Nếu Như…

Chương 29: Anh về rồi đây…






- Anh muốn tổ chức sinh nhật chung cho những người sinh vào tháng 10 và 11?
Vũ Hân nhìn Mạnh Nguyên, đồng thời nhìn cả Hữu Thiên và Thành Nam. Chương trình tổ chức này đã được duyệt từ Ban TGĐ và được truyền bá rộng rãi trong công ty rồi. Thế mà giờ Vũ Hân mới biết tin. Sao dạo này cô toàn là người biết tin cuối cùng vậy?
- Sao giờ em mới biết?- Cô nói, giọng có chút kiềm chế.
- Dạo vừa rồi em bận quá nên anh không giao việc đó cho em.- Mạnh Nguyên nói, trông anh có vẻ hơi khó xử và một chút không thoải mái.- Hơn nữa anh cũng không có chủ ý tổ chức tiệc cho những người sinh nhật vào hai tháng đó đâu.
- Ý kiến đó là của anh.- Thành Nam giơ tay cười toe.- Thứ nhất là công ty vừa kí hợp đồng hợp tác với Maze, hãng trang sức nổi tiếng. Và thứ hai là Danis và chúng ta cũng đã đi được tới thỏa thuận hợp tác chiến d
ịch PR, quảng bá thương hiệu. Vì thế anh kết hợp mấy thứ đó lại với nhau mà thôi.
- Em tiếc à?- Hữu Thiên cười.- Em vốn thích mấy vụ tổ chức party này lắm mà.
- Không có.- Vũ Hân thở dài.- Vì em là người biết muộn nhất thôi.
Không tham gia được phần tổ chức tiệc, Vũ Hân cũng thấy có chút tiếc nuối. Đơn giản là vì cô rất thích cái cảm giác được tung hoành, thỏa sức phát triển ý tưởng. Phần nhiều là dạo gần đây cô bận bù đầu với W vì nhân sự bên đó cần phải được củng cố. Hơn nữa chiến dịch ra mắt sản phẩm của W cũng đang rục rịch bắt đầu nên cô quả thực không có thời gian nhiều như Mạnh Nguyên nói. Thế nên cô không thể trách gì anh được.
- Chuyện Thành Nam đưa Mỹ Kim sang Red Ocean nằm vùng là ý của anh à?- Vũ Hân chợt nhớ tới chuyện mà đáng lẽ ra cô phải hỏi Mạnh Nguyên từ lâu rồi mới phải. Cũng chỉ vì dạo này cô bận nên không có thời gian để nhớ tới nữa.
- Không.- Mạnh Nguyên lắc đầu.- Anh đồng ý việc cùng Danis quảng bá thương hiệu nhưng việc nằm vùng là ý của Thành Nam. Vấn đề này lại do cậu ấy phụ trách nên anh không có ý kiến gì cả.
Vũ Hân đưa mắt nhìn Thành Nam. Cuối cùng thì cũng lộ đuôi sói. Thành Nam, cho tới giờ đối mắt với cô vẫn rất tự tin và không tỏ vẻ ngại ngùng hay khó xử. Có vẻ như anh cũng đã tự liệu sẵn trường hợp này rồi. Người như anh có thể không tính tới những phương án mang tính rủi ro cao như thế hay không?
- Anh làm vậy hợp lý thôi.- Thành Nam nhún vai, quất một đòn đánh phủ đầu.- Bản thân em biết rõ, Mỹ  Kim là người có năng lực. Cô ấy làm việc tại chi nhánh phía Bắc cũng đã lâu và giờ thì tiến vào Nam. Anh chọn cô ấy vì cô ấy hiểu được phong cách của cả hai miền. Chọn một người ở chức vị cao hơn thì có vẻ anh hơi lộng hành, chọn cô ấy là hợp lý nhất. Vừa có lợi cho công ty, vừa có lợi cho Mỹ Kim và không ai phải khó xử cả.
