Nếu Như…

Chương 23: Mất kiểm soát




Vũ Hân đặt chân tới nhà hàng

Au Manoir De Khai nằm trên đường Điện Biên Phủ thuộc Quận 3. Đây là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất ở đất Sài thành về ẩm thực Pháp

Nhìn từ bên ngoài, trang viên “Au Manoir de Khai”

như một chốn tách biệt, kín cổng cao tường.

- Cô Dương Vũ Hân?- Một người phục vụ nam bước ra cúi chào.

- Vâng.

- Ông Minh Huy đang đợi cô. Mời cô đi theo tôi.

Bước qua chiếc cửa gỗ chạm khắc uy nghi là một khu vườn thơ, phong cảnh hữu tình bao quanh ngôi biệt thự cổ kiến trúc kiểu Pháp sang trọng. Cảm nhận chung là một màu xanh mát, không gian khoáng đãng, nồng nàn hương hoa sứ. Nếu là về đêm, trang viên sẽ lung linh trong ánh nến…

Nhà hàng bài trí không như những nhà hàng thông thường, khu vườn chỉ vài ba bộ bàn ghế nhỏ. Phía trong nhà, bước qua sảnh chờ là một phòng khách mini ấm cúng. Vũ Hân bước qua chiếc cầu thang uốn kiểu Pháp là đến những phòng riêng, nhỏ, xinh và đậm chất lãng mạn Pháp những năm cuối thế kỷ XIX.Những tác phẩm nghệ thuật cổ điển sống động, những chiếc bàn phủ da báo uy nghi dễ làm cô ngẩn ngơ

ngắm nhìn.

Người phục vụ mở cảnh cửa phòng VIP rồi mời Vũ Hân bước vào. Minh Huy đã ngồi ở đó đợi cô. Cái dáng vẻ đạo mạo, lúc nào cũng kiêu ngạo đầy tự tin ấy đã từng khiến Vũ Hân kính phục và đem lòng cảm mến. Nhưng sao giờ, khi tất cả mọi chuyện đã qua, cô lại không thể chấp nhận anh ta thêm một lần nữa. Thấy cô đang đi tới, Minh Huy đứng dậy mỉm cười chào cô rồi kéo ghế mời cô ngồi.

- Anh không cần phải chu đáo như thế đâu.

- Anh chỉ làm thế khi ở cạnh em thôi.

Hơi thở của Minh Huy phả vào mặt Vũ Hân khiến cô hơi rùng mình. Việc chấp nhận cuộc hẹn hôm nay quả thực là có chút nguy hiểm. Từ khi rời bỏ Minh Huy tới giờ, cô đã luôn bị anh ta đeo bám. Cô biết người đàn ông trước mặt mình lúc nào cũng tỏ ra rộng lượng, hành xử luôn đúng mực nhưng lại có thể dùng mọi thủ đoạn để có thể đạt được thứ mình mong muốn. Ánh mắt ấy lúc nào cũng chứa đựng đầy yêu thương thậm chí có lúc là tôn thờ. Có điều Minh Huy đã đi quá xa, và đã có lúc lừa gạt cô. Cô không thể làm bạn với anh ta chứ đừng nói với việc quay lại làm người tình của anh ta.

Sáng nay, khi nhận cuộc điện thoại của Minh Huy và nghe anh ta nói anh ta muốn gặp cô lần cuối trước khi ra Hà Nội, sau đó sẽ từ bỏ cô và không theo đuổi cô nữa. Nghe thấy thế Vũ Hân mới quyết định gặp anh ta lần cuối nhưng cũng không chắc anh ta không giở thủ đoạn gì đó với cô. Dù rằng tối nay cô có hẹn với Mạnh Nguyên để cùng anh đi gặp một người.

- Chỉ là một bữa cơm thôi, em không nên căng thẳng như thế.

Minh Huy nhìn cô rồi cười. Vẫn là nụ cười yêu chiều và ánh mắt dịu dàng nhưng Vũ Hân lại chẳng hề động lòng. Bảo cô làm bạn với người khiến mình mệt mỏi và sợ hãi liệu có được không? Cô nhìn Minh Huy không chút cảm giác rồi nhấc ly rượu vang mà người phục vụ đã rót lên khẽ chạm vào cốc của anh ta.

- Lần đầu tiên và cũng là lần cuối chúng ta ngồi riêng với nhau thế này.

- Mong rằng anh sẽ giữ lời.

Vũ Hân rồi uống hết chỗ rượu trong ly để tỏ vẻ dứt khoát. Minh Huy chỉ cười, anh cũng uống hết ly rượu rồi bắt đầu trò chuyện với Vũ Hân.

-

Món patê gan ngỗng ở đây rất ngon.- Minh Huy nói khi Vũ Hân đang dùng bữa.- Nếu dùng kèm với salad, vài miếng nho tươi, bánh mì nướng và một ly rượu vang Sauternes, hay ức và gan vịt kiểu Mille Feuille thì không còn gì tuyệt vời hơn.

- Không phải anh kêu tôi ra đây chỉ để nói về mấy món ăn này chứ?- Vũ Hân không hề để ý tới những lời nói của Minh Huy.

- Haha, em nhạy cảm quá rồi đấy Vũ Hân!- Minh Huy bật cười trước vẻ mặt nghiêm nghị của Vũ Hân.- Anh chỉ muốn cùng em ăn một bữa và nói chuyện với em thôi.

- Giữa chúng ta đâu có gì để nói.

- Anh biết em đang tức giận việc giữa anh và Như Dương.- Minh Huy ngồi thẳng lưng rồi giải thích.- Quả thực sự việc không như em nghĩ.

- Anh không phải giải thích.- Vũ Hân vẫn ăn một cách bình thường. Cô uống một chút rượu vang cho vị món ăn thêm thanh hơn.- Tôi cũng không muốn hiểu thêm về chuyện đó.

- Anh yêu em, Vũ Hân.- Ánh mắt đắm đuối của Minh Huy làm Vũ Hân dừng bữa.- Anh không hề có chút tình cảm nào với Như Dương cả. Người anh yêu là em, Vũ Hân.

- Cô ta là vợ anh đó, Minh Huy. Anh nói vậy mà nghe được sao?

Vũ Hân nhìn Minh Huy nhưng dường như hình ảnh anh ta đang mờ dần trong mắt cô, đầu cảm thấy hơi choáng váng. Cô nhìn Minh Huy, đáy mắt anh ta vẫn là sự khát khao cô tới tột cùng. Vũ Hân vẫn tỏ ra bình thường và buông dao, nĩa xuống. Cô từ từ đứng dậy rồi nhìn Minh Huy bằng ánh mắt dịu dàng nhất mà mình có.

- Tôi vào phòng vệ sịnh một lát.

- Ừ!

Minh Huy gật đầu rồi bóng Vũ Hân khuất sau cánh cửa. Cô chạy như điên vào phòng vệ sinh rồi móc họng để chỗ rượu ban nãy ra hết. Chết tiệt, cô chửi thầm cái tên xấu xa đang ngồi trong căn phòng kia. Cô đã biết chắc hắn sẽ giở trò gì đó nhưng không nghĩ tới việc hắn cho thuốc vào ly rượu. Thứ thuốc này không phải là thuốc mê bởi Vũ Hân thấy mình không hề buồn ngủ. Cô chỉ thấy đầu óc choáng váng và cơ thể thì đang nóng lên một cách bất thường.

Vũ Hân tựa vào tường rồi lôi trong túi ra chiếc điện thoại. Mắt cô mờ mờ ấn nút mà không rõ mình đang ấn cái gì nữa.

Vũ Hân buông rơi điện thoại, quả thực cô thấy trong người rất khó chịu, hệt như có hàng ngàn con kiến đang bò trên cơ thể mình vậy. Không muốn gục tại chỗ, cô cố gắng tỉnh táo hất nước vào mặt mong tìm được sự mát mẻ để chế ngự cơn nóng hừng hực kia. Một cảm giác thoái mái xộc tới khiến Vũ Hân kêu lên khe khẽ.

Tiếng bước chân ai đó đang tới gần, ai đó đang đi vào. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, một người con gái đứng đó nhìn Vũ Hân với ánh mắt hoảng hốt.

- Chị Hân…

Vũ Hân ngước nhìn người đó nhưng không hề nhận ra đó là ai. Cô gái đó nhanh chóng tới bên Vũ Hân rồi nhấc cô dậy. Đôi mắt ngây dại của Vũ Hân khiến cô gái đó giật mình. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.

- Anh à, là em. Anh mau tới đây đi, chị Hân…

Vũ Hân như trong cơn mê loạn, đầu óc ong ong và chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rốt cuộc cô gái này là ai mà lại biết tên cô và vừa rồi cô ấy đã gọi cho ai. Vũ Hân cảm thấy khó chịu tới mức muốn nổ tung. Cô gái bên cạnh cứ liên hồi gọi tên cô nhưng cô thực chẳng ý thức được mình đang làm gì nữa.

- Chị Hân, chị có sao không?

- … Ư… khó chịu quá…- Vũ Hân bắt đầu mất kiểm soát và đang giằng xé áo của mình.

- Đừng!- Cô gái hét lên.- Trời ơi, chị sao vậy?

Cô gái đang không biết phải làm gì thì cánh cửa phòng vệ sinh bật mở.

- Mạnh Nguyên…- Vũ Hân cố mở to mắt để nhìn cho kĩ.

Đúng, chính là Mạnh Nguyên. Điều bất ngờ là anh đã có mặt ở đây sau Vũ Hân có vài phút. Cuộc hẹn của anh không phải là với khách hàng hay đối tác nào quan trọng mà lại chính là cô thư ký xinh đẹp cũng là vợ của Minh Huy, người đã từng gây hiềm khích với Vũ Hân, Như Dương. Anh không hiểu vì sao cô ta lại mời cơm anh nhưng chỉ nghe việc đó liên quan tới Vũ Hân là anh lại đồng ý. Dù rằng trong lòng anh, anh vẫn không hề quên câu chuyện giữa Vũ Hân và cô ta, cũng không muốn tìm hiểu thêm nhưng anh cũng không thể bỏ qua việc gặp Như Dương. Quả thực anh không hiểu sao anh lại tin lời cô ta. Nhưng anh cũng không để yên kẻ nào dám động vào Vũ Hân.

Khi nghe Như Dương nói Minh Huy sẽ làm gì đó với Vũ Hân mà anh không tin. Anh cũng không nghĩ Vũ Hân nói có hẹn với bạn mà người đó lại là Minh Huy. Cho tới khi anh nhận điện thoại thì mới nhận ra lời Như Dương nói là thật. Anh chạy thẳng tới nhà vệ sinh nữ và thấy Vũ Hân đang ngồi dựa lưng vào tường, áo sơ mi trắng ướt hết cả, đầu tóc vẫn còn tàn tích của nước. Anh không hiểu sao Vũ Hân lại có bộ dạng đó nhưng anh không quan tâm nữa, anh chạy tới và xốc cô dậy.

- Vũ Hân…

- …

- Chị ấy không còn tỉnh táo đâu.- Cô gái kia nhìn anh.

- Cuộc hẹn hôm nay…

- Không sao, anh đưa chị ý về đi đã!! Em rất lo cho chị ấy!

- Ừ!!

Người Vũ Hân khá nóng nhưng rõ ràng tâm trí cô đang hoảng loạn nên mới nhìn Mạnh Nguyên bằng ánh mắt đa tình như thế. Anh biết ánh mắt của Vũ Hân có thể đánh gục người đối diện. Ánh mắt biết nói ấy quả thực rất mê hồn, rất quyến rũ nhưng anh không nghĩ hôm nay cô lại nhìn anh như vậy. Anh bế cô lên rồi đi nhanh ra khỏi nhà hàng. Có biết bao người nhìn anh và Vũ Hân nhưng anh chẳng có thời gian để để ý tới những lời xì xầm, bàn tán đó.

Cùng lúc ấy, cánh cửa căn phòng VIP, nơi mà Minh Huy đang ngồi được mở ra. Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ hốt hoảng khi người đứng đó không phải là Vũ Hân mà lại là Như Dương. Cô ta mỉm nụ cười giễu cợt rồi tiến tới và ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Minh Huy.

- Em… em tới đây làm gì vậy?

- Anh không phải tìm cô ta đâu.

Như Dương cười khinh bỉ khi thấy Minh Huy đang đưa mắt ra cánh cửa, có lẽ anh ta đang sợ nếu Vũ Hân trở lại sẽ gặp Như Dương. Điều đó quả thực đối với anh ta lúc này là không hề tiện. Như Dương hứng thú nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của Minh Huy.

- Cô ta sẽ không trở lại đâu.

- Cô đã làm gì cô ấy?

- Giúp cô ta thoát khỏi bàn tay của anh.

- NGUYỄN NHƯ DƯƠNG…- Minh Huy hét lên, anh ta hất những món ăn trước mặt mình xuống đất khiến chúng va vào nhau tạo thành những tiếng kêu đinh tai, nhức óc.

- Anh có quyền gì mà gọi tên tôi? Hạng người như anh có tư cách gì?

Như Dương ngay lập tức bị Minh Huy túm lấy, anh ta nhìn cô chằm chằm, hay tay nắm chặt lấy bả vai Như Dương như muốn bóp chết cô. Như Dương lại không hề tỏ ra đau đớn, cô ta cũng đáp trả ánh mắt ấy bằng một tia nhìn lạnh nhạt không kém.

- Tôi phá chuyện vui của anh phải không?

- Khốn kiếp.- Minh Huy nghiến răng.

- Tôi quá hiểu anh, Minh Huy. Anh sẽ chẳng bao giờ buông Vũ Hân một cách dễ dàng cả.

- Cô ấy đâu? Vũ Hân đâu?

- Mạnh Nguyên đã đưa cô ấy đi rồi.

- Cái gì?

Minh Huy tức giận hất Như Dương qua một bên rồi lao ra khỏi phòng. Dù lúc này Như Dương không biết anh ta chạy theo để làm gì nhưng cô biết chắc chắn Minh Huy đã làm gì đó với Vũ Hân.

- Coi như tôi đã giúp cô.- Như Dương cười nhạt, cô đứng dậy rồi cũng rời khỏi căn phòng bừa bãi đó.



Đặt Vũ Hân vào ghế phụ, Mạnh Nguyên lên xe rồi lái nhanh tới bệnh viện. Lúc này anh muốn bác sĩ kiểm tra xem rốt cuộc cái tên khốn Minh Huy ấy đã cho Vũ Hân uống cái gì mà người cô lại nóng tới mức này. Vũ Hân ngồi trên xe, cả người cứ lắc lư như con lật đật khiến Mạnh Nguyên phát hoảng. Anh đưa tay giữ cô lại và ấn cổ trở lại ghế ngồi. Anh định thu tay lại thì Vũ Hân đã nắm lấy bàn tay anh, cô đưa tay anh lên mân mê và đặt tay anh trên ngực mình. Hành động ấy vô tình làm Mạnh Nguyên đi chệch đường. May thay lúc ấy gặp đèn đỏ, anh phanh xe lại và hốt hoảng nhìn Vũ Hân.

- Mạnh Nguyên…

Lời nói của Vũ Hân đúng là thứ vũ khí đáng sợ. Sao anh chưa được nghe cô gọi như vậy bao giờ cả. Hôm nay anh có phúc phận gì mà lại được vinh dự thế này cơ chứ. Hết được cô nhìn âu yếm rồi được cô gọi tên.

Ánh mắt Mạnh Nguyên dán chặt vào thân hình gợi cảm của Vũ Hân. Chiếc áo sơ mi đang thấm nước cứ dính chặt lấy cơ thể cô khiến những đường cong trên cơ thể hiện lên một cách tinh tế. Anh nhìn rõ thấy bầu ngực đang phập phồng dưới lớp áo trong suốt ấy, đã vậy chiếc áo còn bị Vũ Hân cởi ra tới… 2 cúc khiến hầu như cả bộ ngực ấy được phơi bày ra ngoài. Chính anh đã kêu cô mặc áo sơ mi vì áo sơ mi vừa kín đáo vừa thanh lịch. Nhưng giờ anh hối hận thật rồi, giờ thì anh biết cái kiểu nửa kín nửa hở kia mới gây chết người. Tất cả những gì cô đang làm đều khiến anh mất kiểm soát.

- Này, em sao vâ…

Chưa kịp nói hết câu thì Vũ Hân đã chồm tới, cô ôm lấy cổ anh rồi hôn anh một cách nồng nhiệt. Bị hôn bất ngờ, Mạnh Nguyên như hóa đá. Anh để mặc cho Vũ Hân hôn, để mặc cho chiếc lưỡi nhỏ bé ấy lướt trên môi anh, hơi thở ấm nóng phả vào mặt anh. Đôi tay nhỏ bé kia cũng không chịu yên, nó đang đặt trên ngực anh và đang… cởi nút áo của anh…

Tin tin… Tiếng còi xe phía sau vang lên thúc giục Mạnh Nguyên cho xe đi. Anh lấy lại được sự tỉnh táo, một tay ôm eo Vũ Hân rồi kéo cô ra khỏi mình, một tay gạt cần nhấn ga phóng đi với tốc độ đáng sợ. Ở bên cạnh, Vũ Hân hệt như trúng tà cứ ôm ấp anh rồi làm những hành động khiến anh phát điên lên được. Cơ thể anh cũng nóng lên theo nhiệt độ cơ thể Vũ Hân. Tất cả những nơi cô chạm vào liền thiêu đốt làn da anh tới đó.

Chiếc xe Volvo trắng bỗng chốc đổi hướng rồi rẽ sang phía đi tới khu việt thự Villa Riviera cao cấp. Anh đổi ý, không tới bệnh viện nữa vì giờ anh đã biết Minh Huy cho cô uống thuốc gì. Chỉ sợ tới viện rồi, Vũ Hân sẽ đổi ý không cần anh nữa và lao vào vòng tay của một thằng đàn ông khác. Lúc ấy anh chắc chắn một điều rằng anh không cần dao cũng có thể banh xác thằng đàn ông xấu số đó ra mất.

- Nếu gặp lại, anh sẽ giết chết hắn.- Mạnh Nguyên cúi đầu nhìn Vũ Hân đang đưa tình với mình.- Không biết hắn cho em uống bao nhiêu viên thuốc kích tình đây…

Nói rồi anh áp môi mình xuống môi Vũ Hân rồi lại chăm chú lái xe, nhấn ga đi nhanh nhất có thể.

Chiếc xe đi vào một khoảng sân rộng rồi dừng lại trước cánh cửa lớn. Mạnh Nguyên buông Vũ Hân ra rồi xuống xe khiến cô chới với một cách hụt hẫng. Cô cất tiếng gọi anh.

- Mạnh Nguyên…

- Được rồi, anh đây.- Mạnh Nguyên mở cánh cửa bên cạnh rồi bồng cô trên tay, miệng không ngừng lẩm bẩm.- Em mà cứ gọi anh như vậy… anh không đảm bảo em lành lặn rời khỏi đây đâu.

