứ, Hứa Tuyển là một thanh niên hai bàn tay trắng, tuổi trẻ lông bông, có thể điên cuồng vì tình yêu. Còn bây giờ, qua nhiều năm tôi luyện trên thương trường, anh ấy đã có thay đổi lớn. Nếu yêu Diệp Tử Tịch mà không giành được chị ấy, Hứa Tuyển cùng lắm bất chấp thủ đoạn chiếm hữu hoặc trả thù đối phương về mặt kinh tế. Còn về chuyện giết người trút căm phẫn, không những không đoạt được chị ấy mà còn có khả năng đánh mất tất cả. Anh ấy không hành động ngu xuẩn như vậy đâu.

Thứ ba, em cho rằng giá trị lớn nhất của Hứa Tuyển đối với vụ án này, nằm ở chỗ tại sao anh ấy lại che giấu mối quan hệ yêu đương với Diệp Tử Tịch trong quá khứ. Giấu diếm mọi người xung quanh không nói làm gì, nhưng ngay cả em, anh ấy cũng không nói thì quả là không thông chút nào. Điều này chứng tỏ, chắc chắn anh ấy biết một số bí mật nào đó của Diệp Tử Tịch, không thể nói với cô em gái làm cảnh sát, có khả năng là chuyện phi pháp. Chỉ cần hỏi rõ Hứa Tuyển, có lẽ chúng ta sẽ lần ra nguyên nhân Diệp Tử Tịch bị sát hại.”

Hứa Hủ nói xong liền nhìn chằm chằm Quý Bạch, cô muốn nắm bắt sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt anh. Đáng tiếc Quý Bạch vẫn điềm nhiêm như không, khiến cô nhìn không thấu.

“Tôi chỉ tin vào chứng cứ. Anh trai em có vô tội hay không, tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Quý Bạch cất giọng bình thản.

Hứa Hủ gật đầu. Cô vừa định ngồi xuống, chợt nghe anh nói tiếp: “Có điều, xét về tình cảm riêng tư, tôi cũng hy vọng anh trai em vô tội.”

Hứa Hủ ngẩn người.

***

Sắp đến giờ máy bay cất cánh, phòng chờ rộng rãi đã bắt đầu có nhiều người đi qua đi lại, xung quanh ồn ào huyên náo.

Quý Bạch nhàn nhã ngồi trong bối cảnh tạp loạn. Giọng nói của anh nồng hậu, trầm thấp, không nhanh không chậm. Đôi mắt đen hun hút của anh tỏa ra vẻ ôn hòa hiếm thấy, gương mặt điển trai ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Hứa Hủ đứng trước mặt Quý Bạch, lặng lẽ đối mắt anh. Tiếng ồn ào ở xung quanh phảng phất biến mất. Một cảm giác ấm áp và yên lành âm thầm lan tỏa trong lòng cô.

Hứa Hủ cảm kích nghĩ thầm, anh nói ‘tình cảm riêng tư’ chắc là nhấn mạnh mối quan hệ thầy trò. Anh đúng là một người thầy ngoài lạnh trong nóng.

Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ kính cẩn của Hứa Hủ, Quý Bạch thầm nghĩ: Quả nhiên cô không bắt được tín hiệu kiểu này... Được thôi, anh cũng không sốt ruột, nước chảy đá mòn, anh sẽ chuẩn bị chu đáo rồi hành động, lượng biến rồi sẽ đến chất biến.

***

Tin vui đến nhanh hơn hai người tưởng tượng.

Khi máy bay hạ cánh, Quý Bạch vừa mở máy di động liền nhận được điện thoại. Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, anh quay đầu nhìn Hứa Hủ đi sau mình vài bước: “Xem ra em không được nghỉ rồi.”

Hứa Hủ lập tức dừng bước.

Quý Bạch nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp: “Hứa Tuyển có bằng chứng ngoại phạm. Hôm xảy ra vụ án, cậu ấy làm thêm ở công ty đến hai mươi ba giờ, sau đó cùng hai đồng nghiệp đi ăn uống đến tờ mờ sáng. Cậu ấy thoát khỏi diện bị tình nghi, bây giờ đang ở Cục Cảnh sát, đề nghị nói chuyện với em.”

Hứa Hủ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cô cong lên.

Đây là lần đầu tiên Quý Bạch chứng kiến nụ cười rạng rỡ như vậy trên gương mặt Hứa Hủ. Cả khóe miệng và khóe mắt cô đều tràn ngập ý cười. Mặc dù vậy, cô cũng không giống người phụ nữ khác, không có một động tác và ngôn ngữ thừa thải. Cô chỉ đứng yên lặng một chỗ, nhìn anh tươi cười.

Khiến anh cảm thấy vừa an lành vừa dễ chịu.

Lúc này, ánh mắt Hứa Hủ để lộ sự cảm kích sâu sắc. Cô đoán Quý Bạch đã kêu người đi điều tra ngay từ đầu, Hứa Tuyển mới có thể nhanh chóng thoát khỏi diện bị tình nghi.

Nghĩ đến đây, Hứa Hủ tiến lên phía trước một bước, giơ hai tay về phía Quý Bạch.

Tim Quý Bạch run nhẹ. Cô muốn ôm anh? Dù chỉ là cái ôm cảm ơn, anh tất nhiên sẽ không từ chối.

Sau đó...

Hai tay Hứa Hủ nắm chặt bàn tay Quý Bạch, cô cung kính cúi thấp người, ngữ khí vô cùng trịnh trọng: “Cám ơn thầy. Cám ơn nhiều.”

***

Phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát chỉ có một ô cửa sổ nho nhỏ, ánh đèn vàng chiếu xuống bộ bàn ghế đơn giản. Bức tường trắng vừa lạnh lẽo vừa nghiêm túc. Hứa Tuyển mặc bộ comple màu đen đứng trước cửa sổ nhỏ, hình dáng anh cao ráo nổi bật.

Nghe tiếng bước chân, Hứa Tuyển quay đầu mỉm cười: “Hứa Hủ, cà phê ở cơ quan em khó uống quá.”

Hứa Hủ không đáp lời, cô ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao anh không nói cho em biết chuyện về Diệp Tử Tịch?”

Hứa Tuyển thu lại nụ cười, dõi mắt ra màn đêm bên ngoài cửa sổ. Một lúc sau, anh mới mở miệng: “Anh xin lỗi, anh không muốn nhắc đến cô ấy.”

Hứa Hủ ngẩn người.

Hai anh em im lặng một lúc, Hứa Hủ lại lên tiếng: “Được, em có thể hiểu. Anh còn che giấu điều gì? Bất kể lúc còn sống chị ấy có làm chuyện trái phép hay không, nhưng người chết cũng đã chết rồi. Bây giờ anh nên nói ra tất cả những điều anh biết, chúng em mới có thể tìm ra hung thủ.”

Hứa Tuyển nhìn Hứa Hủ chăm chú, Hứa Hủ bình tĩnh đối mắt anh. Một lúc sau, Hứa Tuyển đi đến bên bàn ngồi xuống, anh ngoảnh đầu châm một điếu thuốc rồi trầm mặc.

***

Trong hai mươi bảy năm cuộc đời Hứa Tuyển, chưa có một người phụ nữ nào khiến anh cảm thấy sinh mệnh đốt cháy mãnh liệt như Diệp Tử Tịch.

Trong hai người, Hứa Tuyển mới là người càng yêu tiền bạc và coi lợi ích là trên hết. Anh từng hứa với Diệp Tử Tịch, tương lai anh nhất định dùng đế quốc tiền bạc của anh, giúp chị xây dựng ước mơ.

Nhưng Diệp Tử Tịch không thể đợi anh. Cổ phần bị thôn tính, Diệp thị bị thôn tính giống một cái gai cắm sâu trong trái tim chị. Mà cọng rơm đè chết lạc đà, chính là lúc Diệp Tử Tịch gần tốt nghiệp, một cấp dưới cũ của bố chị nói cho chị biết, năm đó bố chị ốm nặng, nếu Diệp Lan Viễn chịu bán nhà máy lấy tiền chữa trị, có lẽ bố chị không đến nỗi mất mạng.

“A Tuyển, công ty Long Tây ban đầu gọi là Long Tịch, bố em lấy tên em để đặt cho công ty.” Diệp Tử Tịch nói câu đó rồi một mình bỏ đi. Chị quyết chí giành lại cổ phần vốn thuộc về mình.

Sau khi lăn lộn trên thương trường, Hứa Tuyển ít nhiều hiểu ra vấn đề. Thực tế cuộc sống lấy đâu ra nhiều tình tiết cẩu huyết như vậy? Kẻ tiết lộ tin tức Diệp Lan Viễn không chịu cứu chữa bố Diệp Tử Tịch cho chị biết, có lẽ chính là người của Diệp gia. Đây là một chiêu mượn dao giết người bẩn thỉu.

“Diệp Tử Tịch vì muốn lấy lại cổ phần nên mới quay về Diệp thị?” Hứa Hủ hỏi: “Chị ấy đã làm những gì? Chuyện này có khả năng liên quan đến nguyên nhân chị ấy bị giết chết?”

Hứa Tuyển lắc đầu: “Anh không rõ. Anh chỉ biết mấy năm nay cô ấy luôn từng bước thực hiện kế hoạch, nhưng cô ấy không chịu tiết lộ với anh.”

Hứa Hủ lại hỏi: “Anh và chị ấy vẫn còn giữ quan hệ à?”

“Sau khi cô ấy quay về thành phố Lâm, bọn anh ở bên nhau mấy buổi tối. Chỉ có vậy mà thôi.” Hứa Tuyển trả lời.

“Ở thành phố Lâm chị ấy có tình nhân không?”

Hứa Tuyển trầm mặc trong giây lát: “Một lần hết giờ làm, anh đã lái xe đi theo cô ấy.”

Sau đó thì sao? Sau đó anh nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đi qua, gương mặt người đàn ông bị cửa xe che khuất. Hắn có dáng người cao lớn, mặc comple nghiêm chỉnh. Hắn ôm eo Diệp Tử Tịch, thậm chí anh còn lờ mờ nhìn thấy bàn tay hắn tùy tiện thò vào trong áo Diệp Tử Tịch. Cả người Diệp Tử Tịch dính chặt vào người hắn. Anh chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng hèn mọn nhu thuận này của chị.

“Người đó là ai?” Hứa Hủ hỏi.

“Anh không biết. Nhưng mục tiêu của Diệp Tử Tịch rất kiên định. Anh nghĩ, cô ấy sẽ không làm chuyện vô dụng.”

Hai anh em trò chuyện ở trong phòng. Quý Bạch và mấy đồng nghiệp đứng ở bên ngoài, cách lớp kính màu thẫm. Nghe đến đây, Triệu Hàn ngập ngừng: “Ý của anh ta là...”

Quý Bạch bình thản trả lời: “Ý của cậu ta là, người đàn ông đó rất có khả năng là kẻ đồng lõa của Diệp Tử Tịch ở Diệp gia.”

***

Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, Hứa Hủ đưa Hứa Tuyển về nhà. Về đến nhà, cô chuẩn bị quay lại Cục Cảnh sát, Hứa Tuyển đột nhiên nói: “Anh muốn xem ảnh Diệp Tử Tịch lúc cô ấy qua đời.”

Hứa Hủ trầm mặc vài giây, gật đầu: “Em sẽ lấy cho anh xem, nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần.”

Hứa Tuyển nhìn tấm ảnh hồi lâu. Cuối cùng, anh giơ hai tay che mặt, gục đầu xuống.

Hứa Hủ tiến lại gần, kéo anh vào lòng. Cảm thấy có giọt nước chảy xuống kẽ tay anh, tim Hứa Hủ nhói đau, cô hỏi khẽ: “Lúc ở Cục Cảnh sát em không hỏi anh. Tại sao anh nói, anh không muốn nhắc đến chị ấy? Ngay cả em và bố, anh cũng không muốn tâm sự hay sao?”

Hứa Tuyển không trả lời.

Anh làm sao có thể nói với cô em gái nhỏ của anh, sau khi chia tay người phụ nữ đó, người anh trai đa mưu túc trí lão luyện của cô trên thực tế thường thức trắng đêm, mở mắt cho đến khi trời sáng suốt mấy năm liền?

Anh làm sao có thể nói, lúc nghe tin người phụ nữ đó chết, anh đứng giữa phòng họp đông người nóng bức, mà như đứng trên cánh đồng hoang vu mênh mông lạnh giá?

Hứa Tuyển ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt lo lắng của em gái, anh vò tóc cô cười cười: “Có nói em cũng không hiểu.”

Hứa Hủ lặng thinh. Cô nghĩ, ở đây không có chuyện hiểu hay không hiểu. Bất cứ sự lựa chọn nào trong cuộc đời con người cũng mang lại kết quả được mất, Diệp Tử Tịch đã chọn sai hướng đi.

***

Buổi tối muộn, đội cảnh sát hình sự kết hợp tình hình điều tra trước đó và thông tin Hứa Tuyển mới cung cấp, tiến hành cuộc họp chung.

Lão Ngô báo cáo tình hình điều tra cụ thể:

Thứ nhất, cuộc điều tra quy mô lớn những đối tượng khả nghi ở bên ngoài như kẻ xấu đột nhập gây án... không có kết quả.

Thứ hai, đội đã điều tra cả khu vực núi Lâm An, nhưng không phát hiện chứng cứ hoặc dấu vết có giá trị.

Thứ ba, kể từ ngày xảy ra vụ án, đội đã cử người giám sát đám người của Diệp gia 24/24 tiếng đồng hồ. Cho đến giờ vẫn chưa phát hiện dấu hiệu bất thường. Lời khai của bọn họ cũng không có sơ hở.

Đại Hồ nói: “Theo tình hình trước mắt, những động cơ giết người khác đều không thành lập. Lời nói của Hứa Tuyển có độ tin cậy cao. Việc Diệp Tử Tịch âm thầm trả thù Diệp thị đã bị người của Diệp gia biết, gây ra xung đột nên chị ta mới bị giết chết.”

“Kẻ liên kết với Diệp Tử Tịch đối phó Diệp gia, không thể là con cái nhà họ Diệp.” Diêu Mông lên tiếng: “Có khả năng nhất là hai người con rể.”

Quý Bạch cất giọng thâm trầm: “Tôi đồng ý với quan điểm của mọi người. Trọng tâm điều tra tiếp theo đặt vào người của Diệp gia. Lão Ngô, bọn họ có bằng chứng ngoại phạm không?”

Lão Ngô xem tài liệu, nói: “Mọi người về cơ bản đều có bằng chứng ngoại phạm. Nhưng qua hai ngày đi sâu điều tra, chúng tôi phát hiện một vấn đề.”

“Vấn đề gì vậy?”

Lão Ngô trả lời: “Người có bằng chứng ngoại phạm chuẩn xác là Diệp Lan Viễn và con cả Diệp Tử Cường. Trong phòng Diệp Lan Viễn luôn có người giúp việc, tối hôm đó ông ta không ra ngoài. Hơn nữa, sức khỏe của ông ta không thích hợp lái ô tô. Còn thời điểm sau hai mươi hai giờ tối, Diệp Tử Cường ở công ty xử lý công việc liên quan đến đại lý ở hải ngoại, camera giám sát có thể chứng minh điều đó.”

Hứa Hủ gật đầu: “Theo sự mô tả của Hứa Tuyển, người đàn ông có quan hệ thân mật với Diệp Tử Tịch tầm ba mấy bốn mươi.”

Lão Ngô nói tiếp: “Tối hôm đó, vợ chồng cô hai và cô ba về ngôi nhà lớn Diệp gia trước hai mươi hai giờ và không đi ra ngoài. Chúng tôi tìm hiểu thì được biết, bởi vì Diệp Lan Viễn không thích camera nên Diệp gia không lắp CCTV. Diệp gia rất rộng, mấy ngôi biệt thự ở bên trong cách nhau khá xa. Nếu bọn họ nửa đêm rời khỏi Diệp gia, chưa chắc đã bị phát hiện. Vì vậy, kẻ tình nghi bây giờ chỉ còn lại vợ chồng cô hai và vợ chồng cô ba.”

“Ngày mai chúng ta đi thăm Diệp gia.” Quý Bạch lên tiếng.

***

Ngày hôm sau.

Lúc được thư ký thông báo cảnh sát hình sự lại một lần nữa đến tận cửa hỏi thăm, con trai cả Diệp Tử Cường đang ngồi trong văn phòng nghe trợ lý báo cáo, anh ta hơi ngẩn người.

Con gái thứ hai Diệp Cẩn đang triệu tập cuộc họp các phòng ban, chị ta trầm tư trong giây lát rồi gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Con rể thứ hai Ngô Tạ vừa đến văn phòng không bao lâu, cầm cốc cà phê nhìn thư ký, trầm mặc không lên tiếng.

Con gái thứ ba Diệp Tiếu đang đứng bên cửa sổ dõi theo dòng xe xộ dưới đường, chị ta chau mày nói với thư ký: “Vẫn còn chưa xong sao?”

Con rể thứ ba Trương Sĩ Ung đang ở trong văn phòng gặp lãnh đạo cao cấp của một tập đoàn khác. Nghe thư ký thông báo, anh ta chỉ hơi dừng lại rồi mỉm cười lịch sự với khách: “Xin lỗi, hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi, lúc khác tôi mời anh ăn cơm coi như nhận lỗi. Mời cảnh sát vào đi.”