Có lợi cho Mỹ Kim? Vũ Hân bật cười. Thành Nam đúng là biết cách chơi một ván cờ dù ván cờ dù đang tới nước chết thì cũng biết tìm đường để giữ lại mạng sống của mình. Anh ta biết giá trị của Mỹ Kim thế nên khi Mỹ Kim tham gia vào chiến dịch lần này, cô mặc nhiên sẽ được cấp trên chú ý. Sự chú ý đó sẽ đưa cô thoát khỏi vị trí chuyên viên hiện tại. Tốt đấy nhưng thứ gì cũng có hai mặt. Và tất nhiên Vũ Hân không phải trẻ con mà đi tin tưởng hoàn toàn lời mà Thành Nam vừa nói.
- Thực ra em chỉ hỏi vậy thôi.- Vũ Hân thẳng thẳn nói.- Đây là công việc, hiện tại Mỹ Kim là cấp dưới của anh, thuộc quyền phụ trách của anh. Em có là bạn cũng không thể can thiệp vào công việc của công ty được. Chỉ mong không xảy ra những vấn đề bên rìa.
Chỉ cần vài câu nói đơn giản nhưng lại mang thứ uy lực đáng sợ đánh động Thành Nam. Thành Nam dù là “thợ săn chuyên nghiệp” thì cũng phải chú ý tới lời cảnh báo này. Vấn đề bên rìa ư? Quả thực anh không nghĩ mình sẽ chọn Mỹ Kim. Đó cũng chính là một điều bất ngờ đối với anh. Vũ Hân đang nghĩ anh muốn chiếm lấy tình cảm của Mỹ Kim? Bản thân anh lúc này cũng không dám trả lời câu hỏi đó. Đôi lúc những việc bản thân mình làm nhưng chính mình cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy.

- May mà W chọn em chứ nếu không thì đúng là một tổn thất lớn.
Vũ Hân cầm những chiếc váy trong tủ đồ của Phương Nhi lên và phán. Cô thực sự ngạc nhiên và phải cúi đầu khâm phục cô nhóc này. Những tưởng 4 năm ở nước ngoài, Phương Nhi chỉ học chuyên ngành thời trang tại trường đại học thôi. Có ai ngờ cô nhóc này còn tập trung thiết kế ra những bộ váy độc đáo và tinh tế như thế này. Để ngày hôm nay, cô để cho Vũ Hân và Mỹ Kim thỏa sức vẫy vùng và lựa chọn.
- Dù biết màu đen khá thông dụng và dễ mặc nhưng chị không hợp với màu đen đâu.- Phương Nhi nói khi Mỹ Kim cầm một chiếc váy màu đen lên.
- Nhưng chị thích.- Mỹ Kim phán.
- Vấn đề không phải là thích hay không thích mà là bà có phù hợp với bộ váy đó hay không.- Vũ Hân giảng giải.- Quần áo cũng chọn người mặc đấy.
Mỹ Kim là người khá khó tính trong cách ăn mặc. Cô thường chọn những tông màu trầm bởi cô không thích màu mè, càng không thích phô trương. Có điều Vũ Hân và Phương Nhi đều đồng ý rằng màu đen thực sự không phù hợp với cô. Mỹ Kim có dáng người cao nhưng lại mảnh vì thế những bộ váy có màu nhẹ nhàng là phù hợp nhất. Vừa trẻ trung lại phù hợp với vóc dáng của Mỹ Kim.
- Anh nói chị thích màu xanh lá nhưng hôm nay chị không mặc màu đó được đâu.- Phương Nhi cười nhìn Vũ Hân đang chìm đắm với bộ váy màu bạc hà.- Hôm nay chị là nhân vật chính nên em sẽ chọn cho chị một bộ khiến chị tỏa sáng nhất.

Sự xuất hiện của Vũ Hân, Mỹ Kim và Phương Nhi quả là gây chú ý cho toàn thể nhân viên cũng như khách mời của Red Ocean. Phương Nhi thướt tha trong bộ váy màu hồng kem điệu đà nhưng không kém phần dịu dàng nữ tính. Mỹ Kim sau khi đấu tranh với Phương Nhi và Vũ Hân thì cũng chịu mặc chiếc váy màu hồng cam với một bên tay dài và bên còn lại là sát nách. Còn Vũ Hân tuy  từ chối mặc chiếc váy dài đúng chất dạ hội nhưng cuối cùng lại chọn chiếc váy màu xanh nhạt với những hạt đính kèm thực sự nổi bật. Cổ áo rộng khiến cô khoe được chiếc cổ cao, thanh tú.
