Nếu Như Yêu

Chương 6




Sau đó mùa hè liền đến đây.

Tôi ngồi ở mùa hè hai mươi bảy tiếc thương cho lời ước hẹn thuở mười ba đã sớm tàn rũ vào đông, với Lục Bách Đông.

Đó là nguyên nhân khiến tôi lao đầu vào việc thiết kế trang phục.

*

"Đây là cái gì?"

Tôi trợn mắt ngó bức tranh vẽ một hình người tay chân kệch cỡm trông xấu hơn cả quỷ kia.

"Là...là...là..." có lẽ vì thấy sắc mặt tôi ngày một xám ngoét đi nên Lục đại thiếu gia rất nhanh thức thời mà giấu bức tranh ra sau lưng, cả người cứ giựt giựt liên hồi.

"A, vẽ Thiên Thu phải hôn?" A Địch ló đầu ra từ sau lưng tôi, tặc lưỡi mà rằng, “Đông Đông đúng là thiên tài nha, có thể họa ra được cái thần sắc quỷ quái của cậu ta...Úi!”

A Địch bị tôi thụi một cái vào bụng, chuyện, chỉ có tôi mới có quyền chê bai khinh bỉ tên tiểu quỷ kia thôi.

"Đây là tôi hả?" Tôi hỏi, cậu ta chần chừ một lúc rồi mới rụt rè gật đầu.

Ai~ tôi thở dài một lượt. Nên nói gì bây giờ? Đúng là lịch sự tái diễn mà.

"Đưa cây viết đây!"

Tôi ngồi ở phía đối diện, chìa tay đòi bút, cậu ta liền ngoan ngoãn giao ra.

"Nhìn mà xem, không thấy là cái đầu tôi nó quá to à?"

Cậu ta ngước lên ngó tôi một hồi rồi đáp ngon ơ, “Đâu có!”

“...Tôi đang nói bức tranh của cậu!"

"Ờ." Cậu trề môi phụng mặt, ra vẻ đáng thương nhìn tôi, đoạn lại bị đánh đét lên trán.

"Nhìn vào trong đây nè! Cậu đã vẽ đầu và người tôi mất cân xứng rồi, bộ coi tôi là cái chuông hay sao mà vẽ thành như vậy? ...Ê, đã bảo nhìn vào đây mà! Người tôi tỉ lệ hoàn mỹ thế mà lại. Trước khi vẽ cậu phải chia ra thành chín phần.”

"Thiên Thu, chia ra chín phần là sao?"

"Nghĩa là chia một người ra thành chín phần, đầu là một phần, cơ thể là tám phần...”

Tôi lôi xấp giấy ra, phân ra từng ô, rồi vẽ đơn giản một hình người, chợt nghe thấy tiếng Lục Bách Đông xuýt xoa nên liền ngoảnh lại hỏi, “Sao vậy?”

Cậu ta lắc đầu. Sau đó dưới sự ép hỏi liên tục mới chịu khai rằng, hình như từng trải qua chuyện như vầy trước đây.

Vẻ mặt lẫn giọng điệu cậu nghe ra là rất băn khoăn. Cậu luôn nhớ rõ việc tôi không hy vọng cậu nhớ tới chuyện ngày trước. Vì vậy, bởi yêu cầu vô cùng vô lý của tôi mà cậu không dám giở quyển album đầy những ảnh chụp của chúng tôi ra xem trước khi ngủ nữa.

Có lẽ cậu rất thích tôi. Thích đến mức chẳng màng nhớ tới quá khứ trước đây. Nhưng liệu đó có phải là loại yêu thích mà tôi muốn?

Tôi không biết.

Từ trước vẫn luôn là vậy. Lục Bách Đông lúc nào cũng khiến người ta chẳng rờ được tâm tư. Tôi cũng mong bản thân đừng hay biết gì.

"Hồi trước tôi cũng từng dạy cậu giống vậy mà." Tôi nói gọn.

"...thế em có học được không?"

Tôi bật cười, "Không, cậu không chịu học."

*

Từ nhỏ Lục Bách Đông đã không có duyên với hội họa.

Cậu ta cái gì cũng giỏi, học bài nhanh thuộc, thần kinh vận động siêu tốt, mặt đẹp tính hiền, chuyện nhà làm tốt từ A tới Z. Nhưng dù có tài giỏi cỡ nào cũng vẫn có khuyết điểm. Tuy đã cố gắng luyện tập nhưng cậu vẫn dốt đặc khoảng vẽ vời, thậm chí là chuyện phân chia tỉ lệ vặt vãnh thế mà cũng không học được.

Nhưng vì bởi các mặt khác đều rất tốt nên việc dốt vẽ kia cũng biến thành ưu điểm trong mắt người khác.

"Hóa ra trong mắt cậu tôi là như vầy?" Tôi giương bức vẽ bất cân đối kia lên, tổn thương mà rằng, “Làm gì mà đầu nhỏ đít teo như thế chứ?"

Cậu không giải thích, chỉ cúi đầu mím môi. Vành tai thì đỏ ửng lên tố cáo chủ nhân nó đang xấu hổ, đến mức hại tôi ảo giác thấy được làn hơi nước vấn vương nơi đáy mắt.

*

Nhớ năm ấy khi còn học tiểu học, bài tập vẽ thường có chủ đề là: hãy vẽ người em yêu thương nhất, hãy vẽ quang cảnh lễ hội ở trường em... Lục đại thiếu gia nhà chúng ta một khi đã muốn gì thì phải làm nấy, sống chết chọn tôi làm tư liệu hội họa sống, và đương nhiên, bài tập nghỉ đông môn mỹ thuận năm đó cũng không ngoại lệ.

Theo lý mà nói hẳn tôi phải thấy vui, nhưng khi nhìn thấy bức tranh vẽ mình xiêu vẹo biến dị thì lại thấy ngứa mắt ứa gan mà nghĩ rằng, tên kia cố tình chơi xỏ....dẫu rằng kia chỉ là chuyện tầm phào nhưng vẫn thấy khó chịu trong dạ.

Rõ ràng từ nhỏ đã thấy cậu ta chăm chỉ học vẽ, vậy mà vẫn vung tay vẽ xấu đến khó tin.

Tôi buồn rầu cào cào tóc, đoạn lại vỗ cái ghế dựa bên cạnh, “Lại đây bảo coi nào!”

Cậu ta ngoãn ngoãn ngồi xuống.

"Nhìn vào đây, tranh chia tỉ lệ sai rồi.” Tôi chia bức vẽ ra thành 8 phần, sửa lại những nét đã sai, “Lần này anh khiếm tốn, chỉ chia làm 8 thôi đó, vì vậy mà chân anh phải thế này, nửa người trên phải thế này...”

Hoàn toàn không tự giác rằng tôi đang vẽ lại hoàn chỉnh bức tranh.

"Thật là lợi hại nha, quả nhiên là Thiên Thu." Cậu ta tán thưởng nghe ra thật tâm lắm.

Tôi xùy một tiếng, "Nhiêu đây ăn nhằm gì! Còn nữa, quần áo em vẻ xấu quá. Anh đời nào mặc mấy thứ như giẻ rách này....Quần âu hử? Phải vầy mới đúng...”

Kế tiếp, trang phục cũng hoàn tất.

Đoạn lại buông cây bút xuống bàn, thấy như có điều gì không thỏa đáng.

"Đẹp quà hà." Cậu ta nhìn tôi đầy sùng bài, "Không biết đồ này có màu gì ha?"

"À, màu xanh đậm và vàng nhạt coi bộ hợp đó…đi lấy bút chì màu tới đây!”

Hai mươi phút sau, bức tranh của Lục Bách Đông hoàn thành được 80%.

"Phần còn lại Thiên Thu cứ để em vẽ cho!." Cậu ta xua tay ra vẻ mọi chuyện đã có em rồi, đoạn lại quơ lấy cây bút.

Tôi chợt do dự, nhìn kiệt tác của tôi, lại soi bản mặt mang đầy vẻ phá hoại của cậu ta, lát sau lại cắn răng mà rằng, “Thôi để anh vẽ luôn cho rồi!”

Ý tưởng ban đầu vốn tranh là họa tôi nhưng khi kết thúc lại thành ra gương mặt Lục Bách Đông.

Chúng tôi châu đầu vào nhìn bức tranh.

"Thiên Thu thật sự là thiên tài!"

“...Bớt nói nhảm đi!" Mặt tôi khẽ hồng.

"Em nói thiệt mà! Vừa nhìn thôi đã thấy hạnh phúc rồi!” cậu ta ngắm nghía tờ giấy, “Bởi vì cái người trong hình có thể mặc quần áo do Thiên Thu thiết kế.”

"Cái người trong hình là em đó!"

"Ừ em biết mà." Cậu ta bĩu môi, "Bởi vậy mới thấy không cam lòng đó."

Cái gì? Tôi phì cười, "Chuyện này có gì mà cam lòng hay không cam lòng? Anh có thể may cho em nhiều bộ quần áo đẹp hơn thế này nhiều.”

"Anh không lừa em chứ?"

"Anh lừa em làm chi anh? Cơ mà em phải làm sao để thành người nổi tiếng mới được. Có như thế mới quảng cáo cho trang phục anh thiết kế để anh còn ngưỡng mặt với đời!” Tôi dừng lại một lúc rồi đùa, "Em phải thuộc hàng siêu mẫu thì may ra."

"….siêu mẫu?"

"Ừ thì là cái chương trình phát sau tin tức 12 giờ, có mấy người cao cao đẹp đẹp đi tới đi lui đó, nhớ không? Họ là người mẫu, chuyên mặc những bộ đồ do người ta thiết kế ra đó.” Tôi hô hố cười, “Em sẽ là người mẫu độc quyền của anh.”

Cậu cười thật tươi, "Được, tụi mình đã hứa rồi nha."

Mai này lớn lên, tôi sẽ thành nhà thiết kế thời trang lừng danh, cậu là siêu mẫu tiếng tăm thế giới.

Tôi sẽ vì riêng cậu mà tạo nên những bộ trang phục thật đẹp, cậu sẽ chỉ mặc những thứ do tôi tạo ra.

Kết quả, ước định này đã không trọn.

Có lẽ ngày sau lớn rồi, ai cũng bất cẩn quên mất.

*

Những ngày sau đó, tôi lại bắt đầu thiết kế trang phục.

Phong cách của tôi vẫn như cũ, nói màu mè thì là hoa lệ, còn nói ngắn gọn lại là cầu kì. Tôi mê tít những màu bắt mắt cùng hoa văn phức tạp. A Địch đề nghị tôi thiết kế đồ nữ, hoặc là khai thác thị trường trang phục dành cho giới tính thứ ba. Cơ mà đường nào tôi cũng không thích.

Hình mẫu của tôi vốn luôn chỉ có một người. Nay đã quay trở lại.

Bởi vì lâu lắm không chạm tay vào nên giờ đôi khi lại gặp phải chút chuyện lúng túng.

Tôi vẽ rồi xóa, xóa rồi vẽ. Nhìn bụi gôm rơi vãi đầy đất mà thấy chùn bước. Lẽ nào từ trước tới nay những thứ tôi vẽ ra lại vô dụng thế này?

Càng nghĩ càng thấy thất vọng nên bèn quay sang làm chuyện khác để thay đổi tâm trạng.

Lời hứa làm quần lót chữ T có viền dạ quang với A Địch đã vào giai đoạn cuối.

Tôi may đúp lần vải dạ quang lên phần đáy nhằm che chắn bộ vị trọng điểm. Đàn ông tuy thích sự mới mẻ nhưng vẫn cần kín đáp. Về phần chữ Y phía sau mông thì kết hình nơ con bướm, mục đích là để thỏa mãn tâm tính thích nhận quà của phái mạnh.

Quần lót sexy thế này làm ra là vì A Địch.

Tôi vừa cười gian vừa chỉnh lại cái nơ, đoạn lại cẩn thận kiểm tra thành phẩm.

Lục Bách Đông bỗng chồm tới, tò mò hỏi, "Cái này là cái gì vậy?"

"Quần lót." Tôi đáp, “Đẹp không? Nếu cậu thích thì tôi làm một cái cho mà mặc, hi hí”

Lục Bách Đông bỗng im tiếng. Tôi ngước lên nhìn thì thấy mặt mày cậu đầy kinh sợ.

"Em…em…em không có mặc nó đâu." Cậu ta lí nhí nói, chẳng biết đang nghĩ gì mà siết hai đấm tay lại.

Tôi vốn chỉ thuận miệng nói vậy, thế mà cậu ta lại kháng cứ đến thế, nên chợt thấy khó chịu.

"Sao không mặc? Chê nó xấu hả." Tôi nghiến răng.

Chắc là vì thấy sắc mặt của tôi không tốt nên cậu ta liền thức thời mà định bào chữa, nhưng tiếc là đã muộn rồi.

"Đông Đông..." Tôi nhỏ nhẹ dụ dỗ, "Không phải cậu bảo thích tôi nhất sao? Nếu thích thì phải nghe những gì tôi nói chứ nhỉ?”

Cậu ta trợn mắt quay đầu đi, "Còn tùy nữa."

"Tùy cái gì mà tùy! MAU MẶC NÓ CHO TÔI COI!" Tôi quát lên, vươn tay chộp vào nơi yếu ớt của nam nhi hại cậu ta thở chẳng ra hơi.

Kẻ dám cười nhạo quần lót chữ T thì có ngày phải chịu khổ vì tiếng cười đó.

"Lấy...lấy tay ra...” Cậu cố tìm cách gỡ tay tôi ra, nhưng sau đó lại bị tôi cù lét đến cười chẳng nổi.

"Mau chịu mặc đi!" Tôi o ép.

“...được, được rồi....”

"Cái gì?" Cư nhiên nhanh như vậy liền đầu hàng?

Cậu ta bị tôi đặt dưới thân, mặt mày đỏ ửng lên. Chẳng có phải bởi cười nhiều qua hay không mà mi mắt ướt sũng.

Tôi bỗng dưng như bị điện giật mà nhảy dựng lên.

"Đưa đây cho em." Cậu chìa tay về phía tôi, còn tôi thì như vẫn còn trong mơ, mãi một lúc sau mới giật mình mà đưa chiếc quần kia cho cậu ta.

Cậu ta ngượng ngùng ngó nghiêng xem xét cái quần một lúc rồi thì đứng bật dậy, dũng cảm đặt tay trên lưng quần mà kéo xuống. Tôi hoảng quá liền tức tốc xoay người.

Rõ ràng sống đến từng tuổi này, hình ảnh hạn chế người xem nào cũng xem qua tuốt vậy mà cứ nghĩ tới việc cậu ta hạ thân trần trụi đứng sau lưng thì lại nổi máu mắc cỡ. Hơi nóng xộc hết lên trên mặt, tim thì nhảy tưng tưng lên. Cứ thế này không chừng tôi sẽ nhồi máu cơ tim mà chết cũng nên đi?

"Mặt nào là ở đằng trước?" Tiếng cậu ta vang lên ở phía sau, nghe ra còn ngây thơ chán.

Tôn nhộn nhạo đưa tay ôm tim, thiệt tình là sắp hộc máu tới nơi.

"À chắc là cái mặt này." Cậu ta lầm bầm một lúc rồi nói, “Xong rồi! Anh quay đầu lại đi.”

Trong đầu tôi đang diễn ra một cuộc chiến, thiên thần và ác quỷ đã đánh nhau một trận máu chảy tơi bời.

Tôi cắn răng hạ quyết tâm.

"Haha dẹp chuyện này qua một bên đi."

"Hả?" Giọng cậu xem chừng khó hiểu lắm.

"Tôi nói là thôi đi. Ai lại đi coi đàn ông mặc quần chữ T bao giờ?” Cầu trời là bóng lưng tôi lúc này nhìn thư thản lắm, “Tôi chỉ nói chơi thôi…cậu mau mặc quần vào đi.”

“…Anh nói quần~ là cái này phải không?" Tay Lục Bách Đông chìa tới đụng phải lưng tôi, tôi quay đầu thì bắt gặp cậu ta móc cái quần vào trong ngón trỏ lại còn đong đưa qua lại.

Nháy mắt đó, lông tơ tôi dựng đứng hết cả lên.

Đừng, đừng có nói là…hiện giờ cậu ta không mặc gì hết nhá?

Tưởng tượng đến cảnh đó thì da đầu run lên bần bật. Nửa người dưới cũng ngăn không được cơn phản ứng sinh lý.

Cậu ta sáp tới lay bờ vai tôi, cứng đầu muốn lật người tôi lại. Tôi nhắm tịt hai mắt, sau đó lại hi hí hé mắt ra quan sát tình cảnh bấy giờ.

"Em lừa anh đó!" Cậu ta nheo mắt cười.

Tôi lờ mờ thấy nụ cười ranh mãnh đó, tên kia quần áo vẫn chỉn chu như thường. Sau đó tôi liền trợn mắt lên xác nhận. Đúng là áo quần vẫn nguyên xi chẳng xóc.

À, cậu ta thật sự đã lừa được tôi. Thì đã sao?

"Cậu vui tính nhỉ~" Tôi vỗ trán cậu một cái rồi thấy như bị ai đó hút hết sức lực.

Chỗ giữa hai chân cũng ủ ê nằm xuống. Nếu còn như vậy vài lần nữa thì phỏng chừng tôi không liệt dương cũng phí. Sau đó, tôi làm bộ lơ đãng vuốt ngực. Cái chỗ bên trái ngực chợt thấy hư không. Cảm giác đó nên gọi tên là gì nhỉ? Lẽ nào khi nãy tôi đã rất mong chờ?

Chuyện có gì đâu nào.

Cậu ta kéo bàn tay đang ôm ngực của tôi xuống, nhìn tôi mà cười, “Nếu là Thiên Thu mặc thì em muốn coi đó.”

Thình lình tôi lại đỏ mặt, đoạn thẹn quá hóa giận ném cái quần lên đầu cậu ta.

Thật ra điều tôi sợ nhất chính là như vậy.

Mỗi lần chuyện cậu làm luôn khác điều tôi suy tưởng. Mỗi lần đều biến tôi thành kẻ ngốc tự mình đa tình.

Hiện tại là vậy, trước kia cũng là vậy.

Cuối cùng thì tôi đang nghĩ gì? Sao lại không nghĩ gì cho được! Có lẽ đó là yêu thích? Nhưng lại chẳng có đủ chứng cớ xác nhận. Thậm chí là chẳng có tiêu chuẩn để phỏng đoán.

Phàm là chuyện liên quan tới cậu ta thì mọi kinh nghiệm và trược giác của tôi đều tuột về số âm. Nếu là cùng một tình huống tương tự nhưng lại xảy ra với người khác thì tôi liền nhìn ra ngay, song lại vô dụng với cậu ta.

Thứ cảm giác bất lực lẫn hoang mang này khiến tôi thấy mình rất kém cỏi, giống như phơi bày mọi vẻ yếu đuối của mình ra vậy.

Và, cho dù có là như thế thì vẫn thích. Thích đến mức dầu đau khổ cũng không muốn dứt ra.

*

Tới khi Lục Bách Đông tóc dài quá mang tai, thì kẻ luôn cố tình phớt lờ là A Địch rốt cuộc cũng chịu không nổi mà cảnh cáo tôi, nếu tôi không dẫn cậu ta đi cắt tóc thì tháng này đừng mong được phát lương.

Tôi thì cho rằng gã đã quá nhiều chuyện khi cứ đi quản chuyện người khác rồi, nhưng lại chẳng thể bơ đi cái sự thật gã là chủ của tôi, vì vậy mà tôi liền ngoan ngoãn đưa Lục thiếu gia đi cắt tóc.

"Thiên Thu, cục nợ này là ai vậy?" nhà tạo mẫu tóc, vốn rất thân thiết với tôi, khó chịu nhìn Lục Bách Đông, đoạn tôi mới sờ sờ má vỗ về hắn ta.

"Em họ anh đó, nhớ cắt đẹp đẹp cho nó."

Vừa nghe tôi nói thế, hắn ta liền choàng tấm vải bạt quanh người Lục Bách Đông.

"Hóa ra đây là cậu em có quan hệ mờ ám với anh nha!" Hắn ta nói đầy oán hận, không nhìn tới cảnh tôi thiếu điều phun hết ngụm nước trong mồm ra, “Tôi thấy cậu ta cũng chẳng có gì đẹp đẽ hết."

"Ai, ai nói anh có quan hệ mờ ám với cậu ta?"

"Đương nhiên má Địch rồi." Hắn ta lại căm giận xén phần tóc trước của Lục Bách Đông. Lực tay rất lớn. Tôi lo chẳng biết hắn ta liệu có lỡ tay xén luôn đầu tên ngốc kia xuống luôn không?

"Em tin A Địch hay tin anh hả?" Tôi đè bàn tay đã nổi đầy gân xanh của hắn ta lại, dịu dàng nói, “Cậu ta chỉ là em họ của anh thôi.”

Từ trước tới nay, hắn ta luôn bị vẻ mặt này của tôi dụ, nên lần này cũng chẳng khác.

"Dám gạt em thì coi chừng đó!" Hắn cảnh cáo, động tác cũng nhẹ nhàng bớt.

Chuyện anh em họ đương nhiên tôi không lừa cậu ta nha.

Tôi quay sang định hỏi Lục Bách Đông có đau hay không thì lại thấy cậu ta trợn mắt trừng mình.

"Gì?" Tôi không hiểu sao lại thế. Cậu ta thì làm lơ rồi ngoảnh mặt đi.

Tuy tên tạo mẫu tóc nhìn rất đáng yêu nhưng bị cái nói quá nhiều. Tôi ghét nghe hắn lãi nhãi, vì vậy mà nhân lúc hắn đưa Lục Bách Đông đi gội đâu thì liền lẻn đi. Lâu rồi không được nhàn nhã như thế. Tôi đi dạo mấy hàng quán tôi thích, mua đầy những thứ chẳng biết phải dùng cho việc gì.

Sau đó tôi lại tình cờ ghé chân vào nhà bán đồ trang sức bạc. Tất cả mẫu thiết kế đều rất đơn giản. Trên tường treo đầy ảnh chụp phục sức, bên dưới là tấm biển với hai hàng chữ màu bạc, một dòng là tiếng tây, dòng kia thì là tiếng Hoa.

"Đây là tiếng nước nào thế?

"Tiếng Đức." Ông chủ mặt mày vừa nhìn dữ dằn lắm đáp gọn lơn.

"Hàng chữ đó đọc thế nào?" Tôi tùy ý chỉ một câu.

"Tôi không biết." Anh ta trả lời vô cùng hàm súc.

Tôi lau mồ hôi rồi cười cười cho qua, đoạn xoay người nhìn mấy bức chụp quảng cáo đó. Những mẫu thiết kế kia đều có cá tính hệt ông chủ tiệm vậy. Tên gọi cũng thú vị không kém. Nào là “Không đau vì đã đau thấu trời”, rồi tới “Xua cơn thất tình”, cuối cùng mắt tôi lại rơi xuống dòng chữ “Mãi không rời xa.”

Một chiếc nhẫn bạc mẫu giản đơn. Hai luồng bụi gai bắt chéo bện vào nhau. Đẹp và đau đớn.

"Thế giới này chỉ có duy nhất một chiếc như vậy thôi." Ông chủ đứng sau lưng tôi chợt lên tiếng giới thiệu, tôi thì chỉ cười đáp lại.

*

Lúc trở lại tiệm làm tóc thì Lục Bách Đông cũng đã chải chuốt xong.

"Hừ, không ngờ cậu ta cắt tóc xong rồi nhìn cũng giống người lắm.” Tên điên kia hung hăng sấy tóc cho tên đần nọ, “Nhìn cũng giống cái anh chàng kia lắm!”

Tôi không hỏi anh chàng kia là anh chàng nào, chỉ nhìn mỗi anh chàng đần này.

Mái tóc cắt ngắn lên rồi cũng rọi rõ ngũ quan tinh xảo của cậu ta. Nếu bỏ đi cái bản mặt nhăn như khỉ thì rất thích hợp để làm người mẫu ảnh. Mọi người trong tiệm đều nhìn cậu ta. Ý thức được điều đó, tôi lại thấy ngứa mắt, một hai kéo cậu ta về nhà.

Rời khỏi hiệu tóc không lâu thì tay tôi bị kéo giựt lại, tôi quay đầu nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”

"Em không thích anh như vậy." Cậu ta cau có.

Bởi vì tóc cắt rồi nên vẻ mặt cậu ta lúc này nhìn chững chặc hẳn.

"Như vậy là như nào?" Tôi thật sự không hiểu.

"Là nhìn cười với người ta, sờ mặt người ta, có bí mật với người ta.” Cậu ta siết cổ tay tôi rất đau, “Anh chỉ được làm vậy với em thôi.”

Cậu ta nói xong thì lại bình tĩnh nhìn tôi, báo hại tôi chẳng biết đưa mắt đi đâu. Tình cảnh hiện tại chợt trở nên lạ lùng. Giống như trẻ con ngây ngô tỏ bày. Khiến tôi tim đập nhanh mặt đỏ bừng. Một lát sau tôi mới húng hắng được một tiếng.

"Mau nói được đi." Cậu ta ra lệnh.

“...được." Được cái gì cơ?

Rốt cục cậu cũng vừa lòng nhoẻn miệng ra cười, "Chúng ta đi ăn kem đi."

"Gì...được." Rốt cục thì tại vì đâu mà bẻ cái oặc sang chuyện ăn kem vậy?

Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa không dằn lòng được mà ngoác miệng ra cười.

Cậu ta quay đầu lại nhìn tôi, không biết tôi cười vì lẽ gì nhưng vẫn cười theo. Ngu ngốc!

Tôi rủa một tiếng rồi trở tay bắt lấy tay cậu.

Hơi ấm từ bàn tay truyền đến nóng hôi hổi là rất thật. Nếu cậu có thể nắm tay tôi như thế mãi thì tốt rồi.

*

Nhờ cái miệng dẻo đeo cộng thêm khoảng khôn lanh không cần thiết của A Địch mà bạn bè, dù quen thân hay quen thường, của tôi đều biết tôi có cậu em họ tướng tá cao ráo mặt mày đẹp đẽ tựa siêu mẫu.

Trong cái vòng luẩn quẩn này, phàm là đàn ông đẹp trai đều rất được hoan nghênh.

Hội độc thân đói khát lâu năm lấy đủ lời hù dọa, uy hiếp tôi phải mang Lục Bách Đông ra trình diện. Nếu không sẽ ngó lơ tôi khi gặp trên đường.

A Địch bảo tiến cũng chết mà lùi cũng chết, tốt nhất cứ dẫn Lục Bách Đông tới ra mắt bà con quan khách thì sẽ ít chọc người nổi điên hơn, trong khi đó tôi lại chẳng có được suy nghĩ phóng khoáng giống gã được.

Tôi giống như đứa trẻ quơ được kẹo que. Bởi vì quá thích thú nên không muốn người khác liếc mắt nhìn tới, như thể mà có ai ngó đến thì kẹo kia sẽ teo lại vậy.

Bản thân cũng hiểu là không nên mang cái suy nghĩ đó. Sau nhiều ngày dằn vặt đấu tranh thì tôi cũng nhún nhường, đưa Lục Bách Đông ra mắt khán giả xa gần.

Trước khi bước vào lounge bar, tôi có dặn Lục Bách Đông không được uống rượu. Nếu còn sỗ sàng bị người ta ép bỏ thì phải chạy tới chỗ tôi ngay, cơ mà tốt nhất là đừng đi đâu khỏi tôi cả.

Cậu ta cái hiểu cái không gật đầu như giã cối. Ấy là bởi cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa lọt vào ổ phục kích của kẻ ế lâu năm chưa biểu họ mưu mô cỡ nào.

Quả nhiên khi Lục Bách Đông mặt mày rạng rỡ bước vào trình làng thì mọi người có mặt lúc ấy liền hét toáng lên như ai đặt bom nguyên tử trong mồm vậy. Hại cậu ta sợ tới mức trốn ra sau lưng tôi.

Mấy tên đói khát kia thậm chí còn sửa miệng kêu tôi là anh họ nữa chứ. Không ngừng muốn chèo kéo chuốc rượu Lục Bách Đông. Sau khi A Địch và tôi sắm vai anh hùng đỡ rượu một vòng đến nỗi đầu váng mắt hoa thì tôi liền dắt Lục Bách Đông trốn vào nhà vệ sinh.

"Anh có sao không?"

Trong WC, tôi lên tục hất nước vào mặt để giúp mình tỉnh táo ra.

"Không sao. Nhưng tốt hơn là bọn mình đợi lát nữa rồi ra đó.

Nếu bây giờ mà ló mặt ra thì thể nào cũng bị ép rượu một phen, thế thì chỉ có nước từ chết đến bị thương thôi.

Lục Bách Đông đáp hai bàn tay lên má tay. Cảm giác ấm nóng đó làm tôi thấy thoải mái.

"Nhưng mà mặt anh đỏ quá." Cậu ta lo lắng nói.

"Không sao." Ta kéo tay cậu ta xuống, "Tôi dẫn cậu lên sàn nhảy."

Chân vừa mới bước được một bước thì đã choáng vàng, bổ nhào ra phía trước, không cẩn tậhn đúng trúng một người vừa đi vào.

"Xin lỗi." Tôi vội cúi đầu xin lỗi, chỉ nghe đối phương ừ một tiếng.

Giọng nói nghe có chút quen. Nghi hoặc ngẩng đầu lên thì trông thấy Neil.

Đài Bắc đúng là thành phố có dân số ít nhất thế giới. Tôi vừa cảm thán vừa chào hỏi.

Kể từ hôm đó trở đi, tôi không gặp lại Neil lần nào nữa. Anh ta ngồi ở cạnh tôi, mời tôi và Lục Bách Đông uống rượu. Phần ghế này có vẻ đắt đỏ hơn nơi tôi tụ họp. Có lẽ vì vắng người tôi chợt thấy khẩn trương.

"Không ngờ lại được gặp anh ở đây." Tôi mở lời.

"Thỉnh thoảng tôi lại tới đây giải trí với bạn." Anh ta tao nhã nâng ly rượu lên môi, “Còn cậu?”

"Cũng vậy." Tôi cười cười, "Bàn của tôi cũng gần đây. Nếu tiện thì ghé đó chơi."

Anh ta không đáp, chỉ nhấp rượu. Tôi bối rối đưa mắt nhìn Lục Bách Đông.

Cậu ta đang trò chuyện với một người bạn của Neil. Là một người đàn ông rất đẹp. Tuy mặt mày tinh xảo nhưng lại khiến người khác thấy phản cảm. Chắc là vì cái cằm vừa dài vừa nhọn.

"Bạn trai cậu?"

Chắc vì nhác thấy tầm nhìn của tôi mà Neil hỏi, tôi chần chừ một lúc thì gật đầu.

"Có lẽ vậy."

"Có lẽ?"

Tôi không đáp bởi vì tôi thấy Lục Bách Đông đang mím môi lại. Tôi biết, chỉ khi nào có chuyện gì đó không vừa lòng thì cậu ta mới làm vậy, chứ chẳng đời nào cậu ta bày vẻ mặt đó ra với người lạ.

"Neil, anh không giới thiệu bạn anh sao?" Tôi hất cằm về phía người kia.

Anh ta hiểu ý. Nhưng ngay lúc định mở miệng giới thiệu thì tôi lại nghe rõ lời của tên kia, “Gì chứ, hóa ra làm một thằng thiểu năng.”

Nháy mắt, máu trong ngươi tôi như nóng lên. Nếu tôi nghe không lầm thì tên kia còn nói với Neil rằng, “Anh vậy mà lại bại bởi một thằng chẳng đủ trí...”

Chẳng đợi tên đó nói hết lời thì tôi đã đứng lên hất hết rượu trong ly lên mặt hắn.