Nếu Như…

Chương 36: Bốn năm là chưa đủ?






Tuy Vũ Hân đã biết chắc rằng Hoàng Quân sẽ không ngồi yên nhưng cũng không nghĩ anh lại hành động nhanh tới mức khiến cô không kịp trở tay như vậy. Nhìn đóa hoa hồng Thụy Sĩ trước mặt mà cô không biết nên nói gì. Điều phiền toái nhất chính là những ánh nhìn của nhân viên trong công ty. 
Việc này đã xảy ra cách đây một tuần rồi, vậy nên điều chắc chắn là cả công ty đã biết. Nếu không phải vì Mạnh Nguyên đang đi công tác thì có lẽ anh đã biết rồi cũng nên. Bởi vì mỗi lần anh gọi về cho cô, anh không hề nhắc gì tới chuyện này cả. Đang suy nghĩ xem nên xử lý bó hoa thế nào thì điện thoại báo có tin nhắn. Là của Mỹ Kim.
“Dạo này bà kinh doanh hoa hồng Thụy Sĩ, hử?”
Mỹ Kim chết tiệt. Cô rủa thầm một câu rồi quăng chiếc điện thoại vào túi. Mắt liếc bó hoa hồng kiều diễm kia một cái rồi không nói không rằng đem nó ra cho mấy cô nàng trong phòng thư ký xâu xé. Nghe đồn hoa hồng Thụy Sĩ không chỉ đắt, không chỉ đẹp mà còn rất hiếm nữa. Vì thế các chị em như vớ được vàng, lao vào phân chia nhau bó hoa ấy. Vũ Hân không nói năng gì, liền cầm túi rồi rời khỏi phòng. Dù sao cô cũng không còn việc gì nữa, tan làm sớm một chút cũng tốt.
Đang đứng chờ thang máy thì điện thoại của cô chợt rung lên trong túi. Mở ra thì thấy số của Mỹ Kim đang nhấp nháy trên màn hình.
- Tôi đây!
- Ở đâu vậy? Đi cafe với tôi không?
- Đang trên đường xuống gara. Tối bà qua nhà tôi đi, tôi muốn về sớm một chút.
- Chạy trốn sự thật à?-
Mỹ Kim lẩm bẩm.- Hoàng Quân có vẻ quyết tâm ha! Anh ta cũng biết đấu tranh cho thứ mà mình muốn rồi ư?- Cô cười khẩy, không thể không nhận ra trong giọng nói ấy có bao nhiêu phần chế giễu.- Bà… chắc sẽ không động lòng đấy chứ?
- Tôi sẽ không yêu một người tới hai lần.- Vũ Hân khẳng định thêm một lần nữa về vấn đề này.- Nếu Mạnh Nguyên không xuất hiện, nếu trái tim tôi vẫn được bảo toàn thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về Hoàng Quân. Nhưng hiện tại, tôi yêu Mạnh Nguyên, trái tim tôi giành cho anh ấy. Bà nghĩ, tôi có thể về bên cạnh Hoàng Quân được sao?
- Không thể!-
Mỹ Kim nói.- Vậy thì sao? Anh ta cũng đâu quan tâm tới điều đó. Cái anh ta cần không phải là bà sao? Không chừng tới suy nghĩ và cảm nhận của bà anh ta cũng không quan tâm ấy.
- Tôi không nghĩ anh ấy sẽ vậy!
Vũ Hân nói, trong mắt ánh lên sự tin tưởng gần như tuyệt đối. Cô nói một vài câu nữa rồi lên xe và lái về nhà. Cùng lúc đó, cô không biết rằng trong một góc khuất, có một người đang siết chặt bàn tay. Tâm tình nặng nề, lạnh hệt như một tảng băng mùa đông.

“­- Ở nhà một mình, em vẫn ăn cơm đúng bữa đấy chứ?”
- Tất nhiên rồi.- Vũ Hân kẹp chiếc điện thoại trên vai và áp vào tai. Còn hai tay thì đang liến thoắng xào nấu.- Anh không nghe thấy tiếng xèo xèo sao?
“- Ừ, có nghe!-
Mạnh Nguyên bật cười.- Bảo sao anh lại ngửi thấy mùi thơm.
- Úi cha… mũi anh thính dữ ha.- Vũ Hân bị anh chọc cho bật cười.- Cách cả nửa vòng trái đất cơ mà.
- Đó có nghĩa là anh rất nhớ em!- Mạnh Nguyên than nhẹ.- Anh mua cho em rất nhiều quà đấy.”
- Vậy sao?
Ding Doong…
- A, đợi em một chút nhé!
“- Ừ!”
Vũ Hân chạy thật nhanh ra phòng khách rồi mở cửa. Cô đã quên rằng trước tiên mở cửa thì nên xem xem đó là ai. Chính việc quên ấy đã khiến cô gần như rơi vào con đường tưởng như  không lối thoát.
