Nếu Như Yêu

Chương 6-1




Cao nhất, xa nhất là mặt trăng, mặt trời.

Thân nhất, sơ nhất là vợ chồng*

Anh làm tổn thương tôi, tôi cũng làm tổn thương anh, hơn nữa còn rất chính xác và đau đớn. Thảo nào người ta nói rằng hôn nhân đem đến cho chúng ta một kẻ thù thân thiết nhất.

Chúng tôi nhớ thời thơ ấu, đặc biệt là nhớ những ngày được bố mẹ quan tâm chăm sóc, không phải chịu trách nhiệm bất cứ việc gì. Dù họ có phải là những bậc cha mẹ hoàn hảo hay không thì họ cũng vì chúng tôi mà hy sinh rất nhiều.

Càng lớn tôi càng cảm thấy tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân, chẳng thể nào đắm chìm trong tâm trạng thương thân trách phận được nữa. Chẳng may trời có sập xuống, nếu không bị đè bẹp thì bất cứ ai cũng sẽ cố tìm ra lối thoát.

Tình yêu đi đến kết thúc thất bại, đương nhiên không thể coi là ngày tận thế cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, thậm chí trước mặt người ta, bản thân còn phải tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra cả.

Trong mấy ngày Tết, dì ở nhà tôi ba ngày, vì tôi cảm thấy trong người không khỏe nên đa số thời gian Tôn Á Âu cùng ăn cơm, đi mua sắm hay ngắm hoa mai với dì. Về việc này, anh tỏ ra vô cùng chu đáo.

Hôm dì về, tôi tiễn dì ra sân bay, trước cửa kiểm tra an ninh, dì ôm tôi và nói: "Khả Khả, đừng hận mẹ con, mẹ con cũng có điều khó xử."

Tôi lắc đầu. "Con không bao giờ hận mẹ. Con chỉ không hiểu tại sao mẹ cố chấp giữ bí mật như vậy, thậm chí mấy tháng cuối cùng trước khi mất, mẹ cũng không nói sự thật cho con biết. Có thể lúc đó con không chấp nhận nhưng ít ra cũng không băn khoăn, nghi hoặc như hiện nay, thực sự đầu óc con không thể nào thoải mái được."

"Mẹ con thì đã yên nghỉ, về phía ông Hà Nguyên Bình..." Dì dừng lại một lát, lưỡng lự nói: "Cuộc sống của ông ấy có lẽ không được như ý, nhưng dù thế nào thì chuyện cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, chắc hẳn ông ấy cũng đã buông bỏ được nỗi buồn phiền trong lòng. Dì tin ông ấy không còn hận mẹ con nữa đâu. Sau này, nếu ông ấy cần giúp đỡ, chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho ông ấy vậy."

"Dì ơi, ông ấy sẽ không chấp nhận đâu. Mặc dù con không có cơ hội ở bên ông ấy nhiều nhưng có thể nhận thấy ông là con người ngoài nhu trong cương, rất kiên định."

Dì gật đầu, nói: "Chuyện này nói sau vậy. Khả Khả, nghe lời dì, cố gắng làm lành với Á Âu đi nhé!"

Tôi biết cho dù mình và Á Âu khéo léo che đậy cỡ nào cũng không thể qua nổi ánh mắt sắc bén của dì, thế nên tôi chẳng biết nói thế nào.

"Vợ chồng muốn bên nhau suốt đời cần có duyên phận, cần có sự cố gắng của hai bên. Hai đứa chưa có con, sợi dây gắn kết gia đình sẽ không được bền chặt như những gia đình bình thường gia đình sẽ không được bình thường khác. Thế nên hai đứa càng cần phải tha thứ, thông cảm cho nhau, nếu không phải là vẫn đề mang tính nguyên tắc thì cũng không nên cố chấp làm gì."

"Con hiểu mà dì."

Dì tôi có gia đình và sự nghiệp riêng, vậy mà dì vẫn dành thời gian đến đây khuyên giải tôi, tâm sự với tôi, điều này làm tôi vô cùng cảm động. Do đó, tôi không thể trút hết những phiền muộn, sầu não của mình lên dì giống như ngày nhỏ. Dì nói rất đúng, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về tôi.