Nếu Như…

Chương 33: Ích kỷ






Vũ Hân đã quay trở lại cuộc sống bình thường. Sau vụ việc xảy ra tại bữa tiệc của công ty, những lời đồn thổi về cô và Mạnh Nguyên đã lan nhanh tới mức không thể kiểm soát. Thậm chí đâu đâu cũng thấy các bà tám về một chuyện duy nhất, đó là chuyện tình tay ba giữa Mạnh Nguyên, Vũ Hân và Hoàng Quân. Các nhân vật chính thì im lặng không phát biểu ý kiến khiến dân tình lại càng tò mò và bắt đầu suy diễn. Trong mắt mọi người, Vũ Hân vốn không hề nổi bật. 
Nhưng từ khi mọi chuyện bất ngờ xảy ra, cô vô tình trở thành “nữ hoàng tin đồn” trong công ty. Người thì nói cô bắt cá hay tay, người thì nói cô đứng núi này trông núi nọ hoặc là có mới nới cũ. Trong khi nhân vật nữ chính là cô đang cố gắng tránh khỏi những lời đàm tiếu thì nam chính thứ hai là Hoàng Quân đã không hề để cho cô một chút yên bình còn lại.
Anh bất ngờ xuất hiện ở Red Ocean và đợi cô tan làm. Nguyên nhân khiến anh làm vậy là bởi vì Vũ Hân đã từ chối gặp anh khi anh gọi điện, thậm chí là tìm đến văn phòng để gặp. Cách duy nhất mà anh nghĩ ra được lúc này chính là đánh vào yếu điểm của cô. Và quả thật, anh đã thành công.
Vũ Hân đi ra từ tòa nhà cao tầng. Dù trước cửa công ty có rất nhiều người nhưng trong đám đông ấy anh vẫn nhận ra được cô. Có lẽ đó là cảm giác của anh. Trong bốn năm qua, anh vẫn luôn mường tượng hình ảnh của cô trong dòng người đông đúc. Anh không phút giây nào là không nhớ tới cô, nhớ tới quãng thời gian hai người bên nhau. 
Chính vì thế anh không cho phép khi anh trở về, cô lại thay đổi lòng mình. Anh đã nói cô đợi anh, đợi anh trở về bên cô. Đó là lời hứa của anh, vì thế nhất định anh sẽ làm được. Vậy mà cô đã làm gì? Cô đã có người đàn ông khác. Mà đó chẳng phải ai xa lạ, đó chính là em trai của anh. 
Có trời mới biết trái tim anh đau đớn và sụp đổ như thế nào. Cái cảm giác nghĩ rằng mình bị phản bội thật sự là đáng sợ. Bởi vì anh đã từng nghĩ rằng cả thế giới này có thể quay lưng lại với anh nhưng cô sẽ là người luôn tin tưởng và ở bên cạnh chờ đợi anh…
Cái bóng dáng nhỏ bé của Vũ Hân đi xuyên qua đám đông và lao nhanh về phía chiếc xe BMW. Gương mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh mặc dù trong lòng như đang có sóng nổi dậy. Vũ Hân không nhìn Hoàng Quân mà đi thẳng về phía chiếc xe, mở cửa và ngồi vào vị trí ghế phụ. Hoàng Quân khẽ cười buồn, anh quay người và bước vào xe.
- Đi thôi!
Không để Hoàng Quân lên tiếng, Vũ Hân đã nói trước anh. Cô vội thắt dây an toàn rồi đưa mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Hoàng Quân im lặng nhìn cô rồi mới từ từ nhấn ga cho xe chạy. Không khí trong xe bỗng chốc trở nên yên ắng tới kì quái. Hoàng Quân cố nén một tiếng thở dài, anh đưa mắt khẽ nhìn Vũ Hân rồi nói.
- Chúng ta ăn tối luôn được không?
- … Vâng!
Vũ Hân ngần ngừ một chút rồi mới trả lời. Cô vẫn không dám quay sang nhìn người bên cạnh. Hai bàn tay cô nắm chặt lấy nhau, chặt tới mức những ngón tay giờ đang trắng bệch. Đoạn đường ấy tuy gần mà ngỡ cứ như xa cả vạn dặm. Tâm hồn Vũ Hân treo ngược cành cây, cho tới khi Hoàng Quân đưa bàn tay anh ra trước mặt cô khiến cô giật thót. Cô ngước mắt nhìn anh rồi cố tình tránh né bàn tay ấy và vội vã bước ra. Nhưng vì quá hốt hoảng nên đầu cô đã vô tình đập phải cửa xe.
- A…- Cô bất giác kêu lên, mặt nhăn lại.
- Đau không?- Hoàng Quân giật mình đưa tay.- Để anh xem một chút!
Vũ Hân nhìn anh nhung không nói gì. Chất giọng ấy quả thực không hề khác so với bốn năm trước. Có điều giờ, cô thấy sợ phải nghe thấy hơn. Cô khẽ cúi đầu và đi qua anh rồi bước vào trong. Cánh tay của Hoàng Quân vân giơ lên trong không trung, gương mặt anh cố nặn ra một nụ cười chua xót cũng không được. Đôi mắt tràn ngập sự đau đớn, anh cố nén lại và bước theo cô.
Căn phòng VIP mà Hoàng Quân đặt khá nhỏ nhắn nhưng rất sang trọng và ấm cúng. Nhưng Vũ Hân lại cảm thấy bức bách trong cái không gian ấy. Hoàng Quân ngồi ở phía đối diện và lặng nhìn cô. Dường như nếu để anh cứ ngồi đó, anh cũng sẽ không thấy mệt mỏi. Bởi thời gian bốn năm kia đã hành hạ anh biết chừng nào.
Cô không biết rằng anh muốn trông thấy cô thế nào đâu. Càng không biết rằng anh muốn ôm lấy cô mà tìm lấy sự gần gũi ở cô. Vậy mà giờ cô coi anh như một người xa lạ, thậm chí còn lo lắng, sợ sệt khi nhìn thấy anh… Điều đó khiến anh không khỏi cảm thấy nhói đau.
- Em đang cố tình tránh anh phải không?- Cuối cùng anh cùng đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
Vũ Hân khẽ giật mình rồi đưa mắt nhìn anh. Đôi môi cô run run nhưng lại ngậm chặt, ngăn cho những lời trong cổ họng thoát ra. Cô muốn trốn tránh anh. Đúng vậy, cô không có can đảm gặp anh. Không phải là vì cô sợ anh sẽ cho mọi người biết quan hệ của cô và anh bốn năm trước mà cô sợ phải nhìn thấy anh. 
Giấc mơ hằng đêm, mong anh quay trở về bên cô đã biến mất khỏi tâm trí cô rồi. Giấc mơ ấy đã biến mất ngay khi cô gặp được Mạnh Nguyên. Ba năm… cô đã dùng ba năm để đau khổ và nhớ nhung về một người. Đó quả thực không phải là một khoảng thời gian dài nhưng với cô đó lại là quãng thời gian sống không bằng chết. 
Lúc cô cần anh nhất thì anh ở đâu? Lúc cô cần bờ vai của anh để tựa vào thì anh ở đâu? Lúc cô cần anh bao bọc, trở che thì anh ở đâu? Anh liệu có biết cô đã phải trải qua những gì? Vậy mà khi cô quyết tâm buông tay để nắm lấy hạnh phúc hiện tại thì anh lại quay trở về và nói rằng anh nhớ cô…
- Hoàng Quân… em…
- Hân, anh đã về rồi!
Hoàng Quân vội nắm lấy bàn tay trắng bệch mà lành lạnh của Vũ Hân. Dường như cảm nhận được rằng cô sẽ nói gì đó khiến anh phải nhói đau nên anh đành chặn lời cô. Anh nhấn mạnh để cô nhớ rõ anh đã về. Tha thứ cho sự ích kỉ của anh nhưng anh không thể để cô tuột khỏi tay mình. Bốn năm chờ đợi, bốn năm nhớ nhung ấy đã ăn mòn tâm trí này của anh. Những năm tháng đó anh chỉ sống với một mục đích đó  chính là trở về thật nhanh bên cạnh cô. Vì thế anh nhất quyết sẽ tìm mọi cách để cô quay trở về bên cạnh mình.
- Anh đừng như vậy!
Vũ Hân vội vã rút tay lại. Sự lo sợ hiện lên rõ ràng trong ánh mắt Hoàng Quân. Anh vội vã bước tới trước mặt Vũ Hân và quỳ trước mặt cô. Vũ Hân giật mình thảng thốt, cô nhìn anh chằm chằm rồi lắc đầu không dám tin. Con tim cô lúc này thực sự như bị anh dày vò, thực sự rất khó chịu.
Bàn tay Hoàng Quân có chút run rẩy, khẽ chạm vào khuôn mặt của Vũ Hân, hệt như cô chính là bảo vật của đời anh.
- Xin lỗi vì đã khiến em phải chờ đợi lâu như vậy nhưng Vũ Hân…
- Đã quá muộn rồi…- Vũ Hân lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt chất chứa nỗi đau lẫn sự mệt mỏi, cô lặng nhắm mắt.- Em thực sự không thể…
- Đừng nói nữa.- Hoàng Quân một lần nữa cắt lời cô.- Anh không muốn nghe… không muốn…
- Hoàng Quân, xin anh… giờ người em yêu là…
- IM MIỆNG…
Hoàng Quân gầm lên, bàn tay anh nắm chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn của Vũ Hân như muốn nghiền cô ra hàng trăm mảnh. Ánh mắt anh sắc lạnh, đục ngầu. Sự yêu thương trước đó dường như biến mất khỏi anh hoàn toàn. Vũ Hân trân trân nhìn người ở trước mặt mình. Cô không thấy cơn đau ở vai nữa mà chỉ thấy tim mình quặn lại từng hồi. Hoàng Quân đây sao… người đàn ông luôn mỉm cười với cô đây sao…
- Yêu ư? Em có thể ở trước mặt anh nói yêu một người khác sao?
Âm thanh trầm trầm nhưng lãnh khóc vang lên xuyên thẳng vào lồng ngực Vũ Hân khiến cô khó thở.
- Vũ Hân! Em nghe cho rõ đây.- Ánh mắt Hoàng Quân bỗng biến đổi, nhìn Vũ Hân đầy lạnh lùng và băng giá.- Anh cho em một cơ hội để quay trở về bên anh. Đây chính là mức chịu đựng cuối cùng của anh. Đừng để anh làm tổn thương em có được không… được không…
Vũ Hân run rẩy gạt bàn tay đang vây lấy mình của Hoàng Quân, cô hoảng hốt đứng dậy rồi chạy khỏi gian phòng đó. Không phải, anh không phải là Hoàng Quân. Hoàng Quân sẽ không bao giờ làm như vậy, sẽ không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt đó. Những giọt nước mắt ủy khuất tí tách rơi xuống. Vũ Hân chạy nhanh tới mức cô đã nghĩ tim mình như đang ngừng đập. Những cơn gió thoáng qua, thổi tung mái tóc ngắn của cô khiến cô không khỏi rùng mình.
Nhìn thấy bóng dáng Vũ Hân lao ra khỏi nhà hàng đó là Mạnh Nguyên chỉ muốn chạy tới và ôm chầm lấy cô. Khi thấy cô bước chân lên chiếc xe của người đó, anh đã rất sợ, sợ điều anh nghĩ là sự thật. Anh rất muốn chạy theo cô và kéo cô lại nhưng… anh có thể ngăn cô gặp người đó một lần nhưng không thể mãi mãi ngăn cô.
Vậy nên anh đỗ xe bên ngoài nhà hàng và chờ đợi. Anh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh chỉ thấy tim mình như bị bóp nghẹn lại mỗi khi kim giây nhích từng chút. Anh sợ, thực sự rất sợ mất cô. Đối với anh lúc này, không có gì quan trọng bằng cô. Nhưng anh lại lo lắng rằng liệu cô có dao động mà… Không, anh phải tin cô, phải tin tình yêu mà cô dành cho anh…
Nhưng… Yêu… Yêu ư… Vũ Hân yêu anh sao…
Điều này khiến Mạnh Nguyên trở nên bàng hoàng. Từ trước tới nay, chỉ có anh nói yêu cô, chỉ có anh luôn luôn thể hiện điều đó với cô. Còn cô… lại luôn trốn tránh khi anh hỏi. Cô… chưa bao giờ nói với anh ba từ đó… Anh biết đó chỉ là lời nói, quan trọng là những gì cô dành cho anh qua biểu hiện nhưng… anh vẫn muốn nghe, rất muốn nghe một lần…
Vũ Hân bước thật chậm trên con đường vắng người, cô cứ đi, đi mãi cho tới khi cảm thấy đôi chân mệt mỏi. Cô lặng ngồi xuống chiếc ghế đá và cúi đầu. Bộ dạng đó của Vũ Hân khiến Mạnh Nguyên thực sự đau lòng. Anh ngồi trong xe và nhìn cô từ xa, bàn tay anh khẽ chạm vào chiếc điện thoại rồi rụt lại. Anh muốn nghe giọng nói của cô, anh muốn được ôm lấy cô…
Tiếng điện thoại vang lên trong túi, kéo Vũ Hân trở về với thực tại. Cô nhìn vào màn hình rồi vội vàng nhận điện.
- Alo!
- Em đang ở đâu?- Giọng nói ấm áp của Mạnh Nguyên vang lên trong điện thoại
- À, em… đang ở ngoài.- Giọng Vũ Hân có chút không tự nhiên bởi cô đang nói dối anh.
- Vậy à? Đang ở đâu, anh tới đón em.
- Không cần đâu.- Vũ Hân vội từ chối. Cô không muốn anh thấy mình trong bộ dạng này.- Em sẽ bắt taxi về.
Nghe tiếng thở nhè nhẹ của Vũ Hân, Mạnh Nguyên bỗng không biết nói gì cả. Cơ thể nhỏ bé của cô khẽ run lên khi có một cơn gió khẽ thoáng qua. Cô dùng một tay ôm lấy cơ thể để sưởi ấm mình một chút. Đôi chân mày anh nhíu lại, một lúc sau anh mới  mở miệng.
- Em… lạnh sao?
Vũ Hân mở to mắt nhìn vào khoảng hư vô trước mắt. Cô không hiểu sao lúc này cô lại thấy đau lòng tới thế, cô không hiểu vì sao lúc này cô lại thấy nhớ anh tới vậy…
- Nguyên…
- Anh nhớ em…- Mạnh Nguyên nói, bàn tay anh nắm chiếc điện thoại thật chặt.- Rất nhớ…
Con tim Vũ Hân lúc ấy tưởng chừng như ngừng đập. Mạnh Nguyên ơi… em muốn gặp anh ngay lúc này… Vũ Hân gào lên trong tâm trí mình như vậy. Chợt cô đưa tay lên miệng ngăn tiếng khóc bất chợt vang lên. Những giọt nước mắt lại thi nhau chảy xuống. Cô nhớ anh, cô cũng muốn nói rằng cô nhớ anh nhưng… cô sợ anh sẽ nhận ra rằng cô đang khóc. Cô không muốn anh lo lắng cho mình. Anh đã vì cô mà làm quá nhiều điều rồi.
- Anh yêu em, Vũ Hân…- Tiếng nói của anh như dòng nước ấm len lỏi vào trái tim đang lạnh buốt của cô.- Rất yêu em…
Như một lời tỏ tình vậy mà lời nói ấy khiến Vũ Hân khóc dữ dội hơn. Nước mắt thi nhau chảy xuống không ngừng.