Cánh cửa vừa hé mở, khuôn mặt vị khách mời hiện ra rõ mồn một. Vũ Hân chợt giật mình, bàn tay buông lơi chiếc điện thoại, khiến nó rơi thẳng xuống đất. Mắt cô mở to nhìn về phía trước, bàn tay run run như nhiễm phải lạnh.
- Anh… anh…
Nụ cười của Hoàng Quân như nắng ấm mùa thu nhưng trong đôi mắt đen kia lại ánh lên sự nguy hiểm đáng sợ. Anh nhìn cô không chớp mắt, giống như kẻ săn mồi đang muốn quan sát những biểu hiện con mồi của mình. Anh chậm rãi lên tiếng.
- Không mời anh vào sao?
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến Vũ Hân thoát ra khỏi sự sợ hãi ban nãy. Cô đứng chôn chân một chỗ cho tới khi anh tiến lại gần và đi lướt qua cô. Có phải cô quá lo lắng rồi không, làm sao cô lại cảm thấy như Hoàng Quân đang âm mưu và muốn làm gì đó tổn hại tới cô. Anh sao có thể làm như vậy với cô được, chắc chắn là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vũ Hân thở hắt ra rồi đóng cửa lại, đồng thời cúi người nhặt điện thoại lên. Nhưng khi quay người thì cô lại chạm phải vồng ngực rộng lớn của Hoàng Quân. Cô h
ơi lùi lại nhưng chợt một bàn tay của Hoàng Quân vòng qua túm lấy eo cô, kéo cô sát gần anh hơn. Vũ Hân hoảng hốt, cô đưa hai tay chống trước ngực anh để ngăn cho những va chạm sắp xảy ra.
- Anh làm gì vậy?- Cô ngước mắt nhìn Hoàng Quân, ánh mắt đầy cảnh giác.
- Sao?- Anh cười. Hơi ấm bắt đầu vờn xung quanh Vũ Hân.- Không thích anh như vậy sao?
- Đừng đùa!- Vũ Hân cười nhạt, cô cố dùng sức đẩy anh ra khỏi mình nhưng không tài nào lay chuyển được vòng tay cứng rắn đó.
- Anh chưa bao giờ đùa.- Hoàng Quân cúi đầu, mũi anh chạm vào trán Vũ Hân cọ cọ khiến cô giật mình thảng thốt.- Anh không muốn làm em đau, đó cũng là nói thật.
Vũ Hân thấy như mình bị những lời nói đó làm nghẹt thở chứ không phải là cái ôm chặt này. Cô co lại như con mèo nhỏ đang sợ hãi. Mặc dù bề ngoài cô rất mạnh mẽ và cứng rắn nhưng thực ra cô rất yếu đuối. Giống như lúc này, cô đang cố dùng lý trí để trấn tĩnh bản thân.
- Hân…- Tiếng anh như nỉ non, như cầu xin.- Về với anh…
Hơi thở nồng đậm của Hoàng Quân bắt đầu xâm chiếm khứu giác của Vũ Hân khiến cô càng mất bình tĩnh hơn. Cô biết rằng anh không đùa, tới giờ phút này cô có thể chắc chắn rằng anh không đùa. Rằng, nếu như cô còn ngang bướng mà làm trái ý anh, anh sẽ khiến cô đau khổ. Dù cô có tổn thương, có bị hành hạ thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là cô về bên anh.
Bàn tay nóng rực của Hoàng Quân chợt len vào trong chiếc áo mỏng của Vũ Hân khiến cô như phải bỏng. Những ngón tay cứ lượt nhẹ trên lưng cô khiến cô sợ hãi. Vũ Hân bắt đầu cựa quậy, cô dùng sức lực để đẩy Hoàng Quân ra mặc cho phía trước là thứ gì đang chờ đợi.
Sự chống lại của cô cũng chính là ngòi nổ cho sự chịu đựng của anh. Hoàng Quân mạnh mẽ túm lấy hai tay cô rồi ẩn cô vào tường. Đầu Vũ Hân bị va chạm khá mạnh khiến trước mắt như mờ đi nhưng cô vẫn không quên chống cự lại.
- Buông… buông ra…- Cô hét lên trong cơn choáng váng.
- Những gì là của em đều thuộc về anh.
Hoàng Quân gầm lên, chất giọng ấy nhiễm đặc mùi dục vọng. Đôi môi anh tìm kiếm cái cổ trắng nõn của cô, đặt lên đó những nụ hôn vụn vặt nhưng đầy thâm tình.
- Không… không…- Nỗi sợ hãi trong lòng Vũ Hân mỗi lúc một tăng. Cô không ngừng lắc đầu, không ngừng cựa quậy.
- Anh rất nhớ em!- Hoàng Quân vẫn rất nhẹ nhàng hôn lên cổ và mặt cô.- Vậy nên, anh không thể chấp nhận rằng em không hề nhớ anh…
Trước mắt Vũ Hân bỗng bao phủ một màn sương mù dày đặc. Những giọt nước mắt rơi xuống trong vô thức, ướt đẫm gương mặt cô.
