- Lát nữa mình đi ăn đi. Vũ Hân đang chỉnh chỉnh lại cổ áo cho Thành Vũ với nụ cười rất bề trên nhưng ngay khi nghe cậu nói câu đó thì cô lại nghiêm mặt lại. Đôi mắt sắc bén ngước lên. “Mình?” cái tên nhóc này dám xưng hô với vô tùy tiện như vậy sao? Giọng nói của Thành Vũ đầy mệ hoặc nhưng ánh mắt của Vũ Hân nhìn cậu lúc đó còn “quyến rũ” hơn gấp vạn lần. - Quý khách đang tán tỉnh nhân viên bán hàng đó à?- Vũ Hân nheo mày. - Cứ cho là vậy đi.- Thành Vũ cười. - Cậu có nhiều thời gian rảnh ghê ha. - Đâu có, đợt này sắp tốt nghiệp nên có hơi bận. Không gặp được Hân cứ nghĩ Hân sẽ nhớ mà tới tìm tôi. Thế mà Hân lại bơ tôi đi luôn. - Vậy tôi cũng bận như cậu vậy!- Vũ Hân nói.- W sắp ra sản phẩm mới rồi t hế nên tôi không có nhiều thời gian rảnh đâu. - Dành một chút thời gian cho tôi cũng không được sao?- Thành Vũ phụng phịu. Vũ Hân cười nhẹ rồi lắc đầu. Hiện tại cô đã bắt đầu tham gia vào chiến dịch của W lần này. Cô sẽ đích thân khảo sát thị trường cũng như lựa ra những bản thiết kế phù hợp với lần ra sản phẩm mới. Cô dường như là đang hoạt động hết công suất, tất cả mọi việc tổng hợp trừ việc làm báo cáo thì đều chuyển giao cho trợ lý. Trong thời gian này, cô sẽ chỉ tập trung vào đợt ra sản phẩm mới của W mà thôi. Vũ Hân phải bỏ khá nhiều thời gian ở ngoài để đi xem tình hình thực tế để so sánh với bảng thông kê được gửi lên từ W. Quả như cô nói, thời trang W không phải là không tốt, không làm vừa lòng khách hàng mà là vì W chưa đáp ứng đủ nhu cầu của họ. W cần ra nhãn hàng mới để lấy lại phong độ của mình. Thời trang W là dòng quần áo khá phổ biến và rất được ưa chuộng. Tấn công chủ yếu lứa tuổi thanh thiếu niên, W đã từng cho ra những mẫu sản phẩm bắt mắt với giá cả hợp lý thu hút được rất nhiều khách hàng vì vậy cô tin rằng lần này, W cũng sẽ làm được điều đó. - Nhưng sao tự dưng Hân lại cắt tóc? Thất tình? - Cậu với anh cậu thần giao cách cảm à?- Vũ Hân nheo mày rồi hỏi. - Hử? - Sáng nay Thành Nam cũng hỏi tôi một câu y chang cậu. - Chậc, tôi tò mò thôi mà. Vậy có lí do gì sao? - Không. Tự dưng muốn cắt thôi. Vũ Hân có ý định cắt tóc không phải chỉ một lần nhưng chưa lần nào dám cắt cả. Lần nào cô cũng lưỡng lự, cũng hỏi han mọi người xem nếu mình cắt tóc thì có hợp không. Vậy mà lần này, chẳng hỏi ý kiến của bất cứ ai, cô đã thẳng tay xuống tóc không chút do dự. Cũng cảm thấy rất mới lạ khi không có búi tóc tròn trên đỉnh. Tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn. Đối với người khác, cắt tóc đồng nghĩa với việc thất tình hay vướng mắc phải chuyện nào đó mà muốn quên đi. Nhưng với Vũ Hân, cắt tóc với cô là sự thay đổi, sự đổi mới bản thân. Cô muốn những tâm sư suy nghĩ trong thời gian của mình, theo những lọn tóc mất đi. Những điều mới mẻ sẽ tới, sẽ không còn khiến cô mệt mỏi và phải suy nghĩ nhiều nữa. Việc Vũ Hân thường xuyên đi lại trong những cửa hàng của W đã không còn là chuyện lạ nữa. Nhưng việc cô đứng giữa chốn đông người rồi đưa tay chỉnh cổ áo cho một chàng thanh niên thì quả là gây chú ý, nhất là ghi cậu thanh niên đó có vẻ ngoài khác người. Cô phải công nhận một điều rằng, ông trời quả là ưu ái cậu ta. Ban cho cậu ta không những bộ mặt đẹp chết người mà lại còn một thân hình đáng ngưỡng mộ tới như thế. Khiến những người xung quanh cứ phải ngẩn ngơ mà ngắm nhìn. - Mọi người đang nhìn chúng ta kìa! Có vẻ là ngưỡng mộ lắm! Đang thắc mắc với câu nói của Thành Vũ, Vũ Hân đã thấy như thắt lưng mình nhồn nhột. Cúi xuống nhìn thì cũng là lúc chiếc di động không cánh mà bay khỏi túi quần cô. Vũ Hân nhìn theo và nhìn chằm chằm Thành Vũ. - Trả đây, cậu làm trò gì thế? - Tôi chỉ định lấy số di động của Hân thôi. - Bằng cái cách vừa rồi ấy hả?- Vũ Hân nổi đóa.- Có muốn tôi cho cậu một đấm không? Vũ Hân bình thường rất dễ tính, hòa đồng. Cô lúc nào cũng vui vẻ cười đùa không mấy khi giận dỗi. Nhưng nếu mà để cô giận rồi thì sẽ rất đáng sợ. - Đừng giận. Vũ Hân gạt bàn tay đang định chạm vào má mình ra rồi cô với tới chiếc điện thoại. Nhưng chiều cao của cô của thấp hơn nhiều so với chiều cao của Thành Vũ. Cậu nhóc này phải cao trên 1m80 mất. Thành Vũ đưa tay ôm lấy eo Vũ Hân khi cô nhảy lên với chiếc điện thoại từ tay cậu. Khuôn mặt cậu tiến sát lại gần khiến Vũ Hân dừng hành động kì quái của mình lại. Mắt đối mắt không quá nửa gang tay, chỉ cách chút xíu nữa là môi Thành Vũ sẽ chạm vào mặt Vũ Hân. Ấy thế mà hai con người này lại chẳng hề ngại ngần mà buông nhau ra. - Vui vẻ quá nhỉ? Một giọng nói trầm nhưng có phần cảnh cáo vang lên. Vũ Hân quay lại rồi bất giác cứng đơ người. Thành Vũ buông cô ra, cậu gãi đầu cười cười nhưng không có chút gì là ngại ngùng. - Là anh đó à? - Ừ!- Người đó gật đầu nhưng chẳng thèm nhếch mép một cái, đôi mắt sắc lạnh nhìn sang phía Vũ Hân làm cô giật mình thảng thốt.- Cô cũng ở đây sao? Không phải là cô đang đi làm việc riêng trong giờ đó chứ? - Vậy anh thì sao?- Thành Vũ nói rồi hất cằm sang bên cạnh.- Anh cũng vậy còn gì. - Mạnh Nguyên… Cô nàng chân dài bên cạnh Mạnh Nguyên ngang nhiên khoác tay anh, ngang nhiên đứng sát vào anh, rồi tự nhiên tới mức khoe phần da thịt đang thập thò lộ ra vì bộ cánh cô ta đang mặc hở hang tới mức không thể hở hang hơn được nữa. Cô ta nũng nịu rồi nhìn Mạnh Nguyên nhưng anh chỉ coi như ruồi muỗi vo ve bên cạnh mà không thèm quan tâm. Vũ Hân nhận ra đó là người mẫu sẽ quảng cáo cho sản phẩm mới của W lần này. Cô ta cũng là người mới nổi lên trong thời gian gần đây. W cũng khá thông minh khi chọn một người mẫu trẻ tuổi có tiềm năng như thế. Nhưng… không lẽ Mạnh Nguyên muốn PR cho cô ta hay sao mà hôm nay lại cùng cô ta xuất hiện giữa chốn đông người thế này chứ? Buổi sáng, Mạnh Nguyên có hẹn với cô người mẫu này và trao đổi với cô ta về hợp đồng quảng cáo. Nhưng đang đứng trong thang máy bàn luận thì vô tình cửa thang máy mở ra đúng lúc Vũ Hân và Thành Vũ đang cười nói vui vẻ với nhau. Cô thậm chí còn thân mật chỉnh chỉnh cổ áo cho cậu nhóc đó nữa. Dù anh biết Vũ Hân không có tình cảm gì với Thành Vũ nhưng… trong lòng thấy rất bực bội. Mà Thành Vũ thì lại rất thích Vũ Hân nên anh không chắc cậu ta sẽ không làm gì cô. Nghĩ tới đó thôi là anh ấn nút để trở lại tầng vừa rồi. Cô người mẫu bên cạnh ngây thơ hỏi thì anh cũng trả lời một cách rất… vô tư là… đi mua đồ cho cô ta. Đối với giới nghệ sĩ, người mẫu thì việc được tổng giám đốc của một công ty lớn như Red Ocean nâng đỡ là một may mắn, một vinh dự không sao tả nổi. Cô ta tất nhiên sẽ nghĩ nhan sắc của mình đã làm trái tim sắt đá của Mạnh Nguyên phải cúi đầu nên mới chủ động khoác tay anh như thế. Có điều Mạnh Nguyên cũng không gạt tay cô ta ra. Mạnh Nguyên hơi bực bội với vẻ mặt thản nhiên, không có chút biểu cảm gì của Vũ Hân. Giờ cô có thể tiết chế tình cảm của mình tới mức đó sao? Có thể thản nhiên như không khi nhìn thấy anh đi với người con gái khác sao? Nhưng rồi những ý nghĩ đó bị anh xua tan đi chỉ bằng một nụ cười mỉa mai của chính mình. Cái người con gái đang đứng trước mặt anh đây, đã bao giờ cô ghen tuông, cô tỏ ra giận dữ hay tỏ ra quan tâm tới anh đâu. Anh thực sự quá hồ đồ, quá hồ đồ… - Hai người có vẻ thân thiết quá ha!- Mạnh Nguyên nhếch miệng. - Bọn em đang định đi ăn.- Thành Vũ hớn hở.- Anh đi cùng cho vui nhé! Nụ cười “đuổi khách” của Thành Vũ làm cô người mẫu lại tưởng rằng mình cũng được anh để ý. Gương mặt lại càng tỏ rõ nét kiêu căng, ngạo mạn. Cậu thừa biết loại con gái này là loại chuyên đào mỏ, chuyên đong đưa các đại gia để ăn bám. Nhìn cô người mẫu này chắc nhiều lắm là bằng tuổi cậu, không thì cũng kém cậu vài tuổi. Trông vậy mà… còn già hơn “Vũ Hân của cậu” nữa. “Bọn em?” Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân. Chẳng lẽ cô đang hẹn hò với Thành Vũ sao? - Có lẽ phải xin lỗi cậu rồi.- Cô người mẫu lên tiếng.- Mạnh Nguyên nói là sẽ mua đồ cho tôi nên… hẹn hai người khi khác nhé! - Trơ trẽn! Thành Vũ không ngần ngại mà bất thốt. Cậu nhìn cô gái trước mặt mình bằng ánh mắt khinh miệt làm cô ta tức tới nghiến răng nghiến lợi. - Không sao, đồ có thể mua vào lúc khác.- Mạnh Nguyên cười, đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang khoác tay mình.- Những dịp gặp nhau tình cờ và đi ăn thế này thì không có nhiều đâu. - Vậy thì thứ lỗi tôi phải từ chối hai người rồi.- Vũ Hân từ nãy đều im lặng, giờ mới lên tiếng.- Chúng tôi định ăn tại nhà thôi. - Ấy, sao không ra nhà hàng? Ăn ở nhà lại phải nấu nướng, dọn dẹp mệt lắm.- Cô người mẫu lên tiếng.- Hay để tôi gọi điện đặt chỗ cho nha. - Không cần.- Vũ Hân nhìn cô ta bằng ánh mắt cảnh cáo.- Không gian yên tĩnh và ấm cúng ở nhà hợp với chúng tôi hơn. Cô quay sang nhìn Thành Vũ đang ngây người. - Mình về thôi! - Hả… ơ… ừ ừ… Thành Vũ ú ớ rồi cũng gật đầu đi theo cô. Nhưng đi được hai bước thì Mạnh Nguyên đã giữ chặt tay cô lại, đồng thời lên tiếng. - Nhà của em không thể đón tiếp tôi sao? Đau… đau thật… Đau tới mức đôi chân mày cô nhíu lại sát gần nhau. Mọi hành động, lời nói của Mạnh Nguyên lúc này đều như con dao hai lưỡi đâm sâu vào trái tim vốn đã bị tổn thương của cô. Cô thực sự muốn tránh anh, nhưng không hiểu sao lại cứ gặp nhau tình cờ như thế này. Cô thở hắt ra, đôi mắt hơi ươn ướt nhìn về phía trước. Nếu cô một lần nữa làm tổn thương anh… cô sẽ trở thành hạng người tồi tệ. Nếu cô cứ thế làm anh đau… thì cô sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho mình. Nhưng… nếu giờ cô không đẩy anh ra thì… cô chẳng khác nào loại người vô tâm, xấu xa, tệ hại… Cô quay lại, đôi mắt dứt khoát nhìn Mạnh Nguyên. - Tôi không quen tiếp người lạ! Chợt Mạnh Nguyên nắm chặt tay Vũ Hân, đôi mắt anh ngùn ngụt sát khí. Chuyện xảy ra sau đó có lẽ chính Vũ Hân cũng không thể tưởng tượng được. Đôi chân Vũ Hân sải bước dài và nhanh hơn khiến Thành Vũ và cô người mẫu nhìn theo mà không biết làm gì. Phải, Mạnh Nguyên đã tức giận và lôi cô đi. Vũ Hân thật không ngờ anh sẽ hành động như thế với cô. Trước giờ cô đều ẩn anh ra xa, anh không hề có phản ứng như thế này. Giờ sao lại… Chưa kịp để Vũ Hân hoàn hồn, cánh cửa thang máy đã đóng sập lại. Nhưng lúc đó, cô cũng như tỉnh giấc, cô bất giác giằng tay khỏi Mạnh Nguyên. - Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra? Mạnh Nguyên tức giận ẩn Vũ Hân vào tường khiến đầu cô đụng một cái đau điếng. Anh mạnh mẽ giữ tay của cô ở hai bên rồi nhìn thẳng vào mắt cô. - Em còn muốn làm tổn thương anh tới bao giờ? Giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy bi ai của Mạnh Nguyên lại một lần nữa dội thẳng vào tâm trí Vũ Hân. Cô nhăn mặt vì một chút đau đớn nhưng vẫn cố gắng rời khỏi Mạnh Nguyên. Cô lại không biết rằng càng làm vậy, Mạnh Nguyên càng tức giận hơn. Anh ghì chặt cô khiến giữa anh người chẳng còn khoảng cách nào cả. Đôi mắt Vũ Hân lúc ấy lại chẳng hề hoang mang, cô nhìn anh mà trong mắt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Cô nhìn anh rồi khẽ nghiêng đầu. Đôi môi mềm mại phảng phất hương bạc hà của cô chạm vào môi Mạnh Nguyên khiến anh bất động. Cô đang đùa giỡn anh? Cô đang muốn nói rằng cô không yêu anh? Trong đôi mắt kia chẳng có chút gì là cảm giác bởi… cô cứ mở to mắt và nhìn anh như thế. Bàn tay Mạnh Nguyên buông lỏng, lúc đó Vũ Hân đã tìm được thời cơ thể thoát khỏi tình thế này. Cô rút tay lại nhưng lại hai tay lại vòng qua và ôm lấy cổ anh. Nụ hôn ấy đã không còn là cái chạm môi đơn thuần nữa. Không thể nói đó không phải là một nụ hôn nhưng nếu là nụ hôn thực sự thì cần phải có cảm xúc, ít ra cũng là sự rung động thế nhưng… Mạnh Nguyên đứng đó, bất động để Vũ Hân thỏa sức ôm hôn anh bởi anh biết cô không hề có chút tình cảm gì lúc đó cả. Chợt Vũ Hân buông anh ta, cô nhìn anh trên môi là nụ cười nửa miệng. - Nếu anh muốn quan hệ của chúng ta như thế thì không phải là không thể.- Cô lấy ngón tay lau vệt son còn vương trên môi Mạnh Nguyên.- Nhưng… đối tượng là tôi thì là một sự lựa chọn tồi. Nói rồi cô đi qua anh và ra khỏi thang máy. Chỉ khi quay đi như vậy cô mới có thể để những giọt nước mắt rơi trong vô thức. Đôi mắt đau khổ của Mạnh Nguyên như giày xéo con tim cô. Hơi thở nặng nhọc của anh khiến cô như ngã khuỵu. Tiếng đạp mạnh của con tim anh có thể làm trái tim cô ngừng đập. Anh có biết rằng cô đã không định làm thế nhưng… bản thân cô không nghe theo cô nữa. Trong giây phút ấy, cô biết cô đã sai, đã hoàn toàn sai và cô chỉ muốn làm theo bản năng của mình. Nhưng chợt lại biến thành trò đùa của cô. Nụ hôn đó với cô là nụ hôn tạ tội, nụ hôn mong anh thứ lỗi nhưng cũng là nụ hôn đùa cợt để anh tránh xa cô… vậy mà trên tất cả những điều đó, nguyên nhân khiến nụ hôn ấy xuất hiện là vì… Mạnh Nguyên dựa vào tường, hai tay khẽ day day huyệt thái dương. Những chuyện như thế này bao giờ mới chấm dứt… Cô luôn như vậy, luôn tỏ ra không quan tâm, rồi lạnh lùng đẩy anh ra xa. Cô nghĩ như vậy là tốt cho anh sao? Không phải chính cô đang tự làm tổn thương mình sao? Cô muốn tránh anh nhưng cô càng làm thế càng khiến anh muốn gần cô hơn, muốn kéo cô về bên mình hơn. Đôi lúc anh lại sợ… sợ rằng Vũ Hân sẽ biến mất khỏi anh. Khi mà lúc này anh thực sự không thể sống nếu không trông thấy cô. - Em tổn thương… anh cũng sẽ đau… Nếu để em đau một mình thì chi bằng cả hai cùng đau. Như vậy sẽ tốt hơn đúng không? |