- Chị thấy như mình đang lạc đàn ấy.- Mỹ Kim lẩm bẩm.
- Sao chị thiếu tự tin thế?- Phương Nhi nhăn mặt.
Mỹ Kim được giám đốc của Danis tìm thấy trong đám đông và cô đã bị “lôi” đi không thương tiếc. Cũng dễ hiểu thôi, Mỹ Kim lúc này thực sự nổi bật. Nếu là cấp trên, ai cũng muốn có một “chân dài” đi bên cạnh để lấy le với các giám đốc của công ty khác mà thôi. Vài phút sau Phương Nhi cũng lẩn mất vì cô được trưởng phòng thiết kế tóm được và tra hỏi về ba bộ váy gây chú ý. Lúc ấy, Vũ Hân đứng một mình và cảm thấy hơi lạc lõng. Cô không quen cảm giác đi một mình nơi đông người như thế này. Lúc này tự dưng cô muốn trông thấy Mạnh Nguyên hay Hữu Thiên quá.
Ước là có. Ngay liền lúc ấy, Mạnh Nguyên xuất hiện trên bục và bắt đầu phát biểu về nguyên nhân của buổi tiệc ngày hôm nay. Vũ Hân có thể nhận ra ánh mắt đang tìm kiếm cô trong đám đông của anh. Và khi nhìn thấy cô rồi, nụ cười trên môi anh thực sự rạng rỡ. Cô không hề quan tâm và lắng nghe bài phát biểu ấy vì thực chất, cô chỉ đứng đó và lặng nhìn người đàn ông lịch lãm kia. Dương Vũ Hân thực sự đã có những gì và mất những gì? Những gì cô muốn có, thực sự là cô đã có được nhưng cô giữ chúng được trong bao lâu? Mãi mãi ư? Cũng có thể đấy nhưng trên đời này có gì là mãi mãi hay không?
- Chúc mừng sinh nhật em, Vũ Hân!
Giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên đằng sau Vũ Hân khiến cô đứng hình. Cái cảm giác nghẹt thở, tim đập nhanh một cách bất thường này đã lâu lắm rồi không xâm chiếm lấy cô. Vũ Hân đứng im như tượng và tưởng chừng như tất cả mọi vật xung quanh mình đều biến mất. Cô lấy lại tinh thần và  từ từ quay lại. Để rồi một lần nữa cô đứng sững.
Đôi mắt đen láy tràn đầy yêu thương. Gương mặt sáng, anh tuấn. Dáng người cao ráo và đáng ngưỡng mộ. Người đang đứng trước mặt cô lúc này tại sao cô lại thấy vừa quen vừa xa lạ tới như vậy? Con người này liệu có phải là người cách đây 4 năm đã rời xa cô và bỏ cô lại một mình hay không? Liệu đó có phải là người mà cô đã yêu muốn chết đi sống lại hay không? Nếu đúng thì tại sao anh lại xuất hiện ở đây, vào giờ phút này.
- Anh về rồi đây!
Giọng nói ấm áp ấy một lần nữa vang lên lần át mọi suy nghĩ của Vũ Hân. Cô cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng còn nhớ mặt hay giọng nói ấy nữa. Vậy mà khi nghe tiếng, Vũ Hân đã nhận ra ngay. Để rồi khi nhìn thấy, cô còn như muốn khuỵu xuống. Người đó nhanh chóng tiến tới, ôm chặt lấy Vũ Hân đang thực sự bàng hoàng.
- Xin lỗi em vì giờ mới trở về….
- …
Vũ Hân như nghẹt thở bơi cái ôm ấm áp và đầy mạnh mẽ ấy. Cái ôm mang sự nhớ thương, mang hoài bão trở về nhưng sao cô lại thấy… đau nhói nơi con tim. Cô tự dưng thấy xa lạ với người mà đáng lẽ ra cô phải cảm thấy gần gũi hơn chính người thân của mình.
Mạnh Nguyên sững sờ nhìn cảnh tượng ấy. Gương mặt đang vui vẻ của anh bỗng chốc tái xanh lại. Trong lòng anh dấy lên cảm giác như Vũ Hân đang bị người khác cướp đi mất. Và không chỉ có mình anh, tất cả những ai đang có mặt tại bữa tiệc đều quay lại nhìn. Đôi mắt anh toát ra sự tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền. Anh bước tới một cách nhanh nhất rồi kéo Vũ Hân lại. Không mảy may suy nghĩ, anh dồn lực vào cánh tay và đấm cái người đã tự tiện ôm cô kia.
Hành động ấy của anh đã khiến hết thảy những người đứng đó bật thốt. Giám đốc của Red Ocean xưa nay chưa hề gây ra một vụ tai tiếng làm tổn hại tới danh dự của mình. Vậy mà hôm nay, chỉ vì một cô gái, anh đã ra tay đánh người và thậm chí anh còn không cần biết nguyên nhân là gì.
Vũ Hân trân người đứng nhìn. Cô dù rất bất ngờ trước hành động có phần thái quá của Mạnh Nguyên nhưng cô không có bất cứ một phản ứng nào dù là chạy lại đỡ người đó. Hơn nữa Mạnh Nguyên đang nắm chặt tay cô khiến cho cô không thể cử động. Cô nhìn anh và lần đâu tiên cô nhìn thấy ánh mắt giận dữ ấy. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy thật đáng sợ.
- Mạnh Nguyên, con đang làm gì thế?
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước ra. Đôi mắt sắc lạnh nhìn Mạnh Nguyên rồi bà cúi xuống và đỡ người thanh niên đó dậy. Mạnh Nguyên cũng nhìn người phụ nữ đó với ánh mắt ngỡ ngàng. Hình như anh không dám tin vào mắt mình. Bàn tay kia nắm chặt tay Vũ Hân nhưng cô không cảm thấy đau… Điều mà cô cảm thấy là… trái tim mình như bị bóp nghẹn lại.
Gương mặt Vũ Hân lúc ấy dường như là trắng bệch, không còn một giọt máu. Cô bàng hoàng nhìn người phụ nữ kia bằng sự khiếp sợ cũng như khinh bỉ. Sẽ chẳng bao giờ cô quên được gương mặt đó, ánh mắt đó. Phải, có chết cô cũng không thể quên…
- Sao con lại hành động như thế với anh trai mình hả Mạnh Nguyên?- Bà Hoàng Như nhìn Mạnh Nguyên đầy tức giận.- Chẳng lẽ con đã quên Hoàng Quân là anh trai mình rồi sao?
- Anh… anh trai?- Tim Vũ Hân bất chợt đập lỡ một nhịp. Cô dường như không dám tin vào điều mình nghe thấy.- Anh…
Lúc ấy người phụ nữ đó cũng đã nhìn ra cô, ánh mắt sắc lạnh trong phút chốc biểu hiện sự bất ngờ. Bà chợt nhận ra cô gái đó và cũng nhận ra bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô là của ai.
- Mạnh Nguyên…- Bà ta nói.- Con với cô ta…
- Đáng lẽ anh ta không nên động vào cô ấy!- Mạnh Nguyên ngắt lời mẹ mình và nắm chặt tay hơn nữa. Con mắt nhìn Hoàng Quân đầy thù hằn và
căm tức.
- Tại sao lại không thể?- Hoàng Quân có lẽ cũng đã không chịu đựng được thêm. Anh nhìn thẳng vào Mạnh Nguyên và hét lên.
- Vì cô ấy là người phụ nữ của tôi!- Mạnh Nguyên gằn từng tiếng.
Chợt hai cánh tay Hoàng Quân buông thõng bất lực, con mắt anh mở to nhìn Vũ Hân mong chờ ở cô một lời giải thích. Vũ Hân nhìn Hoàng Quân nhưng không cất nổi nên lời, lúc đó những tiếng nói của cô như bị nghẹn lại ở cổ họng và không thể thoát ra nổi. Nhưng rồi đôi mắt của cô lại hướng  hoàn toàn về phía người mẹ đáng kính của anh.
Đôi mắt sáng trong như hồ nước của cô đối diện với đôi mắt sắc lạnh đã trải qua bao giông tố cuộc đời của bà Hoàng Như. Tại sao người ta lại không thể tìm được sự khác biệt hay chênh lệch giữa cái nhìn ấy. Hay tại vì họ không thể hiểu được tâm tư trong lòng hai con người ấy. Những nỗi niềm mà chỉ họ mới thấu hiểu được.
Nhưng… hiểu ư? Sẽ chẳng ai có thể hiểu được nỗi khổ mà người đàn bà đó đã gây ra cho cô. Sẽ chẳng ai có thể hiểu được những khó khăn, dằn vặt mà cô đã phải trải qua. Quãng thời gian ấy đối với cô như địa ngục tối tăm và đáng sợ. Bà ta đã cướp đi của tô tất cả những gì đáng giá nhất. Và đối với một người phụ nữ nếu mất đi những thứ đó thì thực sự họ sẽ như đang sống trong tháng ngày tận cùng của cuộc sống.
- Tránh xa Vũ Hân ra! Nếu anh còn làm vậy một lần nữa thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Dứt lời, Mạnh Nguyên kéo theo Vũ Hân và đi mất. Ở đằng sau, Hoàng Quân vẫn đang bần thần cả người. Trông anh lúc này thực sự như người mất hồn. Quyết định của anh, quyết định mà anh cho là đúng đắn thực sự đang giết chết anh. Cái cách anh cho là tốt nhất thực sự đang cướp đi thứ quý giá nhất của anh. Anh đã đánh mất thứ anh trân trọng nhất. Anh đã đánh mất người con gái anh yêu thương nhất… Điều anh làm trong suốt 4 năm qua là cố gắng hết sức để có thể trờ về bên người ấy. Anh đã dằn lòng mình, chôn chặt nỗi nhớ tận đáy lòng chỉ vì người ấy. Nhưng cái ngày anh nghĩ là hạnh phúc nhất đời anh lại thực chất là ngày khiến anh đau khổ nhất.
- Tại sao… tại sao lại như vậy…
Hoàng Quân hướng ánh mắt như muốn vỡ òa theo bóng dáng của Vũ Hân. Trái tim anh lúc này thực sự muốn vỡ tan thành từng mảnh. Còn gì đau đớn hơn khi người mình yêu lại… yêu người khác. Mà người đó lại còn là em trai mình.
- Hoàng Quân, anh biết chị Vũ Hân sao?- Phương Nhi ngỡ ngàng lên tiếng nhưng bên cạnh cô là Mỹ Kim với khuôn mặt nghiêm nghị.
Hoàng Quân không trả lời, anh quay đi và rời khỏi đám đông đang xì xào bàn tán. Anh thực sự mệt mỏi, anh thực sự mất cô rồi sao? Trong tâm trí anh lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh của Vũ Hân ngự trị. Trái tim anh đã từng vì cô mà khổ sở kìm nén. Tâm hồn anh vì cô mà bị dày vò tới đau đớn. Bởi anh biết chỉ một chút khổ sở ấy, đau đớn ấy anh sẽ có được những tháng ngày hạnh phúc có cô được cô trọn vẹn. Ấy thế mà tất cả những gì anh làm, tất cả những gì anh chịu đựng đều là vô nghĩa. Đều không có ích gì hay sao???
Những tưởng ở một mình sẽ được yên tĩnh. Nhưng ngay sau khi Hoàng Quân ngồi xuống chiếc ghế đá ngoài khu vườn thì một cái bóng của ai đó đã lao tới anh bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Cô gái ấy đâm thẳng vào anh và hét lên giận dữ. Qua ánh đèn sáng, Hoàng Quân có thể nhận ra đó là bạn thân của Vũ Hân, Mỹ Kim. Và anh hiểu tại sao cô lại làm vậy.
- Tên khốn kiếp.- Mỹ Kim nắm chặt tay.- Anh đã bỏ Vũ Hân đi anh nhớ chứ? Nhưng nếu đi thì cứ đi đi chứ TẠI SAO LẠI HÀNH HẠ NÓ KHỔ SỞ TRONG SUỐT BỐN NĂM TRỜI NHƯ THẾ?? ĐỒ KHỐN KIẾP… TẠI SAO ĐI RỒI MÀ KHÔNG ĐỂ NÓ ĐƯỢC YÊN? TẠI SAO LẠI NHẪN TÂM VỚI NÓ NHƯ THẾ? TẠI SAO???
Hoàng Quân đứng bần thần cả người, anh để mặc cho cô thỏa sức đánh đập. Mỹ Kim đang lên án anh về những gì anh đã làm. Phải, anh đáng bị đánh như thế lắm, đáng bị chửi như thế lắm. Nhưng cô có biết bốn năm qua chưa một phút nào anh thôi nghĩ về Vũ Hân, người mà anh hết mực yêu thương nhưng anh buộc phải rời xa. Anh đã cố kìm lòng để không liên lạc cho cô hay… cố để không quá nhớ mà chạy ngay về bên cạnh cô. 4 năm ấy rất khó khăn nhưng anh đã làm được. Vậy mà lúc này đây, điều mà anh làm được trong 4 năm qua hoàn toàn vô nghĩa… Tất cả những điều anh cố gắng lại khiến anh trở thành kẻ đáng ghét, một kẻ nhẫn tâm, một kẻ vô cùng tệ hại…
- Anh sẽ không tưởng tượng được rằng mình đã làm gì đâu.- Mỹ Kim nói, giọng gằn lại như để kiềm chế chính mình.- Nếu anh biết nó đã phải hứng chịu những gì thì giờ anh không thể ngồi ở đây và hối hận đâu.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hoàng Quân, Mỹ Kim cũng không thể không thấy đau lòng. Nhưng dù thế, tại sao cô lại thấy rằng sự thương cảm ấy chẳng hề đáng. Trước đây khi mỗi lần nhìn thấy Vũ Hân mệt mỏi và thấy những giọt nước mắt của Vũ Hân chảy trong vô thức. Cô đã tự hứa với mình rằng nếu một ngày nào đó Hoàng Quân xuất hiện trước cô, cô sẽ giết chết anh ta. Người đã gây ra sự đau khổ ấy cho Vũ Hân sẽ nhận lại gấp trăm lần, nghìn lần những gì mà bạn cô đã phải chịu đựng. Nhưng lúc này đây… sao cô lại cảm thấy hoang mang. Đúng, cô hận anh ta vì anh ta đã gây ra cho Vũ Hân biết bao nhiêu đau khổ nhưng chẳng phải anh ta cũng yêu cô bằng một tình yêu lớn lao như vậy sao? Những gì cô đang nhìn thấy lúc này không phải là giả dối… thực sự không phải là dối trá.
Hoàng Quân mở to mắt. Có giết anh anh cũng không bao giờ nghĩ tới việc Vũ Hân yêu người khác. Mà người đó lại là Mạnh Nguyên người em trai của anh. Ông trời thực sự đang trừng phạt hay đang trêu đùa anh…
Bất chợt Hoàng Quân gục đầu xuống hai bàn tay. Con mắt anh thẫn thờ nhìn vào một khoảng không nào đó mà Mỹ Kim biết là anh đang đau khổ. Mỹ Kim rất giận Hoàng Quân vì anh đã khiến Vũ Hân trở nên như vậy. Nhưng quả thực là cô không hiểu tại sao anh lại bỏ Vũ Hân đi rồi để những chuyện đó xảy ra với cô. Và giờ thì trở về như không hề có chuyện gì xảy ra như thế? Ngày anh trở về, anh lại thấy người mình yêu tay trong tay với em trai mình. Trái đất tròn biết bao khi để điều ấy xảy ra.