Nhớ ư? Cô có nói rằng cô không nhớ anh sao? Cô đã chờ đợi anh bốn năm. Bốn năm trời không phải là thời gian sao? Vậy với anh đó là gì chứ? Anh có thể bỏ rơi cô, hành hạ cô ngần ấy thời gian vậy mà khi cô quyết định tìm lấy sự thanh thản cho chính mình, anh lại nói rằng anh sẽ làm cô đau sao? Trời ơi, rốt cuộc cô đã làm gì để khiến người ấy bỏ cô đi khi mà tình yêu của cả hai đều đang thăng hoa, tốt đẹp?
Rốt cuộc tình yêu mà người đàn ông ấy dành cho cô là như thế nào mà có thể bỏ cô đi rồi lại có thể trở về sau một khoảng thời gian dài ấy. Rốt cuộc anh đang muốn gì? Sao anh lại cho rằng với những gì mình đã gây ra thì cô vẫn cứ suốt đời ở đằng sau anh mà chờ, mà đợi.
- Trả lời anh.- Hoàng Quân tiếp tục độc thoại.- Rất nhớ anh đúng không?
Môi cô run run, hơi thở nhẹ tới mức tưởng chừng như cô đang ngừng thở. Miệng cô mấp máy mãi mới thoát ra lời.
- Bốn năm… ngần ấy thời gian chưa đủ sao…
Tiếng nói của Vũ Hân nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ bay trong không trung. Nó cứ bay lượn cho tới khi đáp nhẹ xuống tâm tư của Hoàng Quân khiến mọi hành động của anh dừng lại. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt đẫm nước, chợt thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn lại. Vậy mà có ai ngờ được người đó lại chính là cô.
- Anh có thể bỏ lại tôi…- Cô tiếp tục nói.- Vậy mà lại ngăn cấm tôi lãng quên anh sao?
Những lời chưa kịp nói ra đã khiến Hoàng Quân nuốt trở lại. Chỉ có hai câu, vậy mà cô đã dập tắt toàn bộ sự tức giận của anh. Anh ích kỉ anh biết, thế nhưng kêu anh thừa nhận cô đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của anh thì anh không thể chấp nhận được. Rời xa cô là do anh bất đắc dĩ, thế nhưng chẳng phải anh đã trở lại rồi sao. Hà cớ chi cô chờ đợi anh bốn năm mà lại không thể đợi thêm nửa năm nữa…
Hoàng Quân muốn chất vấn người con gái đang ở trước mặt anh đây. Thế nhưng anh lại không thể cất tiếng. Bây giờ anh rất rối bời, rất khó chịu. Anh từ từ buông tay ra khỏi người cô rồi lặng lẽ đi về phía cửa.
Ngay khi tiếng đóng cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng ấy, Vũ Hân bỗng cảm thấy như mình mất hết tất cả sức lực. Cô quỳ thụp xuống nền nhà lạnh cóng rồi bắt đầu khóc không ngừng. Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khổ đau của ngần ấy năm cứ thế theo dòng nước mắt mà trào ra ngoài.

Màn hình điện thoại chợt tắt, không hề làm ảnh hưởng tới người con gái bên cạnh. Ở đầu dây bên kia Mạnh Nguyên ngồi thần người trên ghế, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước. Những chuyện xảy ra ở bên kia trái đất anh đều nghe thấy. Dù không chứng kiến nhưng anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh người con gái ấy đã sợ hãi như thế nào.
Bất lực, chính là cảm giác của anh lúc này. Lúc Vũ Hân cần anh thì anh lại không thể ở bên cô. Sợ cô lo lắng anh đã âm thầm ở đằng sau cô làm bức tường bảo hộ dù rất muốn biết những chuyện trước đây của cô. Anh biết cô và Hoàng Quân có quan hệ không bình thường nhưng đó chẳng phải là quá khứ sao. Thế nhưng, dường như mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Giờ phút này anh phải thừa nhận một sự thật về hai người đó. Sự thật ấy với anh thật khó chấp nhận làm sao. Nó khiến anh hận một điều tại sao lại không gặp Vũ Hân trước Hoàng Quân. Tại sao không thể gặp cô sớm hơn để đem lại hạnh phúc cho cô. Người con gái ấy nói mình đã chìm đắm trong đau khổ bốn năm. 
Thế nhưng nào có ai biết rằng, vết thương ấy, nỗi đau ấy mãi mãi không thể lặng yên mà chết đi. Giờ có lẽ nó đang nổi giông bão bên trong cô, gào thét, giày vò, hành hạ cô. Anh biết, anh hiểu thế nhưng anh không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương, bao bọc cô. Vì anh sợ chỉ một sai lầm nhỏ của mình thôi… cũng sẽ khiến cô mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh…