Từ Diệu Văn từ sau đêm uống rượu say mèm, hai người cũng không phải ngủ riêng nữa, nhưng số lần về nhà ăn cơm của hắn ít hơn, lúc về đến nhà cũng đã tối mịch. Có đôi khi Hàn Duy không chịu nổi ngủ quên, nửa đêm tỉnh lại vẫn thấy bên cạnh trống không, mãi đến gần sáng ngày hôm sau mới thấy khuôn mặt say ngủ của Từ Diệu Văn.
Cứ như vậy cơ hội chạm mặt vơi dần đi, mỗi một hành tung của hắn đều do Trương Dược Ngạn báo lại.
Khi thì đi đánh bi-da, khi thì dự tiệc với đám bạn, khi thì cũng mấy người trong công ty tụ tập….
Hàn Duy nghe xong chỉ thấy lạc lõng nhưng cũng không dám gọi hắn về.
Cuộc sống của Từ Diệu Văn vốn muôn màu muôn vẻ, tình nhân bên người kẻ đến người đi, có người cá tính lại am hiểu, mỗi ngày sẽ cùng hắn vui đùa tại nơi xa hoa nào đó, cũng có những người đẹp như tranh như hoa, thỏa mãn hắn ở trên giường.
Giai đoạn ngọt ngào đều bị những ngày giận hờn mâu thuẫn đẩy ra xa, huống chi hắn là người cả thèm chóng chán, lâu ngày phải chịu áp lực đương nhiên cũng thấy phiền, muốn ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành của trước kia cũng là lẽ thường.
Hàn Duy nghĩ vậy cũng không cảm thấy tủi thân nữa.
Trương Dược Ngạn lại không phải vậy, mặc kệ lấy thân phận là gì thì cậu vẫn có quyền lên tiếng.
‘’Ồ đi ăn tiệc nướng sao? Lại nửa đêm mới mò về à?’’
………
‘’Ai thèm quản cậu làm gì, cậu cứ vậy để Tiểu Duy ở nhà một mình?’’
……….
‘’Tớ nói có phải gần đây cậu trúng tà không? Không lo về nhà suốt ngày bay nhảy bên ngoài! Trước đây? Trước đây giống với bây giờ sao? Trước đây trong nhà có Tiểu Duy không? Trước đây có ai ngày nào cũng đợi cậu về không?’’
Trương Dược Ngạn không giỏi điều chỉnh cảm xúc, trong lòng tức tối gì đều nói thẳng ra, lửa giận bốc lên là không cách nào dập được.
Hàn Duy đi qua giữ cậu lại ‘’Tiểu Ngạn, đừng kích động, tôi không sao đâu. Anh ấy đang mệt, cứ để ảnh vui chơi cho đã đi’’
‘’Cậu nghe thấy không? Cậu ấy nói không sao. Một đêm tớ không về cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu, cậu khỏi bận tâm, cứ vậy đi’’.
Trương Dược Ngạn nghe tiếng cúp máy liền phát điên rống to ‘’Cái gì vậy? Hai người cứ vậy sao tôi yên tâm dọn ra ngoài?’’
Hàn Duy bật dậy ‘’Anh muốn dọn ra ngoài?’’
‘’Tôi đã lên kế hoạch từ trước rồi, nhưng hai người hiện tại thế này, ai mà yên tâm đi cho được!’’
‘’Anh dọn đi làm gì?’’
‘’Cũng đâu thể ở đây mãi được, một là không muốn làm phiền hai người, hai là cũng muốn tự lo cho cuộc sống của chính mình’’
Hàn Duy có vẻ sốt ruột ‘’Anh không thể dọn đi!’’
Trương Dược Ngạn khó hiểu nhìn y ‘’Tại sao?’’
‘’Tôi, ý tôi là, anh ở đây không phiền chút nào, tự lo cuộc sống thì cứ xem đây là nhà mình cũng được’’
‘’Tôi biết cậu không nỡ xa tôi’’ Trương Dược Ngạn ôm vai Hàn Duy vỗ vỗ, đắc ý nói ‘’Nhưng mà không có buổi tiệc nào không tàn, rồi tôi cũng phải đi thôi, cậu đừng lo, tôi sẽ thường xuyên trở lại tìm hai người chơi đùa’’
‘’Ừ, tôi không nỡ xa anh, Diệu Văn cũng không muốn vậy đâu, anh cứ ở lại đây đi’’
‘’Ài, tôi phải đi thôi…’’ Trương Dược Ngạn lại phẫn nộ nói ‘’Nhưng hiện tại làm sao đi được đây? Tình hình của hai người làm tâm tình của tôi cũng kém đi!’’
Còn tưởng chỉ là giận dỗi bình thường, ai ngờ đã hai tuần còn chưa làm lành, Trương Dược Ngạn đã chịu không nổi hai tuần bị giam cầm trong không gian u ám này rồi.