Có phải cô đã quá xấu xa hay không? Từ trước tới nay cô chưa một lần thừa nhận tình cảm của mình với anh. Bởi cô sợ một khi nói ra rồi thì điều đó sẽ trở thành chiếc gông cùm khiến cô mãi mãi phải ở bên anh. Thế nhưng giờ phút này điều đó không còn ý nghĩ nữa. Cô muốn nói cho anh biết. Cô muốn nói thật… nói với anh thứ tình cảm mà cô đã chôn chặt tận đáy lòng.
- Em…
Một tiếng bíp vang lên trong điện thoại nhưng Vũ Hân lại không hề để ý tới. Cô vẫn tiếp tục nói vào điện thoại.
- Nguyên à… em cũng yêu anh… em cũng yêu anh Nguyên à… Nguyên…
Vũ Hân thấy kết nối bị ngắt thì nhìn vào điện thoại thì nhận ra điện thoại của mình đã hết pin. Cô vội đứng bật dậy rồi lao ra bắt một chiếc taxi và trở về nhà. Lúc này cô muốn gặp anh, cô muốn nói cho anh biết cô yêu anh, cô rất rất yêu anh…
Mạnh Nguyên khẽ thở hắt ra. Chắc có lẽ điện thoại của cô hết pin rồi. Cuối cùng thì cô vẫn không nói, cô vẫn im lặng khi anh thổ lộ với cô. Nụ cười chua chát hiện trên môi anh. Anh… có lẽ không nên gượng ép cô vì anh… thực sự không muốn mất cô…

- Vũ Hân!
- Mỹ Kim?
Vũ Hân đang định bước vào công ty thì gặp Mỹ Kim từ đó đi ra. Đã gần một tuần rồi cô với Mỹ Kim chưa gặp nhau. Chuyến công tác của Mỹ Kim đã kéo dài hơn dự định vì vậy cho tới hôm nay cô mới bay về Sài Gòn. Nhưng cô lại từ sân bay tới thẳng công ty để giải quyết một số vấn đề thế nên mới được gặp Vũ Hân ở đây vào giờ này.
- Sao bà lại tới đây?- Mỹ Kim nhìn Vũ Hân một lượt rồi hỏi.
- À, tôi tới gặp Mạnh Nguyên.
- Phan tổng?- Mỹ Kim nhăn mày.- Không phải anh ấy về từ lâu rồi sao?
- Về rồi?- Vũ Hân nhìn Mỹ Kim.- Vậy sao? Tôi không biết, điện thoại của tôi hết pin nên không gọi để hỏi anh ấy được.
Mỹ Kim im lặng không nói gì. Gương mặt Vũ Hân lúc này có gì đó rất lạ, hệt như đang gấp gáp chuyện gì đó. Chẳng lẽ bạn cô đang lo lắng chuyện gì đó sao?
- Đi thôi, tôi sẽ đưa bà về.
Mỹ Kim nói rồi đi qua Vũ Hân tới gần chiếc xe đang đậu cách đó không xa. Vũ Hân khẽ thở hắt ra, cô đành dằn lòng xuống rồi đi theo Mỹ Kim. Bởi vì cô đã quyết tâm nên nhất định sẽ nói với Mạnh Nguyên. Nhất định khi về nhà, cô sẽ nói với anh.
Trên suốt quãng đường Vũ Hân với Mỹ Kim đều giữ im lặng. Vũ Hân vì đang bận nghĩ tới việc gặp Mạnh Nguyên nên cô không hỏi han gì Mỹ Kim cả. Còn Mỹ Kim thì lại đang đánh giá hành động này của Vũ Hân. Vũ Hân vốn biết cô đi công tác với Thành Nam, không lý nào khi thấy cô lại không nói gì. Hơn nữa cùng không nói câu nào từ lúc lên xe tới giờ. Chứng tỏ Vũ Hân đang gấp gáp chuyện gì đó liên quan tới Mạnh Nguyên. Cô khẽ liếc Vũ Hân rồi lên tiếng.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
- Hả?- Vũ Hân giật mình quay đầu nhìn Mỹ Kim.
- Bà có việc gì gấp cần tìm Mạnh Nguyên thế?- Mỹ Kim liên tục đưa ra những câu hỏi để dồn ép Vũ Hân.
- À…- Vũ Hân thở dài một tiếng rồi khóe môi khẽ cong lên.- Tôi… sẽ nói với anh ấy…
- Nói gì?- Mỹ Kim bất giác có chút lo lắng.
- Tôi… yêu anh ấy…
Mỹ Kim giật mình, tay cô nắm chặt vô lăng hơn một chút. Cô quay sang nhìn khuôn mặt Vũ Hân lúc này và thực sự thấy sợ. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Vũ Hân khiến cô đưa ra quyết định đó? Quyết định mà Mỹ Kim nghĩ có chết, Vũ Hân cũng sẽ không nghĩ tới.
- Hân…- Mỹ Kim suy nghĩ một lát rồi mới nói.- Bà chắc chứ?
- Gì cơ?- Vũ Hân ngẩn ngơ nhìn Mỹ Kim, nụ cười vẫn còn vương trên môi cô.
- Ý tôi là…- Mỹ Kim hít một hơi dài, mắt cô nhìn thẳng để không chạm mắt Vũ Hân.- Bà sẽ làm gì sau khi nói vậy?
Nụ cười trên môi Vũ Hân cứng đờ lại.
- Bà tuyên bố với Mạnh Nguyên như thế, bà nghĩ bà có thể quay lưng với anh ấy được không? À không, bà nghĩ anh ấy có để bà quay lưng lại với mình hay không?
Bàn tay Vũ Hân siết chặt lại. Phải rồi, cô đã quên mất, cô quên rằng thời gian đã chẳng còn lại nhiều nữa. Cô đã đặt ra cả một kế hoạch và đang thực hiện theo nó. Vậy mà chỉ trong có vài phút thôi, cô đã quên sạch những gì mà mình đang làm và đang cố gắng thực hiện. Giấc mơ đẹp đẽ cô đang vẽ nên bỗng chốc vỡ nát và trở nên không còn hình thù.
Mạnh Nguyên ơi… xin lỗi anh… em đã phụ anh rồi…

Bước vào nhà, Vũ Hân đã nhận ra rằng Mạnh Nguyên đã về. Vừa thay dép đi trong nhà xong, Vũ Hân ngẩng lên đã thấy Mạnh Nguyên đứng trước mặt mình. Anh đứng đó, cách cô có vài bước chân vậy mà cô cứ ngỡ anh đang ở rất xa. Xa tới mức cô cô với tới thế nào cũng không chạm được vào anh.
Mạnh Nguyên khẽ mỉm cười rồi tiến tới gần Vũ Hân. Không nói một lời nào, anh khẽ ôm cô vào lòng rồi hôn lên mái tóc cô. Vũ Hân tựa vào ngực anh thấy rất ấm áp nhưng con tim cứ nhói lên đau tới mức khiến cô muốn khóc.
- Nhớ anh không?
- Nhớ…
Vũ Hân trả lời, tay cô vòng qua, ôm chặt lấy thắt lưng anh. Đôi mắt khẽ nhắm lại để ngăn cho những giọt nước mắt lăn xuống. Chỉ có thế này, chỉ có thế này cô mới biết mình yêu anh tới nhường nào. Cô phải trân trọng quãng thời gian này, cô không thể bỏ phí một phút giây nào ở bên anh được.
Mạnh Nguyên ôm chặt Vũ Hân như sợ cô biến mất. Anh lúc này quả thực không dám nói điều gì đó bởi anh sợ nhỡ đâu sẽ làm Vũ Hân nổi giận mà bỏ anh đi. Nói anh ích kỷ cũng được, nhu nhược cũng được. Chỉ cần giữ được cô, việc gì anh cũng có thể làm. Cô không nói yêu anh cũng được, chỉ cần anh yêu cô là đủ rồi… chỉ cần… anh yêu cô, như vậy đã là quá đủ rồi…