- Hì hì…- Vũ Hân cười nhẹ. Chết tiệt, tiếng cười cũng quyến rũ là sao.- Anh tính làm gì em…

Câu nói bỏ lửng vì môi cô đã chạm tới chiếc cổ đang nóng lên của anh. Dường như cô đang muốn anh thì phải. Không, là chắc chắn cô đang muốn anh rồi. Nhưng Vũ Hân có biết là anh không thể kiềm chế không. Đâu phải anh không có cảm giác gì với Vũ Hân. Ở cạnh cô anh luôn luôn phải kiềm chế bản thân mình để không bị cô quyến rũ. Giờ thì cô đang quyến rũ anh, chắc hẳn cô vẫn nhận ra anh là ai chứ? Tại sao lại làm thế? Lại nũng nịu như muốn anh ăn tươi nuốt sống mình thế này?

Mạnh Nguyên tức tối đạp thẳng vào cảnh cửa phòng ngủ rồi đá nó một cái để nó sập lại sau lưng. Đặt Vũ Hân lên giường còn anh thì chống hai tay sang hai bên và nhìn cô.

- Em biết anh là ai không?- Mạnh Nguyên hỏi câu này thì quả thực anh là một tên đại ngốc. Từ nãy tới giờ, miệng Vũ Hân chỉ kêu có tên anh thôi mà.

- Mạnh Nguyên.- Đôi má Vũ Hân ửng đỏ, cô nằm im nhìn thẳng vào mắt Mạnh Nguyên. Tay cô khẽ cởi những cúc áo của chiếc áo sơ mi anh đang mặc.

- Chết tiệt.- Hôm nay Mạnh Nguyên văng tục hơi nhiều. Anh giữ chặt hai tay cô rồi nói.- Em có biết hành động của em khiến anh mất kiểm soát không hả?

- Em biết.- Hơi thở của Vũ Hân rất nóng, khiến dù không chạm vào Mạnh Nguyên vẫn cảm nhận được.- Em biết mình đang làm gì…- Nói rồi Vũ Hân đưa tay chạm vào ngực Mạnh Nguyên và bắt đầu di chuyện trên bờ ngực rộng lớn ấy.

- Em biết?- Mạnh Nguyên tròn mắt, hơi thở anh cũng gấp gáp hơn.- Hân…- Anh cúi đầu rồi nói nhỏ.- Anh không thể kiểm soát bản thân mình khi ở bên em đâu…

Phải, anh thích cô. Anh thích cô ngay từ lần đầu trông thấy rồi. Cái lần đầu đầy bất ngờ và kịch tính ấy khiến anh không thể quên một người con gái cá tính này được. Vũ Hân có một điểm rất cuốn hút anh, đó là lúc nào cũng nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện. Đó chính là điểm khác người của cô. Hơn nữa ánh mắt kia lại là ánh mắt biết nói. Lúc thì trong sáng đáng yêu, lúc thì nghiêm nghị, lúc thì tỏ vẻ ngây ngốc khiến người khác muốn ôm lấy. Giờ thì đa tình, quyến rũ khiến anh sắp điên tới nơi. Nhưng tất cả dù là dùng ánh mắt như thế nào thì cô luôn luôn nhìn thẳng vào mắt anh.

Vũ Hân không nói gì cả, cô đưa tay vòng qua cổ Mạnh Nguyên rồi hôn anh. Đó có phải là hành động thay cho câu trả lời? Mạnh Nguyên cũng dường như đã hiểu, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vũ Hân rồi đáp trả nụ hôn bất ngờ của cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt không kém.

Ánh trăng bên ngoài hắt qua khe cửa sổ và chiếu vào căn phòng đang nóng hừng hực bởi dục vọng của đôi trai gái. Một cảnh tượng nóng bỏng và nồng đậm ân ái, yêu thương. Hai con người như được giải phóng, cứ cuốn lấy nhau triền miên. Họ cùng nhau tạo nên khoái cảm thăng hoa, đưa nhau tới đỉnh điểm hoan lạc của dục vọng.